Làm thế nào chú Tần cũng không chịu buông tay, nhìn tôi chằm chằm, tựa như đang tìm manh mối của lời nói dối, bàn tay kéo lấy tay tôi dần siết chặt.
Tôi đau đến mức nhíu mày, không ngừng giãy giụa.
“Chú làm tôi đau!”
Anh mới giống như bừng tỉnh, vội vàng buông cổ tay tôi ra, nhìn thấy dấu hằn rõ ràng trên đó, vẻ mặt anh lại luống cuống.
“Xin lỗi em… em hẹn hò ở đâu? Bây giờ tôi phải đi đến cục cảnh sát, có thể đưa em đến đó.”
Tôi không khỏi nhìn anh một cái.
“Công viên trò chơi.”
*
Ở cổng công viên trò chơi.
Triệu Mặc nhìn chú Tần với vẻ mặt kinh ngạc.
“Khả Khả, vị này là…”
Vẻ mặt tôi không vui.
Rõ ràng đã nói cho tôi xuống ở ven đường, anh lại cứ muốn đi qua theo.
Tôi tức giận nói: “Đây là hàng xóm sát vách nhà em, em vẫn luôn xem chú ấy là chú.”
Nghe vậy, Triệu Mặc cười một tiếng.
“Xin chào, tôi là bạn trai của Khả Khả.”
Trên mặt chú Tần không hề có ý cười, lạnh lùng nhìn anh ta, quan sát từ trên xuống dưới một lúc lâu, ánh mắt lạnh như băng.
Tôi thấy bàn tay đặt sau lưng của anh siết chặt, tựa như đang kìm nén sự không vui trong lòng.
“Khi nào về thì gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón em.”
“Không cần chú đón.”
Trước kia chú xa cách với tôi, bây giờ quản tôi nhiều như vậy làm gì?
Chú Tần nhìn tôi chăm chú, muốn nói lại thôi.
“Chơi vui nhé.”
Nói xong, anh lại trực tiếp rời đi.
Trong lòng anh thật sự không có tôi nhỉ?
Tôi tự giễu nghĩ, ngay cả các trò chơi vui nhất trong công viên trò chơi cũng trở nên mất đi hứng thú, chỉ đi dạo một vòng đơn giản, trực tiếp cùng Triệu Mặc đi đến quán ăn ăn cơm.
Ăn được một nửa, Triệu Mặc chợt mở miệng hỏi:
“Khả Khả, có phải em thích người chú vừa rồi đưa em tới không?”
Cơ thể tôi chợt cứng đờ.
Vốn định phủ nhận, nhưng suy nghĩ được một lúc, tôi cười khổ một cái.
“Rõ ràng như vậy sao?”
Triệu Mặc gật đầu.
“Từ khi anh ta xuất hiện là tầm mắt của em chưa từng rời khỏi anh ta.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Em đã thích chú ấy từ rất lâu trước kia rồi, ngay cả bản thân em cũng quên mất là bắt đầu từ khi nào, năm ngoái không dễ gì mới lấy được can đảm mà tỏ tình với chú ấy, nhưng mà bị chú ấy từ chối. Em không chịu bỏ cuộc, sau đó lại theo đuổi chú ấy thêm một năm nữa… Nhưng, chú ấy không thích em.”
Nếu có một chút yêu thích thì chú Tần sẽ không đi xem mắt.
Sự thân mật vào đêm đó bây giờ xem ra chỉ giống như ảo giác.
Tôi có chút hoảng hốt suy nghĩ rồi ngẩng đầu một cái, đột nhiên nhìn thấy Triệu Mặc đang trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.
Bắt đầu từ khi tôi quen biết Triệu Mặc, anh ta luôn cười, đôi mắt màu hổ phách trông dịu dàng như nước, nhưng khi anh ta không cười, đôi mắt đó lại có chút u ám.
Chỉ liếc tôi một cái thật nhanh, lông tơ trên lưng tôi lập tức dựng ngược lên, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt lóe lên trong đầu.
Tôi vội vàng nói: “Em xin lỗi, em không nên nói với anh những thứ này.”
