Độc Y Nương Tử

Chương 26: VÒNG 2(trung)

‘Oanh!’

‘Ầm! Ầm!’

“Chết tiệt! Cái thứ quái gở gì thế này?!!”

Tăng A Hùng gân xanh bạo khởi, cánh tay cơ bắp to lớn không ngừng huy quyền ầm ầm đánh về phía các vách tường, miệng liên tục thô chửi nhưng bức tường lại không chút suy suyễn.

Cả bốn người Cẩn Y Nhiên hiện tại đã bắt đầu vòng hai của mình. Mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi giới thiệu xong liền đi sát vào nhau, theo các con đường chằng chịt nơi đây tìm lối ra.

Tuy giám khảo không hạn định thời gian, khiến tâm mọi người một trận thả lỏng, bất quá, chỉ là lúc đó. Bây giờ đã hơn ba canh giờ, không cần nhìn cũng biết, các nhóm khác cũng không khác tình trạng nhóm họ. Đã qua khỏi giờ cơm tối mà vẫn chưa có cái gì vào bụng ở cái nơi tường cao đất đá này, khó trách tên A Hùng phát tiết bực mình vào xung quanh.

Cẩn Y Nhiên nhìn gã A Hùng phát tiết mệt mỏi, lúc này mới lên tiếng:

“Tăng đại ca, huynh cứ tiêu hao lực lượng như thế cũng không phải việc tốt. Dù sao mọi người đều biết trước vòng hai này sẽ không đơn giản”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Gã A Hùng nghe vậy liền ngừng tay, chỉ là ảo não hỏi lại. Hắn quả thật không muốn gấp, nhưng mà bụng của hắn thì không nghe theo sai sử của đầu hắn nha.

Lệ Na nhìn nhìn Cẩn Y Nhiên, lại nhìn sang A Hùng, tay chân luống cuống không biết làm sao. Nàng dù sao cũng là một thành viên của đội nhưng không thể giúp gì được, lại nhìn dáng vẻ đáng thương của A Hùng, trong lòng càng gấp. Tuy hai người không quen biết từ trước, nhưng kể từ khi gặp mặt ở vòng sơ khảo để tuyển chọn thí sinh, nếu không có A Hùng tốt bụng, trượng nghĩa giúp đỡ, nàng thật không biết đã thành như thế nào.

Không thể làm gì khác hơn, Lệ Na đảo mắt nhìn xung quanh mọi người, cắn răng quyết định. Hai mắt nhắm chặt, tâm được điều chỉnh đến mức tĩnh lặng, một tay Lệ Na nhẹ nhàng nâng lên chạm vào vách tường bên cạnh, cảm nhận được thả ra tối đa không chút kềm nén.

“Tít…”

Một thanh âm tần số cao đột ngột vang lên, lấy Lệ Na từ trung tâm, dần lan tỏa ra khắp mọi ngõ ngách, xuyên qua đám người Cẩn Y Nhiên vẫn còn chưa kịp lộ biểu tình ngạc nhiên, lại “phụp” một tiếng tắt ngấm. Lệ Na cũng chậm rãi mở ra hai mắt.

“A….!”

Không nghĩ đến vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của A Hùng, Lệ Na hoảng hốt la lên, thụt lùi ra sau hai bước mới lấy lại bình tĩnh.

“Lệ Na, muội đang làm gì?”

Tăng A Hùng lo lắng hỏi, không biết vì sao, từ khi gặp Lệ Na, hắn liền có cảm giác muốn bảo vệ nàng, che chở nàng. Nhìn hành động kì lạ cùng mồ hôi trên trán Lệ Na, A Hùng đau lòng không thôi.

“Muội…muội không sao, huynh đừng lo lắng….”

Cảm nhận được sự quan tâm của A Hùng, Lệ Na ngượng ngùng đỏ mặt, cúi thấp đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ như muỗi kêu, hoàn toàn tiến vào thế giới của hai người, không để ý đến ánh mắt đầy…’lang sói’ của Cẩn Y Nhiên ở bên cạnh.

“Khụ…Lệ Na, tỷ có thể nói chuyện gì xảy ra chứ?”

Tuy rất muốn thực hiện ước muốn làm bà mai vừa phát sinh trong đầu, Cẩn Y Nhiên cũng không quên hỏi chuyện chính. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Na cũng đủ hiểu nàng đã liều lĩnh làm chuyện gì đó.

