Đời Người Bình Thản

Chương 40

Bạn học Tưởng không nghe lời khuyên, qua mấy ngày, cô nàng chạy đến lớp học Giang Vũ tỏ tình, bị Giang Vũ dứt khoát từ chối. Cô nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày ngày đem đồ ăn sáng cho Giang Vũ ăn, Giang Vũ vẫn không để ý tới cô ta, đều tìm cách tránh.

Nhưng chuyện này lại ầm ĩ, chủ nhiệm lớp của hai người cũng gọi bọn họ đến trong phòng làm việc nói chuyện.

Mạnh Yên biết được tin tức này rồi chạy tới, núp ở cửa nghe giáo viên đang nói những gì, chỉ là những lời lẽ bình thường như bọn họ còn nhỏ nên tập trung vào việc học.

Mặt Giang Vũ đỏ lên, nắm quả đấm tức giận muốn hộc máu, thật là tai bay vạ gió. Cậu hoàn toàn không thích Tưởng Thi Vũ, mà sao lại giống như cậu mắc phải lỗi lầm? Người ta cứ tình nguyện thì cậu có cách gì? Cậu nói rất nhiều nào là mình không có liên quan gì cô ta, nhưng giáo viên không tin mấy lời này, tình huống hiện nay khiến cho người ta vừa tức vừa tủi thân.

Mạnh Yên đứng ở cửa ngó dáo dác, khiến hai vị giáo viên chú ý.

Giáo viên Tôn chủ nhiệm lớp cô vẫy cô vào, "Mạnh Yên vào đây."

Mạnh Yên cười híp mắt chào hỏi, "Chào cô Tôn, thầy Lý."

Thầy Lý chủ nhiệm lớp của Giang Vũ hỏi, "Mạnh Yên, nghe nói em và Giang Vũ là bạn học, em có số điện thoại của bọn họ không?"

Ông hỏi cậu hồi lâu, nhưng Giang Vũ chỉ im lặng không chịu nói.

Mạnh Yên há to mồm, không phải là muốn gọi người nhà đến chứ? Nếu như mà gọi đến cậu, thì Tiểu Vũ thảm rồi.

Sắc mặt Giang Vũ càng khó coi, thừa dịp thầy cô không chú ý nhìn cô lắc đầu.

"Thầy ơi, số điện thoại nhà Giang Vũ em có." Mạnh Yên vòng vo đảo mắt, gương mặt thành khẩn, "Nhưng mà trong nhà cậu ấy không có người lớn, ba mẹ cậu ấy cũng bận rộn không thấy đâu, bọn em rất ít khi thấy họ."

Thầy giáo Lý tiếp tục hỏi, "Vậy ba mẹ Giang Vũ làm gì?"

Đôi mắt Mạnh Yên rõ ràng, "Buôn bán, thường không ở nhà." Lời này là nửa thật nửa giả, cũng không biết hai vị giáo viên này có tin lời cô không?

Dĩ nhiên bọn họ dễ dàng tin, bởi vì trong mắt bọn họ thì Mạnh Yên là một học sinh giỏi chăm chỉ, lời cô nói không phải là giả.

Cô giáo Tôn có hơi bối rối, "Vậy có người lớn nào khác không? Có thể để ý cậu?"

Mạnh Yên cắn cắn môi, "Ông nội bà nội lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, sợ rằng..."

Dọa người lớn tuổi sợ không phải là chuyện tốt, thầy giáo Lý từ bỏ ý nghĩ này, cau mày, "Vậy không còn những người khác sao?"

Trong nhà trừ những người này, còn có người nào? Bây giờ Mạnh Yên im lặng, vừa muốn nói chuyện, đã có người cắt đứt.

Một thân đồng phục, Diệp Thiên Nhiên mặt đen phơi nắng hơi đỏ xuất hiện, "Xin lỗi đã quấy rầy, em là anh họ của chúng, tới đón hai đứa về nhà."

Anh đến trường hỏi thăm, nghe chuyện Giang Vũ gặp phiền toái, bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên. Hỏi người đường đi tới, thì nghe Mạnh Yên đang ứng phó các giáo viên, ở bên ngoài nghe một hồi mới chọn thời cơ thích hợp nhất chen vào nói.



"Anh họ." Mắt Giang Vũ sáng lên, thật tốt quá, cứu tinh đã tới!

"Thầy giáo, có phải Giang Vũ làm chuyện gì sai không?" Diệp Thiên Nhiên giả vờ không biết gì cả.

