Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

Chương 11

Có người hỏi tôi có biết tuyệt vọng là gì không? Lúc ấy tôi ngây thơ trả lời rằng: Tuyệt vọng là thứ làm ta thất vọng nhất trên đời.

Bây giờ tôi mới biết tuyệt vọng là gì. Không phải là thứ làm ta thất vọng nhất, cũng không phải là thứ làm ta khóc òa lên như một đứa trẻ, cũng không phải là thứ làm trái tim ta đau đớn đến tột cùng. 

Tuyệt vọng kì diệu lắm,đứng trước nguy hiểm nhưng lại không cảm thấy sợ hãi. Bị người ruồng bỏ nhưng lại không cảm thấy đau lòng. Không đau, không khóc, không nháo đây mới chính là lúc bản thân người ta thấy tuyệt vọng nhất.

Tôi tự hỏi chính bản thân mình chỉ một chút chuyện cỏn con sao lại có thể tuyệt vọng. Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Có thể là do bản thân mình đa cảm dễ bị tổn thương cũng nên.

Một người mất đi sự yêu thương từ nhỏ, bị người người cô lập. Chỉ có thể dùng ánh mắt to tròn nhìn người khác âu yếm. Bỗng dưng một ngày bị đuổi đi, bản thân mình phát hiện bị bệnh, ngay đến khi gần như tuyệt vọng lại bị đứa em trai đến chèn ép. Rồi lại có một người, đến cứu tôi, làm tôi cười, dẫn tôi đi chơi, nói với tôi biết bao nhiêu chuyện. Điều này thử hỏi xem có ai mà không rung động?

Rồi đến một ngày tôi nhìn thấy tất cả, chính hắn cũng rời xa tôi, câu chuyện xưa làm tôi nhớ lại, người bên cạnh cũng không tin tưởng mình. Tất cả mọi người thì xem tôi như hồ ly tinh. Thử hỏi xem bây giờ tôi còn cái gì?

Tôi không sợ Đình Minh Tuệ, không phải không sợ nhưng tôi không còn hơi sức để sợ. Hắn có thể phạt tôi, có thể đuổi tôi cũng được, tôi cũng không quan tâm.

KHông khí trong phòng âm u đến lạ thường, nhìn những viên thuốc lăn lóc dưới đất. Hắn nheo mắt lại hít một hơi thật sâu. Không rõ nghĩ gì chỉ kiên nhẫn đứng dậy lấy tôi những viên thuộc mới.

Lần này hắn không đưa cho tôi, hắn lấy thuốc trộn với ly nước khác đưa đến trước mặt tôi. Đình Minh Tuệ không cho tôi cơ hội lấy nước cũng không cho tôi cơ hội phản kháng.

"Uống"

Tôi mở miệng để cho chất lỏng đắng nghét chảy vào khoang miệng, tôi không sợ đau nhưng rất sợ đắng. Với bản thân tôi hiện giờ chỉ có thể nhíu mày khó chịu.

Ly nước vừa dứt khỏi miệng, hắn lấy viên kẹo ngọt nhanh tay bỏ vào miệng tôi. Hành động này rất nhanh như đã làm đi làm lại nhiều lần rồi.

"Ngu ngốc" Lời này hắn lại phun ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng,

NHìn theo bóng dáng. lạnh lùng ngạo nghễ của hắn tôi quẩ thật rất nghi ngờ. Hình như hắn không mắng người thì hắn không yên ổn.

