Đời Này Để Em Bù Đắp Cho Anh

Chương 6

Trời mới biết vừa rồi anh đã đè nén như thế nào, lần đầu tiên anh ôm cô sát như vậy. Người cô nhỏ bé nép chặt vào anh, hai tay cô ôm chặt lấy anh. Anh ước gì giây phút đó là mãi mãi. Anh sợ mình sẽ không thể kìm lòng được nữa mất. Mới có mấy ngày ở đây mà anh đã nổi lên lòng tham chỉ muốn cô bên mình, không muốn lặng yên theo bóng cô nữa. Anh muốn cô, muốn yêu cô, muốn cô chỉ nhìn mình anh,.. nhưng liệu có thể.

“Cố Thần à, em đã 28 tuổi rồi… cũng mau yên bề gia thất đi chứ!” Cố Tịnh yên nhẹ nhàng nói

“Đúng vậy, có mấy đối tác làm ăn của anh cứ hỏi về cậu em rể vàng mười của anh nhờ anh làm mối đó”.

Lý Tâm Lan nghe mà run rẩy, tay cô dưới bàn nắm chặt tới váy áo mình. Anh liệu có đồng ý đi xem mặt? Cô ngẩng lên thì thấy Cố Thần đang nhìn mình rồi lại quay đi ngay.

“Em … em có người trong lòng rồi!” 

Tâm Lan chết lặng. Anh có… là sao?

“Vậy à, tốt quá, dẫn cô ấy về đây cho anh chị xem mặt đi!” Cố TỊnh yên vui mừng lên tiếng.

“Nhưng… chúng em chắc không có duyên được ở bên nhau! Cô ấy cả đời này chắc không yêu em đâu!” Nói rồi anh nhìn Tâm Lan. Tâm Lan cũng nhìn anh mà muốn nghẹt thở. Không, chúng ta có duyên mà. Kiếp này không phải là anh thì em sẽ không lấy ai hết. 

Phòng ăn lại chìm vào im lặng. Cố Tịnh Yên và Lý Vũ Hàng không biết cô gái kia là ai mà để cho cậu em của mình lại trông khổ sở như thế.

… Ban đêm, Lý Tâm Lan tắt đèn, nằm giường suy nghĩ. Cô không biết làm sao để anh có thể đối mặt với mình, thổ lộ với mình. Đang nghĩ thì có tiếng mở cửa, cô giả vở ngủ thiếp đi. Ánh trăng rọi qua cửa sổ in hình bóng Cố Thần đi vào. Anh đứng bên giường cô, nhìn cô gái bé nhỏ đang ngủ. Ước gì anh được ngắm nhìn cô mãi mãi như thế này. Đang nhìn thì Tâm Lan lật người, suýt nữa thì rơi ra khỏi giường, anh vội vàng đỡ cô, áo ngủ lụa của cô sộc xệch, lộ cả một vùng cảnh xuân trước ngực. Nhưng điều anh không ngờ là anh vừa đỡ cô thì hay tay của cô ôm cứng cả lưng của mình, thế nào cũng không chịu bỏ ra. Không còn cách nào khác anh nằm lên giường cùng cô, đợi cô ngủ say hẳn rồi sẽ đi. Vừa đặt lưng xuống thì một chân của cô gác lên người anh. Đầu cô gối lên tay anh, cứ thế anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tâm Lan cũng nở một nụ cười mãn nguyện, nằm ngủ bên cạnh anh, cô nghĩ buổi sáng thức dậy phải cho anh một kinh hỉ mới được.

