Ngày học mệt nhọc chậm rãi qua đi. Hàn Dương uể oải mang cặp sách ra về, tới cổng trường thì thấy một tên con trai đứng ở cổng trường nhìn mình một cách chăm chú, bất giác làm Hàn Dương thấy không được tự nhiên.
Thấy Hàn Dương tới gần, tên con trai đi tới –“ Em là Hàn Dương?”- Triệu Phong cười tươi hỏi.
-“ Anh là Triệu Phong, bạn của Tử Kỳ, anh học trên em một lớp, như vậy có thể làm anh của em được không?”
-“ Vâng, dù sao anh cũng hơn tuổi em. Vậy anh gặp em có chuyện gì không?” – Hàn Dương dự cảm có gì đó không ổn.
-“ Hì hì, thật ra không có gì, chỉ là Tử Kỳ, cái tên bị em đánh đó, hắn muốn xin lỗi em và muốn làm bạn với em thôi. Hắn hẹn em tối nay gặp nhau ở bar Angle làm quen, em đồng ý chứ?”- Triệu Phong nín thở chờ đợi.
-“ Tại sao em phải làm vậy”
-“ Coi như nể mặt anh đi, tối nay anh cũng tới, nếu có gì anh sẽ giúp em, được không?”
Thấy vẻ mặt thành thật của Triệu Phong, Hàn Dương suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý và bởi vì nó cũng tò mò muốn xem mấy người này định giở trò gì.
Hàn Dương nói xong liền đi lên chiếc xe buýt đang chờ ở cổng trường.
Triệu Phong nhìn theo bóng dáng khuất xa của Hàn Dương và lén nở một nụ cười gian tà-“ hà hà, Tử Kỳ ơi, để xem tối nay cậu sẽ xử trí ra sao?” rồi ung dung đi về.
19h40, tại bar Angle
Một nhóm thanh niên tuấn tú đang ngồi chung một chiếc bàn và chờ đợi nữ nhân vật chính xuất hiện.
-“ Chúng ta không gọi đồ uống đi còn chờ ai vậy?”- Tử Kỳ khó chịu.
-“ Chờ một chút nữa thôi, chắc tắc đường nên chưa tới được”- Triệu Phong trả lời.
Vừa dứt lời thì Triệu Phong thấy một dáng vẻ quen thuộc đi vào quán bar. Cô gái với mái tóc hai bím đang quan sát tìm một ai đó thì thấy Triệu Phong đang đứng vẫy vẫy ở một góc. Nàng bước tới –“ Chào anh Triệu Phong”- sau đó chào mấy người đi cùng, trừ hắn.
Sau khi thấy Hàn Dương hắn vô cùng ngạc nhiên, bất động mấy giây rồi hắn quay sang Triệu Phong-“ người mà cậu bắt mình chờ nãy giờ đây hả?”- hắn trợn mắt hỏi.
-“ hì hì, đúng vậy, hôm nay mình thay cậu hẹn cô ấy để hai người làm hòa.”- Triệu Phong bỏ mặc những luồng sát khí đang bay về phía mình để cười tươi.
Trông thấy Hàn Dương vẫn đang đứng Triệu Phong liền gọi-“ Hàn Dương em ngồi xuống đây đi”- vừa nói Triệu Phong vừa kéo chiếc ghế ra cho Hàn Dương.
Hàn Dương ung dung ngồi xuống trước những cái nhìn tò mò của mấy người cùng bàn.
Tử Kỳ vẫn đang hung dữ nhìn Hàn Dương.
-“ Tử Kỳ này, Hàn Dương xinh không? Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy vậy?” – Triệu Phong cười đùa.
-“ Rất xinh, xinh như quỷ vậy”- Tử Kỳ hậm hực trả lời không quên ném cho Hàn Dương một cái nhìn khó chịu.
-“ Cám ơn lời khen của anh, anh cũng vậy, đẹp trai như xác ướp Ai Cập vậy”- Hàn Dương phản bác.
Tất cả mọi người đều thấy ngạc nhiên, cô gái này quả thật không bình thường. Từ trước tới giờ chưa ai dám nói như vậy với Tử Kỳ.