Sức khỏe tôi cũng dần tốt lên, Đình MInh Tuệ vẫn như thường. Đến cho tôi uống thuộc, rảnh rỗi mắng một câu "Ngu ngốc" rồi liền đi ra. Ở tạm nhà hắn mấy ngày bản thân tôi thấy rất thoải mái. Tôi đặc biệt thích nơi này, tâm trạng tôi không tốt liền có ngọn gió mang theo hương hoa thổi vào làm tôi bình thản. Điện thoại tôi rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Ngoài ai khác Thẩm Nhật Minh đây. Nếu như lúc trước tôi không kéo hắn xuống cùng tôi, chỉ mình tôi chịu mọi chuyện chắc tất cả cũng không ghét bỏ tôi đến nhường này. Tôi mất trí nhớ, tự cô lập bản thân, bố mẹ liền ghét tôi ngay sau đó.  Tôi là một đứa con nuôi, lại làm người ta bị thương đến não, lại bị Triệu Mẫn xinh đẹp khả ái nói mấy câu hãm hại. KHông bị đuổi đến cô nhi viện từ nhỏ là cái phúc của tôi rồi.

Tôi cần tìm Minh Tuệ, tôi muốn đi làm. Rúc trong nhà hắn mãi cũng thấy ngại. Tôi và hắn cũng đâu quen thân gì, chỉ có một cơn sốt liền ăn bám hắn. Kiểu gì hắn cũng trừ tiền lương của tôi cho mà xem.

Căn nhà này cũng không có nhiều người, hầu như cũng chỉ có hai người là hắn và bà giúp việc già nua nhưng rất phúc hậu. Nhìn thấy bà tôi liền nhớ đến bà Thím, trước mặt thì nói tốt với tôi lắm sau lưng thì cùng một ruột với họ. Cái này làm tôi mất đi rất nhiều niềm tin a!!!

Tôi mang bộ đồ ngủ mà hắn chuẩn bị, lết đến phòng ăn. Ngồi trên bàn nhìn bà giúp việc nấu đồ ăn trưa. Bà nhìn tôi mỉm cười:"Cô chưa khỏe hẳn, đến đây làm gì?"

"Đến xem bà nấu ăn"

Bà cười hiền hòa đặt trước mặt tôi là ly sinh tố dưa hấu. Thấy chất lỏng đỏ đỏ tôi cũng chẳng buồn ăn. Tâm trạng cũng không có, thứ tôi thích hơn là nhìn bóng dáng bận rộn chuyên tâm làm việc của bà.

Rảnh rỗi mở điện thoại ra nhìn tin nhắn mà Đình Minh Tuệ giả mạo tổng đài để hỏi thăm tôi. Cái này bỗng dưng tôi thấy rất trẻ con. Cực kì trẻ con. Xem thường hắn liền vất máy qua một bên.

Bà giúp việc thấy hành động của tôi liền cầm máy điện thoai lên.

"Cô có bực mình chuyện gì cũng đừng làm hư hỏng những thứ xung quanh."

"Vì sao?" Tôi hứng thú hỏi.

"Đồ vật cũng có linh tính, đã xác định được mình là chủ nhân liền buông bỏ hết thảy mà đến bên mình"

Tôi không hiểu vì sao bà lại nói thế? Tôi cũng không hiểu bà nói vậy là có ý gì. Cái gì mà đồ vật có linh tính. Cái gì mà buông bỏ hết thảy. có tôi mới không để ý.

Lấy ly sinh tố ăn một hơi cạn hết liền có giọng nói bên ngoài cất lên:"Tôi chưa thấy điệu ăn uống nào hấp tấp như cô"

Tôi nghe liền biết đó là giọng nói của ai, rất kiên nhẫn không đáp lại.

Hắn đi đến kéo ghế ngồi kế bên, mùi hương bên người hắn liền cho tôi cảm giác dễ chịu.

"May là cô đi cạnh tôi, bằng không mọi người đều chỉ trích cô rồi"

Tôi nghe liền muốn phun nước miếng. Vì đi cạnh anh nên tôi mới bị chỉ trích đó. Anh biết không hả? hả? hả?

Hắn chẳng bằng Thẩm Nhật Minh. Dù tôi có ngu ngốc trước mặt hắn hắn cũng chỉ im lặng mỉm cười. Còn người này, hắn không nói thì cứ nghĩ cả thế giới đều không biết.

"Tôi muốn đi làm" Không bàn cãi với hắn bao chuyện bao đồng tôi liền vào vấn đề chính.

