Đợi Một Loài Hoa Nở

Quyển 1 - Chương 11: Tôi nên đối với anh thế nào đây?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



(Ảnh: Internet)

Những ngày cuối năm thật tuyệt. Bên chiếc xe bánh mì tôi tích luỹ từ quỹ tiết kiệm bốn năm học đại học, tôi bắt tay vào công việc. Loay hoay cùng với một đóng thứ chất cao như núi trong thời gian một tuần nay nào là chọn nơi cung cấp bánh mì ngon giá cả phải chăng, thịt quay lấy ở cơ sở quay nào, trứng gà mua ở đâu hợp lý. Ôi! Tôi sắp bị ngộp rồi. “Go for it, cứ liều thử đi!”, câu nói vang vang trong đầu nhưng cổ vũ, tôi tin là bất kỳ một công việc nào chỉ cần ta cố gắng và không ngừng cố gắng là được, tất cả mọi người đều có cùng điểm xuất phát, dù tôi có xuất phát từ số không, hay thậm chí là con số âm cũng được, tôi sẽ từ từ mà tiến lên.

Nói là một chuyện còn lại làm là một chuyện khác. Sáng đến giờ rồi mà chỉ bán được có hai ổ, một cho bác gái dưới quê lên thăm con gái đọc đại học, do bác không biết đường đi tới nhà trọ của cô bé gần ở trường, may mắn đó là trường của tôi đã học và bác đã mua giúp tôi một ổ thay lời cảm ơn. Còn một ổ, tôi bán cho chị bánh ướt bên cạnh tôi. Vì tôi mới ra bán, lại thấy gương mặt tôi tội tội nên chị mua ủng hộ, chị nói vậy. Ngồi đó tới trưa cầm cây đuổi ruồi đập bên trái đập bên phải, đập bên đây, đập bên kia mà suy nghĩ không biết là do nguyên nhân gì? Thở dài một cái rõ to, tôi chống tay lên cằm, nghĩ mãi mà cũng không tài nào nghĩ ra.

Một tuần nữa trôi qua, tình trạng ế ẩm vẫn cứ tiếp diễn, gương mặt của tôi nó trông còn nhăn và thâm đen hơn cả miếng thịt sườn quay đang treo lủng lẳng trước mặt tôi lúc này. Hôm nay một buổi chiều nhiều gió, cuốn theo những chiếc lá rụng bay đến bên xe bánh mì của tôi, nhặt một cái lên xoay qua xoay lại, mới nhìn rõ là lá của cây mai. Thò cái đầu chuột nhắt bé tí tẹo ra xem thì ra không phải lá rụng, những cái lá này do ông lão nhìn giống Phật Di Lặc nhà sát xe bánh mì của tôi vặt xuống. Lòng thầm than: “Ôi! Mới mười ba âm lịch thôi mà sao ông vặt lá sớm thế? Chắc ông sợ cái cảm giác thấp thỏm đợi mai nở hoa đây mà.”

Ông lão ngó sang, nhìn tôi cười rộ lên:

- Xin lỗi cô bé! Ông không cố ý, tại gió lớn quá.

Nói xong ông nhanh nhẹn cầm chổi và ki lên định gom hết chỗ lá đó lại, nhưng chưa kịp thì một cơn gió lớn hơn nữa lại dồn dập thổi tới, thêm một cơn nữa, rồi một cơn nữa. Thổi đến mái tóc mỏng của tôi rối tơi rối bời như tổ quạ. Tôi nắm một mớ tóc lên đưa trước mắt nhìn rồi cúi xuống ngó chiếc áo hoa bây giờ vương vãi vài chiếc lá mai già sậm màu điểm thêm mấy chấm vàng nâu loang lỗ, khỏi cần gương, tôi biết chắc chắn ngay lúc này bản thân rất “tuyệt”, rất giống một fashionista (tính đồ thời trang) thật thụ rồi.

Ông nhìn tôi cười gượng, ngập ngừng:

- Ông... Ông xin lỗi!

- Không sao ông ạ, là gió! - Tôi nhăn mặt, tay gãi đầu, tay nắm vạt áo hoa cười gượng - Là gió, chính xác là gió!

Thế là buổi chiều hôm đó kết thúc cũng không tệ, ông lão Phật Di Lặc nhà bên mua giùm tôi tận năm ổ bánh mì, tôi biết ông mua thay cho một lời xin lỗi. Tôi đâu có giận ông ấy, tôi vui nữa là khác, vì có thêm một người không sợ gương mặt này của tôi.

