Đổi Gả - Bát Nguyệt

Chương 11: Chương 11


Tuy nhiên, dù có sai sót, ta vẫn còn một chiêu cuối cùng, đó chính là cha ta.
Không xa nơi này, hộ vệ của Sở gia ta đã mai phục sẵn, một khi phát hiện Mạnh Hàn Sơn không thể đến kịp, người của Sở gia sẽ đến cứu ta trước.
Nói tóm lại, ván cờ này, dù kết quả tệ nhất là ta bình an vô sự trở về và Tô Nguyệt hoàn toàn thất sủng, thì đối với ta mà nói, đây vẫn là một ván cờ chỉ có lợi chứ không có hại.
Mạnh Hàn Sơn là một người thông minh, hắn sẽ nhìn thấy rất nhiều manh mối trên đường đi, và những manh mối đó là do ta cố ý để lại.
Ví dụ như khăn tay, bông tai rơi...
Mạnh Hàn Sơn đã nhanh chóng dẫn người đến mai phục.
Hắn tận tai nghe thấy tất cả.
Chính hai vị huynh trưởng của hắn lại muốn g.i.ế.c thê tử của hắn, sau đó đổ tội lên đầu hắn, lợi dụng tội danh "sủng thiếp diệt thê" của hắn, để phủ Tướng quân đuổi cùng g.i.ế.c tận hắn.
Vào những giây phút cuối cùng của ván cờ này, ta không quên biểu diễn.
Gã nam nhân tỏ ra khao khát ta một cách tục tĩu.


Hắn ta cởi ngoại y rồi lao về phía ta.
Ta hét lên: “Ta sống là người của phu quân, c.h.ế.t là ma của phu quân! Đừng chạm vào ta! Nếu không, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn!”
Mạnh Hàn Sơn lúc này vội vàng chạy tới: "Thả nàng ấy ra!"
Hộ vệ xúm lại vây đánh gã nam nhân kia.
Mạnh Hàn Sơn g.i.ế.c c.h.ế.t hai người, cả người run rẩy, mặt mày tái mét, đáy mắt ngập tràn oán hận.
Giờ khắc này, thứ tình nghĩa huynh đệ sâu đậm mà hắn vẫn luôn tin tưởng, đã hoàn toàn sụp đổ.
Hai vị huynh trưởng mà hắn kính trọng, lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thê tử của hắn, đồng thời muốn hủy hoại hắn.
Hắn nhào về phía ta, ôm chặt lấy ta.
Ta vùi đầu vào lồng n.g.ự.c hắn, cuối cùng cũng không kìm được nữa, òa khóc: "Hu hu hu, phu quân, sao chàng lại đáng thương đến vậy? Thì ra, cả hai vị huynh trưởng đều muốn hãm hại chàng.

Thiếp nhất định sẽ cầu xin cha, để người ở triều đình bảo vệ chàng!"
"Phu quân à, chàng nói xem, hai vị huynh trưởng có âm thầm hãm hại chàng không? Vậy phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, biểu muội không sao chứ? Đứa bé có giữ được không?" Mỗi lời ta nói ra đều là quan tâm đến Mạnh Hàn Sơn, mà chẳng mảy may để ý đến tình cảnh của chính mình.
Mạnh Hàn Sơn ôm đầu ta vào n.g.ự.c hắn bằng một cái ôm vô cùng thương tiếc, siết chặt hai cánh tay, như đang nâng niu báu vật vừa tìm lại được.

"Nương tử...!Tri Ý, vi phu ở đây, nàng đừng sợ."
Hắn đã động lòng rồi.
Tình cảm nảy sinh lúc hoạn nạn, là thứ dễ khắc cốt ghi tâm nhất, nhưng đồng thời cũng sẽ tạo ra một loại ảo tưởng về tình yêu đích thực.
Ta "ngất đi" trong vòng tay của Mạnh Hàn Sơn, hắn bế ta lên, khi bước lên xe ngựa, còn thương tiếc hôn lên trán ta.

Lên xe ngựa, hắn càng không ngừng hôn lên má ta, động tác nhẹ nhàng, không dám làm càn, như đang nâng niu một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Mạnh Hàn Sơn khẽ nói: "Nương tử, ta có lỗi với nàng."
Ta vẫn luôn giả vờ ngủ, trong lòng cười thầm.
Rất tốt.

Ván cờ này, ta lại thắng rồi.
Vì thanh danh của ta, Mạnh Hàn Sơn không để lộ tin ta bị bắt cóc ra ngoài.
Nhưng hắn đã sai người đưa xác mấy tên lực lưỡng đến trưởng phòng.
Đây coi như là một lời cảnh cáo đối với hai vị huynh trưởng của hắn, đồng thời cũng là ý muốn đoạn tuyệt hoàn toàn.
Kiếp trước, trưởng tỷ tức đến hộc m.á.u cũng không thể khiến Mạnh Hàn Sơn nhận ra sự thật.
Nhưng hiện tại hắn lại căm ghét hai người huynh trưởng đó.
Ta được bế vào phòng ngủ, Mạnh Hàn Sơn luôn túc trực bên cạnh ta.
Tô Nguyệt đích thân đến giải thích, nhưng Mạnh Hàn Sơn không muốn gặp nàng ta.

Nàng ta liền đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi: "Tam biểu ca, muội cũng không biết vì sao lại mang thai giả.

Muội không cố ý lừa gạt huynh.

Huynh ra đây gặp muội một chút đi."
Mạnh Hàn Sơn lo lắng Tô Nguyệt làm kinh động ta nên bước ra khỏi phòng.
Vì không còn tình cảm như trước với Tô Nguyệt, hắn càng nhìn nhận nàng một cách lý trí hơn.

"Muội là biểu muội bên nhà mẹ đẻ của nhị tẩu, không tính là biểu muội thân sinh của ta.".