-“ Phải, bạn là ai?”- Hàn Dương suy nghĩ. Giọng nói này nghe quen quen nhưng nàng không thể đoán ra đây là ai.
-“ Mình là Hạo Trung, hôm ở sinh nhật của Mỹ An chúng ta đã làm quen”- Hạo Trung lịch sự trả lời.
Hạo Trung? Trần Hạo Trung? Cái tên lai Á – Âu đây à?
-“ À, Hạo Trung à? Sao bạn biết số điện thoại của mình?”
-“ Mình hỏi Mỹ An, Hàn Dương hôm nay có rảnh không? Mình có thể mời bạn đi chơi một bữa được không?”- Hạo Trung đề nghị.
Hàn Dương băn khoăn, hắn và mình mới gặp nhau có một lần, tại sao lại mời mình đi chơi? Không lẽ những lời Minh Minh nói hôm đó là đúng? Điều này làm Hàn Dương không được tự nhiên nhưng không từ chối.
-“ 10h mình tới nhà Hàn Dương đón bạn đi, chuẩn bị đi nhé.”
-“ Sao bạn biết nhà mình?” – Hàn Dương ngạc nhiên.
-“ Không có gì khó, tìm nhà của tổng tài Hàn thị thì có gì đâu, lát gặp lại nói sau nhé”- Hạo Trung mỉm cười. Tất nhiên muốn tìm hiểu ai đó thì phải biết người ta sống ở đâu rồi.
-“ Ừ, lát gặp lại”- Hàn Dương cúp máy. Bây giờ là 8h30, Hàn Dương dậy vệ sinh cá nhân, ăn ít hoa quả rồi ngồi chờ Hạo Trung.
Anh chàng này quả nhiên rất đúng giờ, đúng 10h thì Hàn Dương nghe thấy tiếng còi xe vang lên ngoài cổng nhà. Xách theo chiếc túi xách nhỏ, Hàn Dương đi ra ngoài. Hạo Trung ngồi ở trong xe nhìn Hàn Dương đi ra, khi Hàn Dương đến nơi liền chạy ra mở cửa xe cho Hàn Dương sau đó khởi động xe phóng đi.
Hàn Dương thắc mắc không biết tên Hạo Trung này dẫn nàng đi đâu nên hỏi. Hắn không nói, chỉ bảo rằng tới nơi sẽ biết. Kết quả là chiếc xe đi ra vùng ngoại ô thành phố tới một khuôn viên tự nhiên rất đẹp. Ở giữa là một biệt thự nhỏ nhìn rất cổ kính, bao quanh nó là những loại hoa đua nhau khoe sắc. Thoạt nhìn cũng biết nơi đây có ít nhất năm mươi loài hoa quý. Khuôn viên thật thơ mộng làm cho Hàn Dương không khỏi ngạc nhiên, tâm trạng rất thoải mái khi được đến một nơi không có khí bụi này.
Nhìn thấy Hàn Dương vui vẻ nhìn các loài hoa, Hạo Trung cũng vui theo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười có sức sát thương rất cao. Không đợi Hàn Dương hỏi Hạo Trung đã lên tiếng
-“ Đây là biệt thự của nhà mình ở Đài Bắc, thỉnh thoảng mẹ mình muốn đi thư giãn thường tới nơi này. Các loài hoa ở đây đều là do mẹ mình mang tới trồng và giao cho quản gia chăm sóc. Hàn Dương thấy nơi này thế nào?”
Hàn Dương vẫn còn đang thích thú ngắm nhìn một số loại hoa lạ mà nàng chưa biết, không ngoảnh lại mà đáp –“ rất đẹp, mẹ cậu quả là yêu hoa”.
-“ Đi, mình dẫn cậu tham quan khu biệt thự nhà mình”- Hạo Trung đề nghị, sau đó nắm lấy tay của Hàn Dương kéo đi.
Hàn Dương nhất thời thấy ngại ngùng, nhưng ngay sau đó đã bị các loại hoa ở đây cuốn hút, nên mặc kệ cho Hạo Trung dẫn đi.
Các loài hoa ở đây quả thật phong phú về chủng loại lẫn màu sắc. Các bụi hoa hồng đua nhau nở, hương thơm ngào ngạt, rất nhiều màu sắc chen lẫn các bụi hoa cúc, tử đinh hương, … làm cho người nhìn thấy rất phấn khởi. Vườn hoa rất rộng và được chăm sóc rất tỉ mỉ, điều này cho thấy chủ biệt thự rất là yêu hoa. Bỗng Hàn Dương thấy tò mò về gia đình của Hạo Trung.