Mười bốn âm lịch, tôi không dọn hàng bán. Không phải vì tôi mê tính “mùng năm, mười bốn, hâm ba” mà dân gian thường hay nói, nguyên nhân chính là tôi nếu còn bán nữa thì sẽ lỗ to. Kinh doanh ế ẩm như thế hoàn vốn là điều khó khăn, vậy thì việc lỗ vốn chỉ còn là chuyện thời gian mà thôi.

Lại thở dài ngao ngán. Lấy điện thoại ra mở nguồn lên, tôi đã không còn thói quen kiểm tra đi động một ngày trên hai trăm lần nữa rồi. Trên màn hình nền hiện ra một nhành hoa mai vàng nữa khép nữa nở rất đẹp. Giật mình vì không biết đã thay khi nào. Lạ quá! Sự việc này làm tôi không khỏi có chút sợ hãi, giấc mơ về tiên nhân áo trắng cùng với ngàn vạn đoá hoa mai lại ào ạt đổ về. Tôi mở bộ sưu tập ra kiểm tra album, tìm hoài cả buổi mà vẫn không thấy, cuối cùng tôi đưa ra kết luận chắc là vô tình xoá rồi mà quên, còn chuyện giấc mơ cũ mèm kia là trùng hợp mà thôi.

Cố dẹp cái việc điên khùng vừa rồi đi, tôi đăng nhập vào tài khoản của mình, check facebook, đập vào mắt tôi có vô số thông báo chủ yếu là tin nhắn quảng cáo, tin nhắn của bạn bè, lời mời kết bạn đỏ chót choáng ngợp màn hình, có những tin hơn cả năm trời tôi chưa từng đọc qua. Tôi vào trang cá nhân cẩn thận trả lời tin những người quen hỏi thăm. Xong xuôi tôi buông di động xuống nệm, thuận tay lấy cây đàn guitar vừa đàn vừa hát bài hát xa xưa, đến cả tôi cũng chả còn nhớ tên.

Giai điệu chệnh choạng vừa kết thúc, trong đầu tôi chợt sáng.

- Phải rồi! - Tôi thốt lên.

Nguyên nhân là đây! Vấn đề marketing trong kế hoạch bán hàng. Suy nghĩ được khai thông, tôi như người mù tìm thấy ánh sáng. Lý do trước tiên khiến tôi thất bại chính là công cụ quảng cáo không được tôi quan tâm. Sao tôi lại không bắt đầu với việc quảng cáo trên trang cá nhân? Ngay lúc này mô hình kinh doanh của tôi còn chưa phát triển nếu không muốn nói là quy mô rất nhỏ. Lý do thứ hai là chiến lược bán hàng và chăm sóc khách hàng tôi hoàn toàn không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào. Dù là kinh doanh nhỏ lẻ vài triệu đồng hay khởi nghiệp với vốn hàng tỷ đồng thì cũng không nên bỏ qua chiến lược bán hàng và chăm sóc khách hàng trước trong và sau cho thật tốt. Lý thuyết cơ bản như vậy mà tôi lại quên.

Thở ra một hơi, cầm viết lên, gõ gõ đầu bút bi lên cái cầm chẻ của mình, tôi nắn nót viết vài gạch đầu dòng trên giấy. Nào là trước đó phải bán hàng như thế nào? Sau khi khách hàng mua sản phẩm cần thăm hỏi và cảm ơn khách hàng mong khách hàng tiếp tục ủng hộ trong lần tới ra sao? Cuối cùng là lưu trữ thông tin khách hàng để chăm sóc sau bán hàng và tiếp tục bán chéo, bán thêm các sản phẩm khác, hoặc làm cho khách hàng cảm thấy được hài lòng, tiếp tục ủng và không phàn nàn về mình.

- Okay, hoàn hảo! – Tôi tâm đắc cảm thán.

Tôi sẽ dùng chiến lược bán hàng “thu lợi nhuận nhỏ”, “cam kết tốt và mạnh mẽ” kết hợp với “chương trình khuyến mãi shock - độc - lạ.”