Triệu Mặc vẫn không thể hiện cảm xúc, ánh mắt liếc nhìn tôi một cái vô cùng lạnh lùng vô cùng u ám, sau đó anh ta đứng dậy.
“Không sao, anh chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút thôi.”
Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ vừa nãy của Triệu Mặc thật sự quá đáng sợ, là bởi vì tôi nói những lời đó khiến anh ta tức giận hay sao?
Cũng đúng.
Bây giờ tôi đã đồng ý cho anh ta cơ hội rồi, lúc đang hẹn hò thì không nên nhắc đến chuyện của chú Tần.
Lát nữa nên nói chuyện đàng hoàng lại với anh ta.
Tôi nghĩ như vậy, cơm nước xong xuôi lại phát hiện ra Triệu Mặc đi vệ sinh mà đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Đã hơn hai mươi phút rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho anh ta.
Không có ai nghe máy.
Anh ta đi đâu rồi nhỉ?
Tôi không thể làm gì khác hơn là đợi thêm một lúc, nhưng chờ đến khi tính tiền dọn bàn rồi mà vẫn không thấy anh ta đâu.
Không phải là đi rồi chứ?
Tôi dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, vừa rời khỏi nhà ăn thì nhìn thấy Triệu Mặc quay lại.
“Anh đi đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh.”
“Không phải nhà vệ sinh ở bên trong hả?”
Nhà vệ sinh của quán ăn này nằm ở bên trong, anh ta lại quay về từ bên ngoài.
Triệu Mặc nói: “Ở bên trong có người nên anh đi ra ngoài tìm.”
Tôi nửa tin nửa ngờ gật đầu, chợt phát hiện ra Triệu Mặc hình như đã đổi quần áo.
Áo màu trắng gạo lại biến thành màu trắng, màu của quần hình như cũng đậm hơn một chút, thay đổi không lớn nhưng tôi vẫn nhìn ra được.
Trên hai tay anh ta có nước, hình như là vừa rửa tay.
Vừa nãy khi rời đi, sắc mặt vẫn còn âm u, giận dữ đùng đùng, bây giờ thì đã khôi phục vẻ ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng trước đó.
Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy nụ cười bây giờ của anh ta là lạ.
*
Sáu giờ tối hôm đó, tôi về đến nhà.
Vừa bước vào nhà thì điện thoại chợt vang lên.
Mới chấp nhận cuộc gọi, giọng nói hốt hoảng của chú Tần lập tức truyền đến.
“Khả Khả, bây giờ em đang ở đâu? Về nhà chưa? Em không sao chứ?”
Quen biết chú Tần lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy chú Tần hoảng loạn thế này, không khỏi hơi nghi hoặc.
“Vừa về, sao vậy?”
Ở bên kia điện thoại, chú Tần thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Em không sao là được, vừa nãy cục cảnh sát nhận được báo án, phát hiện ra một th.i th.ể nữ ở cống thoát nước gần công viên trò chơi, giống như hai lần trước, đều là phân th.â.y sau khi h.i.ế.p gi.ế.t, thời điểm t.ử vong là vào ba tiếng trước.”
Lần trước chú Tần đã nhắc đến vụ án này.
“Không phải chú nói, đối tượng của hung thủ g.i.ế.tôi người đều ở trong quán bar sao?”
“Trước đó phỏng đoán là quán bar, nhưng lần này không biết vì sao mà hắn chợt thay đổi việc lựa chọn đối tượng, chắc chắn là đã có chuyện gì đó kích thích hắn.”
Quả nhiên, s.á.t nhân biến thái g.i.ế.t liên tục ba cô gái trẻ tuổi đã lên trang đầu tin tức vào tối hôm đó.
Trong lúc nhất thời, ai ai cũng cảm thấy bất an.
Lần thứ hai hẹn hò với Triệu Mặc, tôi xem tin tức trên điện thoại, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Thời gian vụ án xảy ra mà trên báo nói chính là lúc chúng ta ăn cơm ở quán đó, thật là đáng sợ, chúng ta có thể suýt nữa đã đụng phải hắn rồi!”