Quả nhiên, sáng ra, Tâm Lan vẫn giả vờ ngủ để anh đi khỏi nhưng Cố Thần vừa mở mắt ra, định thần lại thì anh lại chạy chối chết khỏi phòng cô. Anh chạy vào phòng mình, gục xuống. Nhìn vào bàn tay hư hỏng của mình. Anh thế nhưng… tay anh… tay anh sao lại nắm một bên bộ ngực của cô cơ chứ, mặt anh thì dán vào mặt cô, cô gác chân lên người anh làm vén váy ngủ lên, lộ ra chiếc quần lót nhỏ xinh, cặp đùi trắng noãn. Tuổi 18 thiếu nữ đẹp nhất của cuộc đời, cô trưởng thành thật rồi. Bộ ngực no đủ, khuôn mặt trắng noãn cứ ẩn hiện trong tâm trí anh. Anh không thể nào thoát ra được nữa rồi. 

Ngược lại, Tâm Lan rời giường với nụ cười đầy ranh mãnh. Anh dần rơi vào cạm bẫy của cô rồi. Xem anh còn kìm nén được đến bao giờ.

… Khi cô xuống ăn sáng thì anh đã đi làm. Anh không dám ngồi ăn sáng cùng cô nữa, cứ thế này anh sẽ không giữ được mình mất thôi. Đầu anh cứ hiện lên đôi môi đỏ mọng, bộ ngực no đủ, dáng người hấp dẫn chết người của cô. Anh phải làm sao bây giờ, cứ tỏ tình rồi chịu bị cô khinh bỉ cho mối tình loạn luân này ư. Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô mà nghĩ ngợi lung tung. Đúng lúc đó thì chuông di động của anh vang lên. Là số của cô bé.

“Alo, Tâm Lan à?”

“Cậu nhỏ, hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi mua đồ chuẩn bị leo núi nhé!”

“Ừ, con muốn mua gì… để cậu cho người đi mua nhé..!” Anh muốn đi cùng cô nhưng lại sợ hãi…

“Không chịu, con muốn tự chọn! Cậu lúc nào rảnh thì đưa con đi đi mà!”

“…!”

“Cậu nhỏ” Giọng cô nũng nịu trong điện thoại

“Vậy, con chờ cậu lúc tan học nhé. Cậu sẽ đến đón con!”

“Dạ!”

--- ------ ----

“Tâm Lan, cậu nói chuyện với ai thế?” Thảo Nhi lên tiếng hỏi

Tâm Lan lườm cô ta rồi nói “ Tôi nói chuyện với ai có liên quan tới cậu sao?”

“Sao cậu lại nói thế. Mấy ngày nay sao cậu đối xử với mình như thế chứ?” Thảo Nhi chực khóc

“Nghe rõ đây. Tôi không muốn có liên quan gì đến cô nữa. Tránh xa tôi ra. Nếu cô có ý định xấu gì với tôi cũng thu liễm lại đi. Đừng quên mình là ai và tôi là ai!” Tâm Lan không nể tình lên tiếng, cô hận chết cô ta. Chỉ thế này là giới hạn của cô rồi. Đời này cô muốn tránh xa thù hận mà vui vẻ sống. Nhưng cô không thể cho những người hãm hại cô kiếp trước sắc mặt tốt được.

Thảo Nhi điếng người, nhưng cô ta cũng không dám phản bác. Căn bản cô ta toàn lợi dụng Tâm Lan nên giờ cũng sợ hãi khi nghe Tâm Lan dọa.

Giờ học đối với cô thật nhàm chán, toàn kiến thức cô đã biết hết rồi. Cô chỉ mong tới giờ tan học để được ở bên anh. 

Khi tiếng chuông tan học reo lên cũng là lúc cô chạy vội ra cổng trưởng, anh đã đứng sẵn ở đó chờ cô. Cô lao tới bên anh, chỉ muốn ôm anh nhưng giờ chưa thể. Cô bám lấy cánh tay anh cười vui vẻ “Cậu nhỏ, chúng ta đi đâu bây giờ”

“Cậu cũng chưa biết, cứ đi đã!” Anh sờ sờ đầu cô cười trìu mến. Các học sinh nữ nhìn cô đầy ghen tị, sao lại có một người đẹp trai làm hộ hoa sứ giả như vậy cơ chứ.

