Đời Con Gái! Tin Vào Ai? II: Yêu Đi Đừng Sợ

Chương 8

Chương 8

Tôi bàng hoàng giật mình tỉnh giấc, hoá ra là mơ giữa ban ngày. Tôi và mẹ đang ngồi ăn cơm trên chiếc bàn gỗ điêu khắc hoàn mỹ, mùi gỗ thơm thơm lan toả trong phòng bếp hoà quyện cùng mùi thức ăn thật dễ chịu. Trên bàn đầy những món ăn ngon vẫn còn đang bốc khói.

“Con đang nghĩ gì tại sao không ăn cơm?”

“Mẹ... con vừa mơ giữa ban ngày.”

“Con mơ thấy gì, kể mẹ nghe nào.” Tôi nhìn mẹ đang cười nhẹ nhàng với tôi, mẹ gấp một con tôm đã được bóc vỏ đặt vào chén tôi “Ăn nhiều một chút.”

“Con mơ thấy nhà mình nghèo lắm.”

“Thật sao? Nghèo như thế nào?”

“Rất nghèo, còn mơ thấy mẹ bị bệnh rất nặng. Mẹ suốt ngày chỉ nói nếu sau này không có mẹ, mẹ xem có buồn cười không chứ. Chẳng biết con có bị khùng hay không nữa.”

Tôi cười rất thoải mái, nhìn mẹ cũng đang cười rất tươi,

“Rồi thế nào nữa? Có phải mẹ sẽ khỏi bệnh không?”

“Sau đó hả... sau đó thì sao ta... sau đó con mơ thấy mỗi ngày đều phải thức dậy rất sớm, chuẩn bị đồ ăn cho mẹ nè, những món ngon đều dành cho mẹ, còn con thì phải ăn rau củ luộc.”

“Con gái mẹ có hiếu thật, ngay cả trong mơ cũng lo cho mẹ như vậy sao?” Mẹ gấp tiếp tục cho tôi một miếng thịt bò, rồi đặt vào trong chén.

“Rồi con còn mơ con gặp được người mình yêu nữa. Mẹ xem, có phải là tình yêu trong mộng không, con còn nhớ rõ như in khuôn mặt của người đó, đẹp trai lắm.”

“Đẹp lắm sao?”

“Đúng vậy, rất đẹp. Chỉ cần nghĩ sương sương thôi cũng làm tim muốn rụng xuống rồi. Nhưng mà, trong mơ người đó đã tỏ tình với con.”

“Rồi con có đồng ý không?”

“Con không biết, con không biết đã đồng ý hay chưa. Bởi vì con nhớ rõ, vào lúc đó tâm trạng rất đối lập, không biết có nên yêu hay không.”

“Tại sao lại đối lập, điều đó có nghĩa là gì?”

“Điều đó... con vẫn không nghĩ ra có nghĩa là gì, chắc là do... nghèo, do là trong mơ quá nghèo nên con đã từ chối anh ấy cũng nên.”

“Tại sao con lại nghĩ bởi vì nghèo nên không có quyền được yêu?”

“Mẹ, nếu nhà mình nghèo như vậy mẹ có muốn yêu hay không, mẹ không sợ làm gánh nặng cho người ta sao?”

“Nếu nhà mình nghèo như con nói, nếu mẹ là con, mẹ sẽ xem xét.”

“Xem xét chuyện gì?”

“Nếu người đó chấp nhận được con, chấp nhận được gia cảnh nghèo hèn của con, có thể cùng con gánh vác sẻ chia mọi thứ trong quãng đường còn lại của mình thì tội gì không yêu một người như thế. Yêu một người nghèo mà biết phấn đấu còn hơn yêu một kẻ giàu có chỉ biết phá chứ không biết xây dựng. Càng đáng sợ hơn nữa là yêu phải một người vừa nghèo vừa không biết phấn đấu thì cuộc đời con chỉ có thể đi vào bế tắt.”

“Con không nghĩ giống mẹ, con lại nghĩ là. Một người con trai giàu nghèo gì cũng có thể yêu được con gái nghèo, nhưng một đứa con gái giàu sẽ yêu một người con trai giàu hơn mình, và tất nhiên ai cũng muốn đã giàu lại càng giàu hơn thì những người giàu sẽ quay lại cưới nhau. Trong cái xã hội này cái gì cũng giống như nồi nào vung nấy thôi. Đàn ông ngoại tình tiền, đàn bà ngoại tình vì tinh yêu.”

“Những gì mẹ đã nói là kết quả suy ra từ suy nghĩ của con, đúng là nồi nào úp vung nấy. Người giàu sẽ cưới người giàu, rồi những người nghèo lại cưới người nghèo rồi họ phấn đấu để trở nên giàu thôi.”

“Thôi thôi, mình đừng nói cái giấc mơ đó nữa, nghèo thật đáng sợ, con chỉ muốn sống như thế này mãi thôi.”

“Con nên tỉnh lại rồi đấy con gái, giấc mơ không phải là nơi để chúng ta sinh sống đâu.”

“Mẹ nói gì con không hiểu?”