Hai giáo viên nhìn nhau, cô Tôn mở miệng kể một lần, cuối cùng nói, "Thành tích Giang Vũ không tệ, có thể thi đỗ đại học, chẳng qua là phải tập trung tinh thần, vẫn khó nói có thể như Diệp Thiên Nhiên."

"Thì ra là như vậy, e rằng giáo viên hiểu lầm." Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt, nghiêm trang nói, "Giang Vũ không thể nào có chuyện yêu đương được, bởi vì ba em ấy từng nói, muốn chuyện tình cảm, phải chờ tới đại học mới được. Nếu như phát hiện em ấy yêu sớm, sẽ cắt nguồn kinh tế, đuổi em ấy ra khỏi nhà. Cho nên Giang Vũ tuyệt đối không có gan làm như vậy."

Thầy giáo Lý nhìn bọn họ, "Nói không chừng trong lòng em ấy không nghe theo." Cha mẹ của Giang Vũ vừa sáng suốt, lại vừa phát xít.

Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, cũng rất có sức thuyết phục,”Em ấy không dám, cậu của em nói chuyện luôn luôn giữ lời, Giang Vũ rất sợ. "

"Nhưng mà..."

"Từ nhỏ Giang Vũ đã được các bạn nữ yêu mến, nữ sinh vây quanh không ít. Chẳng qua em ấy chưa từng có tình cảm hay thân thiết với ai. Đối với các nữ sinh như vậy, em ấy đều cố gắng né tránh." Diệp Thiên Nhiên nói rõ ràng.

Hai giáo viên hơi xấu hổ, giống như bọn họ thật sự biến chuyện nhỏ thành to, Giang Vũ cũng luôn miệng nói cậu không liên quan gì chuyện tình cảm. Nhưng mà vẫn thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Tưởng Thi Vũ nghe mấy lời này, không phục bĩu môi.

Cô Tôn liếc nhìn cô, trong lòng thầm than một tiếng, "Tưởng Thi Vũ, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa." Mắng lại không thể mắng, Nói nặng một chút cũng không được, thật khó khăn! Mình không muốn tiến bộ cũng không nên kéo chân bạn học khác!

"Đã biết, thưa cô." Cô cũng trả lời rất lưu loát.

Lúc bọn họ rời phòng làm việc, Tưởng Thi Vũ theo ở phía sau, gương mặt ủy khuất.



Giang Vũ không nhịn được hét lên, "Cậu đừng đi theo tôi nữa, tôi cũng đã nói, tôi không thích cậu, cậu đừng quấn tôi nữa." Thật đáng ghét, Chưa từng thấy qua nữ sinh nào mặt dày như vậy!

Tưởng Thi Vũ đồng ý trước mặt giáo viên, ra ngoài lại trở mặt, "Nhưng mà tôi thật sự thích cậu."

Giang Vũ nhìn lên, "Tôi thấy là cậu muốn hại tôi thì có." Biết rõ các thầy giáo mẫn cảm nhất chuyện này, còn làm ầm ĩ như vậy. ^d$d^l*q+d|

Tưởng Thi Vũ ra sức giải thích, "Không phải vậy, tôi cũng không biết các thầy giáo sẽ để ý như vậy..."

"Được rồi." Giang Vũ hung hăng trợn mắt nhìn cô, "Không nên nói nữa, sau này không cần tới tìm tôi nữa."

"Nhưng mà..." Đôi mắt Tưởng Thi Vũ tỏa sáng, rất đẹp trai. (hoa si)

"Bạn học này, xin không cần trở lại tìm Tiểu Vũ." Diệp Thiên Nhiên không nhịn được nói, "Nhà chúng tôi không thích nữ sinh quá mức chủ động." Đây là loại người gì vậy?

Không nói thêm nữa, anh kéo tay kéo bọn họ, xoay người rời đi, để lại Tưởng Thi Vũ đứng dậm chân tại chỗ.

Trên đường đi về nhà, Mạnh Yên cười híp mắt hỏi, "Anh họ, sao anh lại tới đây?"

"Bọn anh kết thúc tập huấn, trường học cho nghỉ mấy ngày." Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô không buông, "Cho nên trở về."

Mạnh Yên quét gương mặt anh một vòng, lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Không trách được lại đen thui như vậy, giống người Châu Phi rồi đó, thiếu chút nữa em không nhận ra là ai."

Diệp Thiên Nhiên lườm cô, cô nhóc không có lương tâm, lâu ngày gặp lại, cũng không lời nói dễ nghe. Tay hung hăng dùng sức, nắm chặt cô đau.