-“ Cô nói cái gì?”- Tử Kỳ tức giận đứng lên áp sát Hàn Dương.
-“ Nói gì thì anh đã nghe rõ, anh bị điếc hay sao mà hỏi lại?”- Hàn Dương không chịu nhún nhường, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Tử Kỳ.
-“ Cô chán sống rồi phải không?”
-“ Tôi vẫn rất yêu đời, hiện tại chưa muốn chết”
-“ Cũng phải, những người xấu xí thường ăn nói như vậy”- Tử Kỳ khinh khỉnh nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương lúc này không thèm đấu khẩu với hắn mà tung chân định đá hắn. Nhanh như chớp hắn đã dùng chân đỡ được.
-“ Lần này định dùng chiêu cũ nữa à, tiếc quá, không thành công rồi”- Tử Kỳ châm chọc.
Hắn đang đắc chí, định cười thì Hàn Dương đã tung một cú đấm móc quai hàm, hắn lúc này không kịp đỡ nên đã loạng choạng lùi về phía sau vài bước, tay ôm quai hàm.
-“ Sao? Cảm giác không tệ chứ? Khi đánh nhau đừng nên chỉ chú ý bên dưới. Ngươi là đại ca mà sao kém vậy”- Hàn Dương đắc chí cười.
Hoàn hồn sau khi chứng kiến màn biểu diễn của hai người, Triệu Phong lên tiếng-“ Stop! Hai người dừng lại đi. Hôm nay gặp nhau là để hòa giải cơ mà, sao lại đánh nhau nữa”.
Hai người im lặng. Bốn mắt nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, sau đó Tử Kỳ ngồi xuống.
-“ Thôi, em về đây, hôm nay em đến đây là tưởng hắn có thành ý muốn làm bạn, nhưng không ngờ đó là do anh sắp xếp. Em hi vọng lần sau anh đừng làm vậy nữa. Tạm biệt”- Hàn Dương quay người ra về.
Nhìn bóng Hàn Dương khuất xa, tất cả mọi người im lặng.
-“ Haizz, Thật uổng công mình sắp xếp cho cậu.”- Triệu Phong thở dài.
-“ Đây là cách mà cậu nói để mình xử lý con nhỏ đó hả?”- Tử Kỳ tức giận.
Triệu Phong giải thích-“Nếu là người yêu thì có phải là thích làm gì cũng được phải không?”.
-“ Cái gì? Người yêu? Tử Kỳ này và con nhỏ xấu xí đó hả? Hừ, đúng là chuyện viễn tưởng”- Tử Kỳ cười lạnh.
-“ Thế cậu nói cho mình biết là cậu đã điều tra được gì từ con nhỏ đó chưa? Và đã tìm ra kế sách nào hay hơn kế sách của mình chưa?”- Triệu Phong nghiêm giọng hỏi.
Tử Kỳ im lặng. Thật ra hắn chưa tìm được thông tin gì của nhỏ ngoài mấy thông tin hết sức bình thường, bố mẹ là công chức ở xa nên hiện nhỏ đang ở nhờ nhà một người họ hàng. Tất nhiên những thông tin này đều do nhỏ bịa ra. Sự thật hiện tại chỉ có mình Thái Y biết.
Thấy Tử Kỳ im lặng, Triệu Phong tiếp tục tấn công –“ thấy ý kiến của mình không tồi chứ, thật ra nhỏ đó rất hợp với cậu đó, chỉ những người như thế mới có thể ở gần cậu thôi”.
-“ Để mình suy nghĩ đã” – sau đó hắn bỏ về, để mặc lũ bạn đang ngồi đó.
Ngày hôm sau Hàn Dương vẫn lên lớp với tâm trạng không vui. Nhưng hôm nay nàng cảm thấy mọi người có gì đó khác thường, những ánh mắt kì dị nhìn vào nàng và các cô bạn đứng tụ tập một chỗ bàn tán chuyện gì đó. Sau khi thấy Hàn Dương đi tới liền giải tán. Vừa vào tới cửa lớp Hàn Dương đã thấy Thái Y chạy tới bên mình.
-“ Hàn Dương! Cậu đã biết tin gì chưa?” –Thái Y hấp tấp hỏi.