Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 17

An Ninh bật dậy, cô đang nằm trên giường cậu út, còn cậu út đang ngồi bên cạnh…

-Dậy rồi ah….

An Ninh vội leo xuống giường…

-Tôi…tôi…tôi…xin lỗi cậu, tôi không biết….tôi…-An Ninh ấp úng..

-Không sao đâu, cô trở về phòng mình đi, muộn rồi đó.

An Ninh nhìn lên đồng hồ, đồng hồ điểm 6h. Cô hoảng hốt chào cậu út rồi ra khỏi phong….Cậu út nhìn theo dáng vẻ dễ thương của cô chỉ biết cười và vẫy tay chào.

Một này làm việc mới lại bắt đầu, những công việc thường nhật dường như càng trởn nên nhiều nhiều hơn trước, hết người này đến người khác bảo An Ninh làm cái này đến cái nọ trong khi AN Ninh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo.

Ngày thứ 2 kết thúc lúc 9h tối…An Ninh tới phòng thay đồ, cô nhận ra rằng mình để quên đồ ở kho thực phẩm, cô vội chạy tới đó…Tiếng điện thoại reo lên, là cậu út..

-Cô xong việc chưa?

-Dạ rồi, tôi để quên đồ nên quay lại lấy, cậu gọi tôi có việc gì vậy?

-Không, chỉ là muốn hỏi xem cô có muốn ăn bánh ngọt cùng tôi không..?-cậu út ngập ngừng tỏ vẻ e ngại.

-Uhm…Vậy, cậu đợi tôi một lát nhé.

-Vậy nhé, cô muốn ăn loại nào? Socola hay vani, hay dâu?

-Loại nào cũng được ạ.

-Uhm….nhanh nhé, tôi đợi.

Cậu út cúp máy cũng là lúc An Ninh tới khu vực bếp, không khí lạnh đột ngột khiến An Ninh rung mình. An đó đã quên không đóng cửa phòng đông lạnh và một em chuột nhắt đang lò dò tiến vào trong. An Ninh vội lao tới cầm theo chiếc chổi định đuổi nó ra ngoài. Nhưng rồi….

-RẦM…