Giang Vũ đi theo phía sau cắt đứt bọn họ đang ồn ào, "Anh họ, em nên làm gì bây giờ?" Mới vừa rồi dáng vẻ Tưởng Thi Vũ không giống như sẽ từ bỏ.

"Tiểu Vũ không có chuyện gì, đừng lo lắng." Diệp Thiên Nhiên xoay người, đưa tay còn lại vỗ bờ vai của cậu, "Sau này con bé đó còn quấn em, em nói một tiếng với giáo viên, để cho bọn họ giải quyết."

Giang Vũ do dự hồi lâu, "Có ổn không." Chiêu này quá tàn nhẫn, dù sao cũng là một cô gái. Quá mất thể diện!

Diệp Thiên Nhiên hận không thể đánh người em họ ngu ngốc này, người ta hại cậu như vậy, cậu còn suy nghĩ vấn đề sống còn của người khác. "Có cái gì không ổn, hai người cũng đã ầm ĩ đến giáo viên. Hôm nay bọn họ đã bán tín bán nghi, nếu như lại xảy ra chuyện lần nữa, trong lòng bọn họ sẽ không thoải mái, đến lúc đó người xui xẻo là em. Chỉ có tạm thời nhận lỗi trước mắt, để trong lòng bọn họ cũng yên tâm. Anh thấy hai vị giáo viên này rất khách khí với con bé kia, cũng không có thế nào làm khó nó, chắc chắn nó có hậu thuẫn, có lẽ sẽ không gây tổn hại gì cho nó." Cậu nghe một hồi, thì hiểu ra.

"Em hiểu." Giang Vũ nghe lời này, sắc mặt buông lỏng."Em về nhà trước." Vẫn nên cho anh họ chút không gian, cậu thật sự là một người em tốt, cậu phải suy nghĩ xem có nên lấy chút đồ tốt gì từ anh họ chứ?

Diệp Thiên Nhiên dặn dò một câu, "Đi về trước đi, nói với bà ngoại một tiếng, anh muốn ăn chân gà nướng và thịt kho, lúc giờ cơm tối anh sẽ về."

"Biết rồi." Trong nháy mắt Giang Vũ biến mất, chạy nhanh như làn khói.



Diệp Thiên Nhiên đưa Mạnh Yên về đến nhà, trong nhà không có ai, lúc này Lý Thiến vẫn còn ở trong tiệm.

Mạnh Yên nhận lấy cặp sách, lấy ra một chai nước suối trong tủ lạnh cho anh, "Sao anh không về nghỉ trước đi?"

Diệp Thiên Nhiên uống một hơi còn nửa bình, thật sự là rất khát."Anh không mệt, chuyện ba mẹ em sao rồi? Có tiến triển gì không?"

Mạnh Yên ngồi ở trên ghế sa lon bất lực thở dài, "Vẫn như cũ, ba cố gắng lấy lòng, mẹ cứ xa cách." Đối với tình huống này cô không thể làm gì, dù có cố gắng nói tốt cũng vô dụng.

Diệp Thiên Nhiên ngồi bên cạnh cô, "Mẹ em có đuổi ba em đi nữa không?"

Mạnh Yên vuốt tay, "Chuyện này không có."

"Vậy cũng tốt, em cứ khuyên nhủ qua thời gian nữa mẹ em sẽ từ bỏ ý định, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mạnh Yên vừa nghĩ, cũng đúng. Có lẽ sau khi tỉnh táo lại suy nghĩ chuyện ly hôn không tốt. Dù sao những năm này cũng đã trải qua, cũng không có mâu thuẫn gì khác. Trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, "Ừ, vậy lần sau em thử một chút."

Diệp Thiên Nhiên thấy cô cười, tâm tình cũng bị ảnh hưởng đến gần, "Có nhớ anh không?"

Mạnh Yên im lặng nhìn anh, "Có gì mà nhớ? Hình như anh mới đi có 1 tháng?"

Diệp Thiên Nhiên kéo tay của cô hơi dùng lực, cả người cô ngã vào trong ngực anh."Em không thèm để ý sao? Anh nhớ em muốn chết."

Mạnh Yên nghe xong nổi da gà, hung hăng đẩy anh, "Sao vậy? Em cũng học trung học rồi, không thể giống như khi còn bé cứ ôm ấp như vậy, ảnh hưởng cũng không tốt."