Lệ Na lúc này mới nhớ đến mục đích của mình, ngẩn đầu nhìn Cẩn Y Nhiên, ánh mắt không giấu nổi vẻ nôn nóng:

“Y Nhiên, muội là người thông minh nhất trong số chúng ta. Khi nãy ta đã khởi động năng lực thần bí của gia tộc, có thể nhìn xuyên suốt hết thảy trong phạm vi ba thước xung quanh. Ta phát hiện ẩn trong một số bức tường, có giấu một sợi chỉ màu xanh, ngay dưới chân tường, còn đa phần các bức tường còn lại đều không thấy gì. Muội xem như thế nào?”

Cẩn Y Nhiên kinh ngạc liếc nhìn sang Vô Danh, cũng nhận thấy tia sáng lóe lên trong mắt đối phương, trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm mặt nhìn Lệ Na:

“Lệ Na tỷ tỷ, vậy tỷ có thể khởi động năng lực thần bí kia bao nhiêu lần? Muội nghĩ chúng ta đang dần tìm ra đáp án.”

Nghe Cẩn Y Nhiên hỏi, Lệ Na xấu hổ cúi đầu, bàn tay vò vò vạt áo, tâm trạng không yên:

“Thật…thực xin lỗi…ta năng lực còn rất yếu kém, sư phụ nói ta chỉ có thể phát động một lần, năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao hơn phân nửa……..Nhưng mà, nhưng mà ta sẽ cố….cố thêm lần nữa…”

Chưa nói hết lời liền bị A Hùng lớn tiếng cắt ngang:

“Lệ Na! Muội sao lại có thể nghĩ ra ý nghĩ ngu xuẩn như thế?!! Chỉ để vượt qua vòng hai mà phải để muội cạn kiệt sức lực, không đáng! Chúng ta sẽ từ từ nghĩ ra biện pháp khác, muội yên tâm nghỉ ngơi đi”

Nói xong cũng không quên tiến lên đỡ lấy tay Lệ Na, giúp nàng dựa vào người. Lệ Na vành mắt đỏ hoe, trong lòng cảm động không thôi, rồi lại nghĩ đến bản thân rốt cuộc vẫn không giúp được gì, sắc mặt lại suy sụp xuống dưới.

Nhìn hai người kia lại ‘thế giới chỉ còn hai chúng ta’, Cẩn Y Nhiên híp mắt, cũng làm theo Lệ Na, dựa cả người vào Vô Danh cho đỡ mệt, con ngươi không ngừng vòng vo.

Vô Danh ôn nhu vuốt ve mái tóc óng mượt của Cẩn Y Nhiên, chỉnh lại thân hình giúp nàng dễ dàng dựa vào người mình hơn, lại thấy bộ dáng suy tư đáng yêu của nàng, không khỏi mỉm cười chờ đợi. Hắn biết, nàng là một cô gái rất thông minh, chỉ cần để nàng nắm được một đầu mối nhỏ, Cẩn Y Nhiên của hắn sẽ luôn tìm ra cách.

Quả nhiên, sau hơn một khắc chung, Cẩn Y Nhiên lười biếng tựa người trong lòng Vô Danh, mở miệng phá vỡ thế giới riêng của hai người kia:

“Lệ Na tỷ, tỷ đừng buồn nữa, nhờ có tỷ mà muội đã biết làm sao để ra khỏi nơi đây”

“Thật sự!?” “Muội nói sao?”

A Hùng cùng Lệ Na không hẹn mà cùng kinh hỉ thốt lên

“Chỉ là muội cần sự giúp đỡ của mọi người, tuy rằng thật không biết phép tắc, muội hy vọng mọi người nghe theo lời muội sắp nói”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, muội muội không cần khách khí như thế, chúng ta đều nghe theo lời muội”

“…Vậy a, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi….”

Cẩn Y Nhiên kéo dài giọng, âm thanh thật ngây thơ trong sáng nhưng ánh mắt lại chợt lóe lên một tia nham hiểm khó nắm bắt. Đáng tiếc, Lệ Na cùng A Hùng căn bản vẫn còn chìm trong sự vui mừng mà không thể thấy, mà có thấy thì với sợi thần kinh thô cỡ nắm tay của cả hai cũng chẳng thể nào nhận ra mà đề phòng.

Vô Danh từ đầu tới cuối luôn im lặng không nói lời nào, nhưng ánh mắt ‘hiểu rõ’ nhìn Cẩn Y Nhiên, mỉm cười thấy nàng nháy mắt với hắn mấy cái. Khó có được một lần Vô Danh dời ánh mắt khỏi Cẩn Y Nhiên, thản nhiên liếc nhìn hai con người ngây thơ trước mắt, trong lòng thầm thì:

‘…..chỉ cần nàng thích….’