-“ Hạo Trung này, cậu có thể kể sơ qua về mẹ của cậu được không? Mình thấy rằng mẹ cậu rất yêu thích sự lãng mạn thì phải.”- Hàn Dương vui vẻ hỏi.
Hạo Trung kéo Hàn Dương ngồi xuống bên một gốc cây cổ thụ rồi bắt đầu kể.
-“ Mẹ mình là diễn viên múa ba lê người Đài Loan, bà quả thật rất yêu hoa. Năm 22 tuổi bà theo đoàn diễn đi sang Mỹ tổ chức buổi trình diễn thì gặp ba mình- ông John Parket. Lúc đó ba của mình 28 tuổi, hai người gặp nhau rồi trúng tiếng sét ái tình của nhau. Từ ngày gặp mặt, ba mình cứ hễ có thời gian rảnh là lại tìm đến mẹ mình nói chuyện, hai người tìm hiểu và yêu nhau được một năm thì quyết định đi đến hôn nhân. Nhưng do bên nội của mình là gia tộc giàu có và khá có thế lực ở Mỹ nên không chấp nhận có con dâu là một diễn viên múa ba lê nhỏ nhoi và lại là người châu Á như mẹ mình. Ban đầu mẹ mình rất đau khổ và đã định quay trở về nước, nhưng ba mình đã giữ lại và nhất quyết kết hôn với mẹ mình, ba mình đã nói rằng cả đời này ba chỉ yêu và lấy một mình mẹ”.
Nghe tới đây Hàn Dương thấy cảm động –“ ba mẹ cậu quả là yêu nhau sâu đậm nha, mình cũng ước gì có một người yêu mình như vậy”- Hàn Dương vừa nói vừa ngửa mặt lên trời nhìn những đám mây lặng lờ trôi.
-“ Ừ, mình cũng mong muốn có một người như vậy”- Hạo Trung nói rồi quay sang nhìn Hàn Dương, nhưng do đang mải mê ngắm mây nên Hàn Dương không phát hiện Hạo Trung nhìn mình với ánh mắt si mê.
-“ Sau đó, do cảm động trước những lời thuyết phục của ba mình và tình yêu của ba mẹ dành cho nhau, gia đình ông bà nội mình đã đồng ý cho hai người kết hn. Được hai năm sau thì mẹ mình sinh ra mình, cả nhà ai cũng rất vui, đặc biệt là ba mình. Nghe mẹ mình nói, khi mình vừa sinh ra ba mình đã chạy tới ôm hôn mẹ mình và chạy qua bế mình”.
-“ Vậy là từ nhỏ cậu sống bên Mỹ à? Có lần nào đến Đài Bắc ngoại trừ lần này chưa?”.
-“ Chưa, đây là lần đầu tiên mình đến. Do mẹ là người Đài Loan nên mình cũng biết tiếng Trung, lúc còn nhỏ mẹ mình luôn kể cho mình về Đài Bắc, vì thế mình rất hiếu kì về thành phố này. Nhưng do còn nhỏ nên ba mẹ mình không đồng ý cho mình trở về nơi này một mình. Mãi cho tới bây giờ mình mới được trở về nơi này. Thành phố này quả thật rất đẹp, khác với nơi mình sống bên Mỹ, con người, cách sống đều khác”. – Hạo Trung kể về gia cảnh của mình một cách rất hào hứng.
Hàn Dương ngồi một bên nghe cũng cảm thấy cuộc sống của Hạo Trung quả là thú vị. Hai người đang vui vẻ nói chuyện thì điện thoại của Hàn Dương reo lên. Không cần nhìn Hàn Dương cũng biết là ai, bởi vì nàng đã đặc biệt cài riêng cho Tử Kỳ một nhạc chuông riêng. Cầm điện thoại lên nghe.
-“ Cô đang ở đâu vậy?”- Tử Kỳ lạnh lùng hỏi.
-“ Tôi có việc cần đi, anh hỏi làm gì?”
Nghe thấy Hàn Dương có vẻ không vui nên Tử Kỳ cũng hòa hoãn đôi chút –“ Tôi đến nhà cô mà không gặp, cô đang ở đâu?”
-“ Tôi đi chơi với bạn”.
Hạo Trung im lặng ngồi một bên nghe Hàn Dương nói chuyện, cảm thấy người gọi đến làm cho Hàn Dương đôi chút không vui nhưng không dám hỏi.
Tử Kỳ thấy Hàn Dương đi chơi thì tính xấu lại nổi lên, bởi vì hắn hôm nay đặc biệt muốn đến dẫn Hàn Dương đi chơi, vậy mà nàng đã đi chơi trước, lại còn không nói trước cho hắn.
-“ Cô đi với bạn trai hay bạn gái? Đi đâu chơi?”- Tử Kỳ khó chịu.