Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao

Chương 13: Một trước một sau

Edit: Simi

Lựa chọn hẹn hò bí mật là kết quả sau khi cả hai bàn bạc với nhau. Theo như lời cô ấy nói thì như vậy sẽ không giống như con thiêu thân yêu ma ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai, từ đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới con đường học tập của hai đứa, tách biệt việc học tập và hẹn hò với nhau.

Tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng, sững người mấy giây theo suy luận của cô ấy rồi gật đầu.

Cô ấy cắn môi, bỗng nhiên kích động nhìn tôi y như đang ngắm nhìn bảo bối gì đó, trong lòng tôi chột dạ, hai tai nóng phừng phừng.

Một giây sau đó, cô ấy nhào tới, cọ khuôn mặt mềm mại của mình lên mặt tôi, phấn khích thủ thỉ: “Thật đáng yêu, thật đáng yêu quá đi…”

“…”

Tôi cảm thấy thế này không ổn lắm, thế là quay sang cắn cô ấy hai ba cái rồi đẩy cô ấy ra.

——

Hẹn hò bí mật thế này thật ra cũng rất dễ thực hiện, hai người chúng tôi học ở hai lớp khác nhau, lúc không cần thiết, tôi sẽ không đi tìm cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cố ý tới tìm tôi. Chúng tôi rất ăn ý, vào lúc tan học, cả hai sẽ một trước một sau đi ra khỏi cổng, có đôi khi cô ấy đi trước, tôi đi sau, có khi đổi lại, cô ấy đi sau, tôi đi trước.

Mỗi ngày tan học chúng tôi đều sẽ chạy bộ, cũng là một người chạy trước, một người chạy sau, nhưng mà thường là cô ấy chạy trước, tôi chạy sau nhiều hơn. Tôi sợ nếu mình chạy trước không nhìn thấy cô ấy, tốc độ sẽ không tự chủ được trở nên nhanh hơn, như vậy cô ấy sẽ không thể chạy theo kịp.

Buổi trưa vào giờ ăn cơm là khoảng thời gian chúng tôi gần gũi nhau nhất, cô ấy và tôi đều hiểu ý không gọi bạn của mình đi cùng, thừa dịp dòng người đang đông, tôi có thể quang minh chính đại xếp hàng ngay sau cô ấy, khi nhận ra, cô ấy sẽ nghiêng người, cúi đầu lướt điện thoại, còn tôi thì lặng lẽ ngắm cô ấy, có đôi lúc cả hai cũng sẽ nói chuyện với nhau bằng di động, tựa như hai kẻ không quen biết gì nhau, sau đó một trước một sau ngồi xuống đối diện trên bàn cơm khu công cộng mà từ tốn ăn cơm.

Nếu không tập trung quan sát chúng tôi thì chắc chắn sẽ chẵng có ai phát hiện ra những cái liếc mắt đưa tình đầy ám muội giữa hai đứa. Tôi tin chắc sẽ không ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm những người xung quanh xem kẻ nào có gian tình, nhưng mà A Kiệt là ngoại lệ.

Dù sao nó cũng là anh em tốt của tôi, hơn nữa nó còn hay hóng chuyện giữa hai người chúng tôi, nên tôi biết nhất định là nó có thể phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi đã có sự thay đổi. Thế là tôi tranh thủ kể hết mọi chuyện giữa tôi và Nguyễn Miên Miên cho nó nghe, cũng dặn nó không được nói với ai khác.

“Cái gì! Mày hẹn hò với cậu ấy rồi hả!”

“Im miệng! Mày mà la nữa là đến người cách vách cũng phải bay qua đây bây giờ!”

“Ôi chao, tại tao tò mò thôi mà, rốt cuộc là cả hai người tụi mày quen nhau thế nào vậy? Là cậu ấy chủ động trước hả?”

Tôi mím môi, không hề muốn nói cho nó biết.

“Mày nói đi…”

“Tao cắn mặt cô ấy, sau đó tỏ tình với cô ấy.” Không biết vì sao tôi lại chẳng muốn cho nó biết là Nguyễn Miên Miên chủ động trước, tôi chỉ có cảm giác là mình rất sợ cái ý tưởng đó.

“Cắn?! Ôi trời ơi, mẹ nó, mày đúng là ghê thật!”

_______

Cuối tuần mới là khoảng thời gian tôi và Nguyễn Miên Miên hẹn hò chân chính.

Ba mẹ vì phải đi công tác nên không ở nhà vào cuối tuần, thế là tôi không ở lại ký túc xá nữa mà sẽ về nhà. Nguyễn Miên Miên lấy lí do học hành quan trọng nên hai tuần mới về nhà một lần, như vậy mỗi tháng cô ấy sẽ ngủ lại trường hai tuần, đây cũng là khoảng thời gian duy nhất chúng tôi có thể thân mật thật sự với nhau.

Thông thường cô ấy sẽ ra ngoài mua sắm hai ngày, sau đó đường đường chính chính mang balo đến nhà tôi để làm bài tập.

Đúng, là làm bài tập.

Không biết có phải vì chúng tôi đều là học sinh của lớp chọn hay không mà năm mười một này quả thật rất bận rộn, mặc dù chúng tôi đã xác định quan hệ nhưng thật ra lại không hề có thời gian để xem phim hay ra công viên hẹn hò gì cả.

Chỉ còn một cách là cứ chừng một tiếng nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ thoải mái ôm nhau, hôn nhẹ rồi cắn qua cắn lại… khụ, gì gì đó. Có đôi khi tôi sẽ đi gọt táo cho cô ấy, nói thật táo là cái quả khó gọt nhất trên thế giới này, đã nhiều năm chưa từng đụng tới dao khiến tôi phải tốn hết gần mười phút nếu gọt nhanh, khiến màu táo dần chuyển thành sắc cam khó coi, cuối cùng vẫn bị Nguyễn Miên Miên vừa cười chê xấu vừa ăn.

Sau đó tôi quyết định trong nhà sẽ không bao giờ xuất hiện quả táo nữa.

“Ơ, Kiều Thụy Thụy, có phải cậu lại quên nữa rồi không?”

“Không, tôi thích ăn quýt.”