Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 9: Đụng

Edit: Simi

Lần cuối cùng mà tôi ngủ thẳng cẳng cho đến khi tự tỉnh dậy là vào kì nghỉ đông. Tuy bụng vẫn hơi khó chịu nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của mình khi mới thức giấc. Tôi dụi mắt sờ sờ bên cạnh mà không mò được tủ đầu giường của mình, điều này khiến tôi nhanh chóng mở mắt, cả người hoàn toàn tỉnh táo lại.

“?!”

Tôi ngồi yên bối rối trong giây lát, nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua. Tôi nhéo bắp đùi của mình, cảm nhận cơn đau rát nhức nhối mới buột miệng chửi: “Bà nó.” Thì ra mọi chuyện tối hôm qua đều là thật.

Vệ sinh ở phòng ngủ chính không có khăn mặt và bản chải của tôi nên tôi phải trở về phòng của mình. Đi tới trước cái gương của mình, tôi nhịn không được chải lại mái tóc rối bù do ngủ say, phụt nước bọt miễn cưỡng cố định một kiểu tóc gọn gàng hơn, sau đó cẩn thận kiểm tra khóe mắt không dính ghèn. Tốt! Tôi mở cửa ra, trong đầu còn tưởng biết đâu sẽ nhìn thấy dáng vẻ nằm ngủ của Nguyễn Miên Miên, nào ngờ trong phòng bếp truyền tới âm thanh thu hút tôi.

“Kiều Thụy? Cậu dậy rồi hả?” Nguyễn Miên Miên bưng tô qua, vẻ mặt thấp thỏm nhìn tôi, “Xin lỗi… tớ dùng phòng bếp nhà cậu.”

“Không sao…” Tôi gật đầu nói, sau đó xoay người chạy vào phòng rửa mặt.

Trời ạ, đây y như là một giấc mơ vậy. Tôi hất nước lạnh lên mặt, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi. Đầu óc bây giờ của tôi chỉ tràn ngập thân hình vừa rồi của Nguyễn Miên Miên, dáng vẻ cô ấy bưng tô, y như là đôi vợ chồng mới cưới…

Khụ!

“Kiều Thụy! Cậu rửa mặt xong chưa?” Cô ấy đợi mãi chẳng thấy tôi ra nên vô cùng tự nhiên hỏi, “Dạ dày của cậu đang bị viêm nên tớ có nấu cho cậu một ít cháo, cậu thích vị ngọt hay mặn? Tô này thì ngọt, còn tô kia hơi mặn.” Cô ấy chỉ tay lên hai tô cháo trên bàn.

Cái miệng vốn nhạt vị của tôi bỗng nhiên lại nổi cơn thèm ăn. “Ngọt, cảm ơn cậu.” Tôi ngồi xuống trước vị trí tô cháo ngọt kia, nói cảm ơn cô ấy.

“Không cần…” Mặt Nguyễn Miên Miên đỏ ửng, ngồi đối diện tôi. Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt y như quả đào của cô ấy, cả người lâng lâng khó hiểu.

“Cậu mau ăn đi.” Giọng nói của cô ấy kéo tôi về với thực tại. Tôi gật đầu, qua loa múc cháo vào miệng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi không biết nên làm gì cùng với cô ấy ngoài việc mở tivi ngàn năm không ai đụng tới lên, để tiếng tivi hòa dịu bầu không khí khó tin kì lạ giữa cả hai.

“À nè… Kiều Thụy…” Cô ấy cầm ly nước nóng, giọng khẽ như ong mật đang bay.

Trong lòng tôi nhảy hẫng một nhịp, tôi quay sang nhìn cô ấy, hơi ngập ngừng: “Ừ?”

“À…” Cô ấy hơi bối rối, “Tớ định hỏi cậu không phải đến bệnh viện tái khám hả?”

“Có chứ, lát nữa tôi phải đi truyền dịch.”

Nguyễn Miên Miên đột nhiên đặt ly nước xuống, đứng dậy.

Tôi mờ mịt khó hiểu: “?”

“Ngại quá… Ở nhà cậu lâu như vậy, tớ…”

“Không sao đâu!” Tôi phất tay, “Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã nấu cháo cho tôi nữa, nếu là tôi thì… chắc lại bị viêm dạ dày rồi.”

Nhưng mà Nguyễn Miên Miên cũng không vì lời nói của tôi mà hai mắt sáng rực, trong mắt cô ấy chỉ toàn sương mù, không biết đang nghĩ cái gì.

Tâm tư của con gái sao chẳng lúc nào viết thẳng lên mặt vậy?

Cánh môi hồng mềm của cô ấy mấp máy, cuối cùng nói: “…Tớ phải về trường trước đây, gặp lại cậu sau nha.”

Trong lòng tôi trầm xuống trong tích tắc.

Từng giọt thuốc nhỏ vào trong tĩnh mạch của tôi hòa cùng với máu, truyền tới đầu lưỡi, trong miệng tôi chỉ toàn là cay đắng.

Tôi kéo má, chịu đựng ham muốn đi vệ sinh, cứ thế rơi vào trầm tư.

Nguyễn Miên Miên có cảm thấy tôi không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ấy không? Lỡ như cô ấy cho rằng tôi sinh hoạt quá mức bừa bãi rồi tan tành ấn tượng thì sao?

Những lời tự hỏi này cuối cùng vẫn không có đáp án. Sau bốn ngày truyền dịch, bệnh viêm dạ dạy cấp tính biến thành viêm dạ dày mãn tính. Ba mẹ đi công tác về biết được chuyện này còn cười nhạo tôi một phen.

Thời gian như trở về với quỹ đạo thường nhật. Mỗi ngày ở ký túc xá, rửa mặt, đến trường, đi học, tan tiết, tan học, ăn uống, tắm rửa rồi đi ngủ.

Mỗi ngày tôi cũng chỉ lưu tâm những khi lên lớp vào buổi sáng và khi chạy bộ tập thể dục buổi chiều ở đường chạy.

Bây giờ nhớ tới sáng sớm hôm đó, tôi mơ hồ y như gặp ảo giác khi đang bị sốt cao, nhưng mọi chuyện lại có thật.

Nguyễn Miên Miên còn thích tôi không? Cô ấy vẫn thích tôi như ngày đầu chứ?

Trong lòng tôi không yên cầm ba lô lên, đi xuống lầu tới đường chạy. Hôm nay là thứ sáu, trên đường đến đây, có mấy học sinh không ở lại trường đều đã về hết, cũng có những học sinh đăng ký ở ký túc cá xin phép ra ngoài mua đồ, trên sân lát đát chỉ có mấy bóng người vội vã, mà trong khu tập thể dục thì càng chẳng có một bóng người.

Ngay cả tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn chạy bộ vào lúc này.

Tôi vừa ngây người vừa vô thức đi vòng qua khu cây cối rậm rạp bên kia, đột nhiên con đường bên cạnh có người vọt tới, do bị bất ngờ không thắng kịp xe nên trực tiếp đâm sầm phải tôi.

“Ui da!”

Cô ấy đè lên người tôi, cả hai té xuống bãi cỏ.

Đau quá! Hai mày của tôi nhíu chặt vào nhau.

“Xin lỗi…!” Cô ấy ngọ ngoạy muốn đứng lên, chợt nhìn thấy mặt của tôi, toàn thân cô ấy liền cứng đờ lại.

Nghe thấy giọng nói này, tôi không dám tin nhìn cô gái đang đè trên người mình.

Hai mắt chạm nhau, Nguyễn Miên Miên lại đỏ bừng cả mặt.