Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 65

Được gì và mất thứ gì đôi khi là điều rất quan trong trong cuộc sống. Nó tạo ra sự cân bằng giữa cái thiện và cái ác, người cho và kẻ nhận. Khi bạn cho ai đó quá nhiều thứ nhưng chẳng nhận được lại thứ gì, đừng lo, thứ mà ta nhận lại có thể không nhìn thấy bằng mắt nhưng ở một góc độ nào đó, bạn có thể cảm nhận nó bằng trái tim và bộ não của mình.

An Ninh đã mất mát quá nhiều, cô cho Thiên Bảo mọi thứ cô có, cô mất đi gia đình, cuộc sống, cũng như đứa con chưa hình thành của mình. Nhưng bù lại, cô nhận được tình yêu chân thành sâu sắc của Thiên Bảo, quan tâm lo lắng chu đáo của Thiên Thành cũng như sự đồng cảm quý mến của người cha nuôi đáng kính. Cô không nhận lại ở một thời điểm nhất định nhưng cô lại nhận được nhiều hơn thế nữa ở nhiều thời điểm khác nhau.

An Ninh trở rời khỏi phòng khi Thiên Bảo vẫn còn đang ngủ. Cô lặng lẽ trả phòng và để lại lời nhắn cho Thiên Bảo tại quây lễ tân. Cô sẽ giải quyết xong mọi việc để trả lại mọi thứ đúng với quy luật của nó.

.......................

-Thưa phu nhân, có cô Quách An Ninh muốn gặp.

-Cho cô ta vào.

Bà Lưu ngồi chễm trệ trên chiếc ghế sofa rộng chờ đợi An Ninh bước vào.

Cô bước vào với bộ dạng bình thản rồi ngồi xuống chiếc ghế phía bên tay phải bà Lưu. Cô đặt trước mặt bà Lưu một tập tài liệu rồi nói.

-Đây là toàn bộ số cổ phần của tôi ở Lưu Đông bao gồm cả những công ty con sắp thu mua cũng như những phần cổ phiếu tôi mua được từ những cổ đông nhỏ.

-Mày đưa nó ra trước mặt tao làm gì? Định phô trương thanh thế ư?

- Tôi biết rằng bà còn yếu hơn cả một kẻ yếu và còn đáng sợ hơn một kẻ hèn nhát. Vì dùng thế lực và đồng tiền để đánh bại và điều khiển người yếu là điều mà chỉ có kẻ yếu đuối nhất, kẻ hèn nhát nhất đáng thương nhất phải dùng tới.

-Mày nói thì hay lắm, vậy mày đến đên để làm gì?

-Để làm một giao dịch.

-Giao dịch?

-Đúng, nếu tính tổng số chỗ cổ phần kia thì một nửa Lưu Đông chắc chắn sẽ không sớm thì muộn cũng về tay tôi.

-Vậy?

-Tôi sẽ trả lại bà toàn bộ.

-Trả lại tao? Mày định giở trò gì hả con hồ ly kia?

-Chỉ để đổi lấy 0,9 % cổ phần mà Thiên Bảo còn thiếu.

-Hóa ra mày định giúp thằng con tao, tình yêu thắm thiết quá nhỉ. Cả một đống tài sản chỉ để đổi lấy 0,9% cổ phiếu.

-Tôi biết nếu Thiên Bảo đến với tôi bà sẽ gạch tên anh ấy ra khỏi hộ tịch. Nhưng bà biết không? Cho dù Thiên Bảo mang họ Lưu hay một họ nào khác thì tôi vẫn sẽ đến với anh ấy. Thời gian qua, tôi chỉ muốn trả thù bà mà quên đi rằng thứ tôi muốn có chỉ là Thiên Bảo. Giờ tôi lấy toàn bộ những gì tôi có để đổi lấy bình yên cho Thiên Bảo, quyết định của bà ra sao không quan trọng, nhưng nếu bà còn chút tình mẫu tử với Thiên Bảo thì mong bà nhận lấy tất cả và đừng làm Thiên Bảo phải khổ nữa.

Bà Lưu không nói gì, với bà như vậy là quá đủ. Cuối cùng thì bà vẫn không thể chấp nhận AN Ninh nhưng bà cũng không thể làm tổn thương đứa con trai yêu quý của mình. Bà biết An Ninh là một cô gái giỏi giang, tất cả những gì xảy ra chỉ là do sự cố chấp độc đoán và phán xét khách quan của mình. Bà đưa tập tài liệu cho An Ninh, cũng đã đến lúc bà lùi một bước.

-Đây là phần tài sản mà cha Thiên Bảo để lại cho nó, coi như từ nay tôi và nó không còn quan hệ, không cần nhìn mặt nhau nữa.

An Ninh cầm lấy số tài liệu rồi ra khỏi phòng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi bà Lưu không nhắc đến việc từ con cũng không nhắc đến việc hộ tịch. Thiên Bảo đã chờ AN Ninh ở dưới sảnh từ lúc nào, sắc mặt cậu khá hơn và tràn đầy yêu thương. Sau bao nhiêu năm, giờ đây An Ninh cũng đã đủ tự tin để ngẩng cao đầu chạy tới nắm lấy tay người cô yêu thương nhất.