Triệu Mặc nhìn thoáng qua tin tức, cười không nói.
Tôi lại hơi hồi hộp.
“Biết đâu được, lúc ở trên đường em có thể đã gặp qua hắn đó!”
Dù sao thì lúc đó mọi người đều ở gần công viên trò chơi, lúc hung thủ chọn đối tượng có thể đã đúng lúc đi ngang qua chúng tôi.
Nghe được lời này, Triệu Mặc cười lên, làm như thật mà gật đầu.
“Rất có khả năng.”
Tôi bị giọng điệu của anh ta làm cho sợ run lên, vội vàng xua tay, bỏ qua cảm giác quái dị đó.
Triệu Mặc lại đột nhiên tới gần.
“Khả Khả, em thích anh không?”
Tôi hơi bối rối.
Trong khoảng thời gian này, tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
“Chắc, sắp rồi đó.”
Vừa nói, tôi vừa chột dạ nhìn đi nơi khác.
Triệu Mặc vui vẻ cười lên, tựa như là sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng, anh ta sờ lên tóc tôi, giọng nói dịu dàng triền miên, giống nàng tiên cá dưới biển quyến rũ các thủy thủ.
“Tối chủ nhật là một khoảng thời gian đặc biệt, chúng ta cùng lên núi cắm trại đi.
Tôi không suy nghĩ đã trực tiếp lắc đầu.
“Không được, ngày đó mẹ em nói muốn chúc mừng em, tổ chức bù tiệc sinh nhật 18 tuổi cho em, em không thể vắng mặt được.”
Nụ cười trên mặt Triệu Mặc lập tức biến mất, anh ta hơi nheo mắt lại.
“Thật sự cùng mẹ em chúc mừng à, không phải cùng người khác hả?”
“Không phải.”
Tôi trả lời một cách chắc chắn: “Bố mẹ em đều sẽ đi, em đã đồng ý với bọn họ trước rồi. Anh muốn cắm trại thì để lần sau đi, đến lúc đó em gọi thêm mấy người bạn, mọi người cùng đi!”
Nghe vậy, Triệu Mặc nhìn kỹ tôi một lúc, tựa như đang xác định xem tôi có đang nói dối hay không, cuối cùng mới cười gật đầu.
“Được, anh chờ em.”
*
Tôi tính sai rồi.
Mấy ngày tôi đón sinh nhật 18 tuổi, bố tôi vẫn còn đang công tác ở nơi khác, không kịp về, nói là đợi đi công tác về, cả nhà lại cùng tổ chức tiệc sinh nhật bù.
Không ngờ đến hôm chủ nhật, khi tôi đã đặt xong nhà hàng Cây Sồi thì lại nhìn thấy chú Tần ngồi ở đối diện.
Anh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
“Dì nói, có chuyện quan trọng tìm tôi nói chuyện, bảo tôi gặp mặt ở đây.”
Không bình thường.
Tôi lấy điện thoại ra, phát hiện một tin nhắn mẹ tôi gửi:
[Con gái cưng à, mẹ biết con thích Tần Mục Dã, mẹ cũng vừa ý người con rể này nên đã cố ý chuẩn bị cơ hội cho các con gặp mặt riêng. Mẹ và bố con đi Tam Á du lịch đây, ba ngày mới về, con cố lên nhé!]
Còn cố lên nữa chứ?
Cố cái khỉ gì!
Tôi và chú Tần đã hoàn toàn game over rồi!
Trên bàn ăn vô cùng xấu hổ.
Tôi suýt nữa thì bị sự lúng túng dìm chết, đứng dậy chuẩn bị rời đi thì chú Tần chợt gọi tôi lại.
“Đến cũng đến rồi, ăn cơm nước xong đã rồi đi, dì đã gọi món cho chúng ta rồi.”
Chắc là anh cũng hiểu được dự định của mẹ tôi.
Tôi nhìn mấy món ăn mà nhân viên phục vụ đưa lên, yên lặng ngồi trở lại.
Ăn đồ chùa ngu sao mà không ăn, để lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ nhất.