Bỗng dưng mọi thứ tối sầm lại, trở về nơi đó, căn nhà tồi tàn mà tôi đã ở trong giấc mơ, mẹ nằm trên giường trơ trọi một mình cô đơn, không còn vẻ mặt hồng hào khoẻ mạnh vài giây trước nữa mà chỉ còn lại sự mong manh thường ngày của mẹ, người phụ nữ từng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành giờ đây chỉ còn lại sự mong manh dễ vỡ.

“Đi đi con gái, trở về giữ lấy tình yêu của mình, không ai biết cuộc sống sẽ ra sao cả, cứ thử nắm lấy nó biết đâu lại là của mình...nếu không phải là của mình... con sẽ biết khi nào nên buông tay...”

“Mẹ...”

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi, một thứ ánh sáng chói mắt dần dần xuất hiện khiến tôi không thể nhìn thấy rõ người đó là ai. Nhưng lại có một giọng nói vang lên quanh quẩn trong không gian, đôi bàn tay ấm áp đó dẫn lối tôi. Người là ai, có phải là chúa trời đã cảm thấu nỗi lòng nặng trịch mệt mỏi này mà tới đây để dẫn lối tôi về với người hay không?

Chậm rãi cố gắng mở ra đôi mắt, một ánh sáng nhè nhẹ cũng đủ làm tôi không thể thích nghi được, đôi mắt khẽ nhíu lại rồi từ từ mở ra. Cơ thể nặng nề như có hàng tấn đá đè lên, cố gắng hô hấp bằng mũi nhưng không thể. Miệng hơi mở ra để tiện hô hấp hơn.

Khi thấy một bên cạnh góc mặt người thanh niên ngồi bên cạnh, tôi muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc không thể lên tiếng được.

“Em dậy rồi, cảm thấy thế nào rồi?” Người thanh niên cảm nhận được cử động của tôi liền quay lại, đây là một người mà tôi không biết.

Người thanh niên dùng thìa đổ từng chút nước vào miệng tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy nước lọc cũng ngọt như nước đường như lúc này.

“Em đang ở đâu vậy?” Sau khi uống được cả ngụm nước, tôi mới dần lấy lại được tinh thần một chút để quan sát xung quanh. Đây là mùi hương trong giấc mơ của tôi, hương gỗ trầm làm tinh thần thật dễ chịu và ấm áp. Hoà cùng mùi thức ăn kích thích dạ dày làm tôi phải nhíu mày vì đau.

“Em ăn được chưa, có cháo đây này.”

“Anh là ai?” Tôi ngồi bật dậy vì trong đầu chợt nghĩ ra một điều kinh khủng nào đó.

“Ấy... em bình tĩnh, là anh Đạt đưa em về đây rồi nhờ anh chăm sóc em .”

“Anh ấy đâu rồi?” Tôi nhìn người thanh niên này với ánh mắt nghi ngờ.

“Anh Đạt đi rồi, chắc không quay lại ngay đâu. Em muốn về anh sẽ đưa em về.”

Tôi quan sát người này. Anh ta rất cao, gương mặt trắng nõn da dẻ mịn màng không nhìn ra chút khuyết điểm nào, ngũ quang tương xứng. Chung quy thì anh cũng rất đẹp trai.

“Nhưng mà ăn chút gì rồi về...” Giọng nói người này cứng rắn, sau đó bưng bát cháo đầy mùi gừng đưa tới trước mắt tôi “Ăn cái này sẽ tốt hơn.”

Tôi đưa tay nhận lấy bát cháo trước mặt, ăn được vài thìa mới ngẩn mặt hỏi.

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Tám giờ rồi, buổi tối.”

Tôi hoảng hốt, đáng lý ra bây giờ đã về nhà từ lâu mà tôi vẫn còn đang bình thản ngồi ăn ở một nơi xa lạ này. Ở nhà mẹ đang rất lo lắng thì phải làm sao, sức khoẻ mẹ yếu như vậy làm sao có thể tự sinh hoạt bình thường được.

“Không được, phải về... về ngay mới được.” Tôi đặt bát cháo lên cái tủ cạnh giường.

“Ấy ấy, bé đang sốt cao lắm nên ăn nốt cháo rồi nằm nghỉ ngơi một chút , anh sẽ đưa về.”

“Mẹ em... mẹ ở nhà một mình không tiện đi lại... hơn nữa giờ này không thấy em về mẹ sẽ rất lo lắng.”

Người thanh niên nhíu mày nhìn tôi vài giây, vẻ mặt này giống như thật sự rất quan tâm về tình hình của tôi vậy.

“Vậy... đợi một lát, anh đi gọi điện thoại cho anh Đạt.”

“Không cần không cần, về ngay cũng được, em phải về gấp.”

Tôi chuẩn bị mở chăn ra thì người này chặn lại, nhanh chóng cầm điện thoại để gọi. Thật ra tôi cũng rất sợ, đột nhiên tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, và ở cùng một người mà mình cũng xa lạ, lại còn luôn miệng nhắc tên một người mình chỉ vừa mới quen biết.

“Anh Đạt muốn nói chuyện với em.” Tôi đón lấy chiếc điện thoại đang hướng về phía mình...