-Mẹ nói gì vậy em?

-Không có gì cả, cuộc họp đại hội cổ đông đã được hủy, cổ phần của em tại Lưu Đông đã chuyể nhượng đứng tên anh. Sắp tới tập đoàn M sẽ tung ra sản phẩm mới, nó sẽ nhanh chóng lấp đầy các tin tức không hay về Lưu Đông nên anh không phải lo đâu. Còn về tách công ty, mẹ nói đó là phần thừa kế của anh. Từ nay mẹ sẽ không can thiệp, cũng sẽ không liên can tới anh nữa.

Nét thoáng buồn hiện lên gương mặt Thiên Bảo, nhưng rồi nó vội bị vùi lấp bởi nụ cười và hạnh phúc.

-Nào, đi với anh, anh muốn em gặp vài người.

-Ai vậy anh?

-Cứ đi theo anh, chắc chắn em sẽ rất vui đấy.

Thiên Bảo đưa An Ninh tới một khu phố của người hoa, nới mà cô chưa bao giờ được đặt chân tới, hai hàng đèn lồng đỏ như đón chào tạo cho An Ninh cảm giác tươi mới. Xe dừng ở một ngôi nhà gỗ cổ kính với hai hàng hoa đồng tiền trước nhà. Từ trong nhà một cậu bé chạy ra và ôm trầm lấy cổ Thiên Bảo.

-Anh Bảo, lâu lắm rồi sao anh không tới chơi với em?

-Em có nhận ra ai không An Ninh?- Thiên Bảo quay qua hỏi An Ninh.

Đứa bé tầm gần 8-9 tuổi đưa đôi mắt tròn xoe nhìn An Ninh, nó rất giống An Bình hồi nhỏ, đôi mắt to tròn sáng ngời.

-An Ninh...con...-Từ trong nhà, ông Quách bước ra.

Không kìm được cảm xúc của mình, An Ninh ôm trầm lấy cổ ông Quách khóc nức nở...

-Cha có biết là con tìm cha vất vả như thế nào không? Nhiều lúc còn tưởng chừng như cha và các em không còn trên cõi đời này nữa rồi....

-Nín đi con, cha vẫn sống tốt đó thôi, vẫn mạnh khỏe.

-An Bình đâu cha?

-Em đây.

An Ninh ngỡ ngàng khi cậu trai bước ra trước mặt mình chính là cậu trai trong quán bar tại Nhật và hơn nữa bên cạnh cậu là Hạ Du.

-Em là....em là An Bình sao?

-Chị ngạc nhiên lắm phải không? Lúc gặp chị ở Nhật em cũng đã ngờ ngợ nhưng không dám hỏi. Sau này nhờ anh Bảo em mới biết.

-Con không biết đó An Ninh, trong thời gian con không có ở đây nếu không nhờ cậu Thiên Bảo giúp đỡ thì chắc giờ cha con ta không thể gặp nhau như vậy.

-Đúng đấy chị hai, nhờ anh Bảo mà em được đi du học tại Nhật, giờ thì sắp đi làm rồi.

-Em và Hạ Du là như thế nào vậy?

-Chúng em quen nhau tình cờ thôi- An Bình không quên nhìn Hạ Du bằng ánh mắt âu yếm.

-Thôi nào, vào nhà đi rồi hàn huyên, đứng ở cửa như vậy đến bao giờ nữa.

Tất cả mọi người vui vẻ cùng nhau bước vào nhà, ông Quách đã chuẩn bị vài món ăn mà AN Ninh thích. Trong niềm vui hân hoan và sự trùng phùng, vị ngọt của tình yêu và tình mẫu tử, không còn ranh giới giàu nghèo địa vị cao tấp. Tất cả quây quần quanh mâm cơm tạo nên bức tranh đẹp với bầu không khí tàn ngập hạnh phúc.

Chap: Kết.

Cuối cùng thì Thiên Bảo và An Ninh cũng đến với nhau, họ cùng nhau tới Nhật sinh sống và quản lý tập đoàn M. Hai người không tôt chức đám cưới, họ chỉ đăng ký kết hôn và sống với nhau rất hạnh phúc.

Công ty đầu tư Lưu Đông càng ngày càng phát triển khẳng định vị trí của mình dưới sự lãnh đạo của An Bình.

Thiên Thành giờ đây là đạo diễn nổi tiếng thế giới trẻ tuổi nhất. Cậu không chỉ là đạo diễn điện ảnh, đạo diễn truyền hình, nhà văn, nhạc sĩ và còn là giám đốc đài truyền hình nổi tiếng toàn thế giới.

Bà Lưu vẫn vậy, bà vẫn quản lý tốt Lưu Đông và học viện của mình, mặc dù bà không chấp nhận An Ninh và Thiên Bảo nhưng hàng năm bà vẫn đầu tư vào M một khoản đầu tư lớn và là nhà cung cấp chính cho nguyện liệu sản xuất của M.