Nhìn tờ giấy trống trơn bây giờ toàn nét chữ, tôi vui hẳn ra. Nhưng vấn đề là sản phẩm bánh mì của tôi quá bình thường, quá quen thuộc với mọi người, không có gì đặc biệt về mùi vị, mọi người sẽ dễ dàng bỏ qua nếu như những kế hoạch marketing và chiến lược bán hàng của tôi thất bại. Làm sao đây? Suy nghĩ vu vơ tôi thuận tay đem sắp giấy lấy ra tờ thứ hai vẽ vẽ vẽ, nhưng không hiểu sao lại vẽ ra một đoá hoa mai, tôi cũng thấy ngạc nhiên sao lại vẽ ra nó? Hoa mai vẽ rất đẹp, tôi còn nhận ra được nó đẹp và sinh động đến nỗi tôi thoáng nghe hương thơm của nó bay ra trong căn phòng này. Bất giác tôi lại nhớ tới nụ cười của Phương Bằng, nụ cười đẹp như một đoá hoa mai nở rộ. Đặt bút xuống, tôi nhìn bức hoạ thật lâu, có thứ gì đó chui ra từ trong ký ức xa xôi.

- Chính là nó! Vì sao bây giờ mình mới nghĩ ra? - Tôi vui sướng reo vang trong căn phòng trọ chật chọi, nếu có thêm ai ở đây đảm bảo họ sẽ cảm thán: “Con nhỏ này điên rồi!”

Tại sao lâu như thế tôi lại lãng quên nó chứ, “bánh mì trộn đặc biệt” của tôi? Tôi còn nhớ ngày tôi còn bé, hình như là cuối năm một chín chín chín (năm 1999) thì phải. Khi đó quà sáng mẹ cho tôi là một nghìn đồng, chỉ cần năm trăm đồng đã mua được nửa ổ bánh mì chan. Ăn thì ngon, song tôi phát hiện loại bánh mì chan này không có chất lượng do thành phần nước chan quá mặn và loãng, so với bánh mì thịt nguyên ổ giá một nghìn đồng đã tệ thì bánh mì chan này còn tệ hơn một cách thảm hại. Nên tôi đã đem tiền mẹ cho mua bánh mì không về từ lò cách trường không xa sau giờ tan học. Về nhà, tận dụng những nguyên liệu mà tôi yêu thích như thịt gà, chà bông thịt lợn, chà bông cá, cùng với những loại rau cải kết hợp chút nước tương để làm nên món “bánh mì trộn” cho riêng mình. Đó là món ăn sáng ưa thích của tôi, sạch sẽ, thẩm mỹ là lại tiết kiệm và điều quan trọng là ăn vào chắc bụng và lâu đói.

Sau một hồi vui mừng, tôi ngồi xuống bàn ngắm nhìn bức vẽ hoa mai khi nãy, lòng dâng lên cảm giác lâng lâng, khom người xuống ngăn kéo tôi tìm cây bút lông, một thỏi mực cùng một nghiên mực, những thứ này tôi mua để tự học thư pháp với lại vẽ tranh chữ nhưng mãi không có dịp đem ra sử dụng, hôm nay cao hứng tự nhiên nhớ tới chúng.

Vừa mài mài thỏi mực một vòng lại một vòng trong nghiên, đầu thì nghĩ nghĩ không biết đề chữ gì cho thích hợp. Cuối cùng cũng tìm được mấy chữ mỹ lệ: “Phong trung phi mai hoa.”

- Vậy đi! - Nói rồi tôi dùng bút lông chấm vào trong nghiên lấy một lượng mực vừa đủ, từng nét dùng lực vừa phải đậm nhạt ngang dọc. Một thoáng, bên phải bức hoạ hiện ra lạc khoản vô cùng hợp ý tôi. Chợt tầm mắt trắng xoá, tôi cảm giác được lụa mềm lướt khẽ qua da, hương hoa mai nhàn nhạt. Tiếng bút rơi xuống nền, tôi choàng tỉnh. Trên giấy hiện ra bóng hình một cổ nhân đang ngước nhìn tán mai vàng nở rộ. Tôi biết, tôi biết rõ cổ nhân tôi vừa tự tay vẽ ra là ai. Chính anh, tiên nhân áo trắng.

- Tôi nên đối với anh thế nào đây?

Tôi khẽ nói rồi cúi xuống nhặt bút lên, thở dài và mỉm cười, nụ cười đến chính bản thân tôi cũng không thể lý giải ý nghĩa của nó là gì.