"Có cái gì không tốt, anh thích ôm em." Diệp Thiên Nhiên cười đùa tay càng ôm chặt.

Mạnh Yên vừa tức vừa xấu hổ, "Anh lại chiếm tiện nghi." Cô lớn lên không tệ, ngực phát triển, tay anh vừa ôm chặt, đường cong thân thể càng rõ ràng.

Động tác Diệp Thiên Nhiên nhanh chóng, hôn một cái lên mặt cô, lại thật nhanh lui ra.

"Anh..." Mạnh Yên ngơ ngác lấy tay xoa xoa mặt, "Sao anh lại như vậy? Không phải em nói không ôm ấp hay hôn mà?"

Diệp Thiên Nhiên cười xấu xa, khóe miệng cong lên, "Tại sao không thể? Anh đã hôn rồi thì làm sao đây? Nếu không thì em hôn lại?"

Nghe lời vô lại của anh, cô bị chọc tức phát điên, "Diệp Thiên Nhiên, anh không biết xấu hổ."

"Không tệ, cuối cùng cũng không gọi anh họ nữa." Diệp Thiên Nhiên hài lòng gật đầu một cái, "Anh thích nghe em gọi tên anh."

Mạnh Yên khóc không ra nước mắt, người này mắng anh cũng không có phản ứng, đánh lại đánh không lại, tránh cũng không được, vậy phải làm sao bây giờ?

Diệp Thiên Nhiên buồn cười nhìn cô, "Sao lại bày ra vẻ mặt này? Dù sao chúng ta ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa nữa, đúng không? Ngoan ngoãn làm bạn gái của anh, không phải tốt sao?" Vừa nói chuyện này tay đặt ở cô bên hông lại khẽ vuốt qua lại.

Mạnh Yên cắn răng khóc không ra nước mắt, hai tay kéo bàn tay đang làm loạn của anh ra, "Em chỉ muốn làm bạn với anh, không muốn làm bạn gái của anh." Anh được nước càng làm tới, chuyện này không thể được. Nên nói rõ ràng mọi chuyện không nên cứ để lung tung mãi được.

Diệp Thiên Nhiên thu hồi nụ cười bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, "Tại sao? Anh làm em mất mặt sao?"

"Ai, đâu phải anh không biết nguyên nhân." Mạnh Yên cũng hung dữ nhìn anh. Còn giả bộ cái gì!

"Anh không hiểu, nam sinh bình thường có gì tốt, mà em cứ nhất quyết chọn loại người như vậy?" Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên rất khó xem, "Anh có điểm gì kém bọn họ?"

"Anh quá xuất sắc, không thích hợp với em." Mạnh Yên cố gắng nói rõ ràng với anh, "Em không hy vọng một lúc nào đó sẽ bị cướp bạn trai.”

Diệp Thiên Nhiên hung dữ nhìn cô chằm chằm, "Em không tin anh? Hay em không tin tưởng mình?"

"Cả hai." Mạnh Yên thở dài một tiếng, "Em là một nữ sinh bình thường, muốn một chuyện tình cảm bình thường, một người bạn trai bình thường, một cuộc sống bình thường. Mà anh không phải là người đó, em không giữ nổi anh." Quen người không thích hợp với mình, tương lai chắc chắn sẽ khổ. Thay vì đau dài không bằng đau ngắn, không nên bắt đầu là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Diệp Thiên Nhiên thật sự muốn đập cái đầu cố chấp của cô, "Thật ra nói đi nói lại, em chỉ muốn một người sẽ chung thủy không phản bội tình cảm đúng không? Làm sao em biết anh sẽ không làm được chứ?"

“Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, chỉ là không đủ dũng khí để phản bội." Mạnh Yên cảm thấy phức tạp trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em hi vọng chúng ta là bạn tốt cả đời, chỉ là bạn tốt, em có thể rất hào phóng tha thứ khuyết điểm và lỗi lầm của đối phương. Nhưng nếu như là bạn trai, yêu cầu của em sẽ rất nhiều, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người đa tình..."

"Anh là người đa tình sao?" Diệp Thiên Nhiên nghe không nổi nữa. Trong lòng mơ hồ đau nhói, chẳng lẽ anh rẻ mạt như vậy? Bị cô lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần, thậm chí mở miệng chất vấn nhân phẩm của anh. Anh tự hỏi trừ cô ra, chưa từng thân thiết với bất kỳ nữ sinh nào. Tại sao cô có thể nói anh như vậy? Rốt cuộc trong lòng cô, anh là người thế nào?