Hắn vẫn như cũ ánh mắt chỉ dừng trên mặt bàn:"Cố gắng tận hưởng mà nghỉ ngơi cho tốt. Những ngày cô nghỉ tôi liền tính vào tiền lương"

"..." Hơi thở dồn dập trong lồng ngực. Tôi biết, tôi biết ngay mà. Cứ nghĩ hắn còn một chút tính người. Ai ngờ rằng không nói được một câu đàng hoàng tử tế. Hắn nghĩ là tôi muốn nghỉ như thế này chắc. Đúng là miệng chó không phun được ngà voi. 

"À, Hôm nay tôi đem xấp tài liệu qua cho cô, nhớ xem cho kĩ. Ngày mai cùng tôi đi họp"

"Thư kí thôi cũng phải họp sao?"

Hắn gật đầu. Chuyện công ty tốt nhất cho tôi tự chứng kiến để mở mang đầu óc. Làm theo khuôn khổ thì heo vẫn là heo.

Tôi thở dài, lại nghẹn họng không nói được câu gì. Tôi thật sự rất buồn, khi cãi nhau với hắn mới có thể đem cái buồn này vào trong quên lãng. Bây giờ tôi muốn cãi nhau với hắn. Nghĩ lieenf làm, không biết ma xui quỷ khiến nào làm tôi nói:

"Giám đốc, tôi muốn cãi nhau với anh"

"Hả" Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi. Khuôn mặt hắn gợn sóng. Đôi môi hơi nhếch lên một tí, rõ là hắn nhìn tôi muốn...cười

Tôi xấu hổ, nhìn liếc qua bà giúp việc. May bà vẫn chuyên tâm làm không để ý đến chúng tôi không thôi tôi không có cái hố này để chui xuống. Biện luận cho chính mình:

"Hôm nay trời rất đẹp, nếu im lặng mãi cũng không tốt"

Hắn đưa tay rra chỉ con chim hồng hồng đang hót đầu kia:"Không phải còn có nó sao?"

Tôi hiểu hắn nói gì. Con chim kia đang hót, ở đây thực sự không ttinhx lặng. Chỉ tại tôi không để ý. Tìm chủ đề khác để nói, tôi liền nhớ lại mùi  hương dễ chịu của hắn liền hỏi:

"Anh dùng loại nước hoa nào mà thơm vậy"

Mặt hắn xám xịt:"Tôi không dùng nước hoa" Đàn ông ai lại dùng mấy thứ vớ vẩn đó.

"Vậy anh dùng cái gì?" Tôi thắc mắc, tiến sát lại gần ngửi ngửi mấy cái.

"Cô muốn biết sao?" Hắn nhếch mép cười

"Đúng vậy"

"Tôi liền không nói cho cô biết"

"..." Tôi lại lần nữa cứng họng. Câu đối thoại này hình như tôi đã nghe đâu đó rồi. Giống như trong phim ấy, nam chính dịu dàng, nữ chính tinh ngịch. Hỏi nhau câu này, nam chính liền trả lời như thế!!

Nhưng tôi lại nhìn qua hắn. Hắn? Dịu dàng sao?

Thấy ánh mắt soi mói của tôi, nhàm chán quay đầu qua nhìn bà giúp việc:

"Xong chưa?"

"Gần xong rồi, đợi một lát nữa" Tay bà ấy luôn bận rộn, đôi khi trả lời hắn cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn. Tôi bĩu môi nói:"Người ta nói muốn ăn thì lăn vào bếp, người ta đã nấu cho anh ăn rồi lại còn hối người ta"

Hắn nhìn tôi không trả lời. Tôi biết hắn đang suy nghĩ câu nói của tôi. Người như hăn nấu được một món quả thật là chuyện lạ. Nhưng tôi lại không biết bản thân mình nói xong câu đó hắn nhìn toi biết bao nhiêu là ngây thơ. Hắn trả tiền cho bà tất bà phải nấu cho hắn, đối với đời sống phồn hoa. Tôi thiếu hiểu biết quá nhiều!!