----

Mè nheo đi ăn với anh, nên cô đòi vào mua một bộ váy mới. Cô không thể mặc quần áo học sinh đi ăn với anh được. 

“Cậu nhỏ, cậu thấy con mặc bộ nào thì đẹp ạ?” Cô chỉ vào những bộ váy được trưng bày trong cửa hàng mà hỏi anh.

“Tâm Lan mặc gì cũng đẹp hết !” Anh cười hiền.

“Ứ chịu, cậu chọn giúp con đi!” Tâm Lan nũng nịu.

“Vậy con mặc bộ này đi! Này nữa” Anh đưa cô bộ váy vàng nhạt và đỏ màu bourdo. Cô vui vẻ đem vào trong phòng thử đồ. Anh thì chờ bên ngoài. Một lúc sau cô thò đầu ra ngoài gọi anh “Cậu nhỏ, cậu nhỏ!”

“Sao thế?” 

“Con không kéo được khóa sau, cậu kéo giúp con đi!” Nói rồi cô đưa lưng về phía anh. Mặt anh đỏ như gấc chín. Từ sau khi hòa thuận với anh và chị, có vẻ cô chả có chút đề phòng nào. Cô không biết làm như thế này là dẫn sói phạm tội sao? 

Anh run run kéo khóa cho cô, cố không chạm vào tấm lưng trần của cô. Sau khi kéo xong, anh vuốt lại tóc cho cô. Cô quay lại, má đỏ hây hây, cô xoay một vòng rồi hỏi anh “Cậu thấy con mặc đẹp không ạ?”

“ừ, xinh như công chúa ấy. Tâm Lan là đẹp nhất” Anh vô thức đưa tay vuốt má cô.

“Con thử nốt bộ kia nhé, cậu chờ con chút!” 

….

Cuối cùng Tâm Lan lấy cả hai bộ, rồi cùng anh đi vào một nhà hàng kiểu pháp. Sau khi gọi món xong, Tâm Lan và anh nói chuyện về sở thích của nhau. Cô và anh nói chuyện say sưa, cô cố gắng ghi nhớ tất cả điều anh nói. Cô đã biết trước rồi nhưng không ngờ anh lại hiểu rõ cô như vây. Anh biết sở thích của cô, cô ghét gì cũng biết, cô dị ứng cái gì cũng biết. Người đàn ông này phải yêu cô biết bao nhiêu mới làm được như thế.

Đang nói chuyện vui vẻ thì nhân viên nhà hàng tiến đến với bó hoa trên tay và một túi trông giống như túi quà. 

“Chúc mừng quý khách! Quý khách là đôi tình nhân số 10000 trong năm nay ghé thăm nhà hàng chúng tôi nên chúng tôi có phần quà gọi là chúc quý khách hạnh phúc mãi mãi!” Nói rồi nhân viên dúi bó hoa về phía Cố Thần có ý giục anh tặng quà cho cô gái đi cùng. Anh định phản bác nhưng Tâm Lan lắc đầu, anh nghĩ hẳn cô bé thích bó hoa nên chấp nhận làm tình nhân giả hôm nay của anh chăng. Sau khi anh tặng hoa, nhân viên nhà hàng đề nghị anh hôn bạn gái để chụp ảnh kỉ niệm. Anh hơi ngần ngại nhưng thấy dáng vẻ dễ thương của Tâm Lan mà không kìm nén nổi hôn lên má cô. Nhà hàng gửi anh và cô mỗi người một bức ảnh kỉ niệm.

------

Sau khi ăn xong, hai người đi mua thêm chút đồ để đi leo núi. Cố Thần xách hộ Tâm Lan đồ vào phòng rồi cũng trở về phòng. Đêm hôm đó, có hai kẻ cầm bức ảnh tình nhân nhìn đến mê mẩn quên cả đi ngủ. Trong tim hai người đều rạo rực một tình cảm khó nói.