Độc Tôn Tam Giới

Chương 833: Muốn đánh cuộc thì lớn một chút 1

Nhung Tử Phong vèo thoáng một phát, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên:

- Ta thả con săn sắt, bắt con cá rô, muốn gặp mấy vị sư đệ tân tấn. 1 vs 1, ngược lại là khi dễ các ngươi. Không bằng bốn người các ngươi cùng lên đi.


Nhung Tử Phong này, đích thật là không biết làm người.

Vừa nói chuyện, chẳng những đắc tội Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, còn đắc tội hai Chí Tôn đệ tử tân tấn khác.

Hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đạo kia, bởi vì mới đến, một mực không nói gì, cũng biết mình không có quyền lên tiếng, cho nên đê điều.

Nhưng Nhung Tử Phong này, lại hùng hổ dọa người, làm cho người ta muốn thấp điều cũng không được.

- Nhung sư huynh, lời này của ngươi, không khỏi khinh người quá đáng đi à nha? Một mình ngươi, đối chiến bốn người chúng ta?

Nhung Tử Phong cười ngạo nghễ:

- 1 vs 1, các ngươi không phải là đối thủ của ta. Một đôi bốn, các ngươi cũng chưa chắc có thể kháng qua được mười chiêu.

Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều là đan đấu cướp lấy động phủ, đối mặt Nhung Tử Phong khiêu chiến võ đạo, trình độ hao tổn trên mặt mũi bọn hắn, hiển nhiên không bằng hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đấu kia.

Hai người này giận dữ, đều cảm giác đã bị vũ nhục lớn lao, tay nắm chuôi kiếm, rất có tư thế một lời không hợp, liền cùng với Nhung Tử Phong liều mạng tương bính.

Mọi ánh mắt, đều bắn về phía Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.

Hiển nhiên, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đến cùng có dũng khí chiến một trận hay không.

Tuy bọn họ cướp lấy động phủ đan đấu, nhưng thế giới võ đạo, nếu như bị người khiêu chiến, ngay cả dũng khí nghênh chiến cũng không có, vậy thì không khỏi quá nhu nhược rồi.

Ngón tay của Giang Trần rất có tiết tấu nhẹ nhàng gõ lấy, đối mặt ánh mắt không ngừng tập trung đến, lại bình thản ung dung.

- Giang Trần, không nên giả thần giả quỷ. Có gan liền chiến, không có gan liền cúi đầu nhận thua.

Nhung Tử Phong xùy cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.

- Nhung Tử Phong, ngươi có xấu hổ hay không?

Bỗng nhiên Mộc Cao Kỳ đứng lên.

- Ngươi một bó to niên kỷ, còn là Thiên Nguyên cảnh, khiêu chiến Tiểu Nguyên cảnh chúng ta, ngươi không e lệ sao?

Nhung Tử Phong âm hiểm cười nói:

- Mộc Cao Kỳ, ta cũng không khi dễ ngươi, ngươi đi lên, một chiêu ta làm không được ngươi, tính toán Nhung Tử Phong ta vô năng.

- Về phần Giang Trần nha, ngươi gánh được ba chiêu của ta, tính toán ta thua.

Khẩu khí khiêu khích mười phần.

- Thua thì đã có sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Trên đầu môi đụng một cái, loại xiếc nhàm chán này, ta không có hứng thú phụng bồi.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Nhung Tử Phong cười lạnh liên tục.

- Ngươi muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút. Ai thua thì cút khỏi Chí Tôn khu.

Giang Trần trực tiếp nói.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người rùng mình, Giang Trần này ngoan độc a.

Đừng nhìn Nhung Tử Phong khí thế bức người, nhưng thật muốn hắn đánh bạc lớn như vậy, trong lúc nhất thời, còn thật không dám nhận lời.

- Như thế nào? Vừa rồi gọi hung, là hù dọa người sao? Thật muốn đánh bạc lớn một chút, liền co lại?

Giang Trần có chút chê cười lườm Nhung Tử Phong.

Thẩm Thanh Hồng cau mày nói:

- Tất cả mọi người là thiên tài của Chí Tôn khu, lúc luận bàn, ngược lại không cần phải đùa lớn như vậy. Dùng ta xem, chơi một ít tiền đặt cược có thể, nhưng cút khỏi Chí Tôn khu, thì không cần.

Lúc này, Quân Mặc Bạch cũng phụ họa nói:

- Đúng, đánh bạc một chút là được, đùa quá lớn, chỉ sợ cao tầng tông môn sẽ không thích.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nhung Tử Phong, ta biết ngươi thua không nổi. Như vậy đi, ngươi đánh bạc được cái gì, cứ mở miệng a.

Nhung Tử Phong bị Giang Trần kích, cũng giận dữ:

- Giang Trần, đừng cho là ta không dám đánh bạc với ngươi, chỉ là sợ những người khác thua, đi chỗ cung chủ khóc nhè mà thôi. Ngươi đã muốn đánh bạc, chúng ta liền đánh bạc Bồi Nguyên Đan, đánh bạc Linh Thạch, ngươi có dám hay không?

- Nói đi, ngươi đánh bạc được bao nhiêu.

Giang Trần hời hợt cười cười.

Nhung Tử Phong cắn răng một cái:

- Đánh bạc hai trăm Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 500 Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, ngươi có dám hay không?

Khoản tiền này, đối với Nhung Tử Phong mà nói, coi như là một số tài phú không nhỏ rồi. Ít nhất cần một hai năm bổng lộc của hắn.

- Chỉ như vậy?

Giang Trần khinh thường cười cười.

- Quá ít, không có hứng thú.

Nhung Tử Phong biến sắc, lạnh lùng nói:

- Giang Trần, ngươi một đệ tử từ bên ngoài đến, có thể có bao nhiêu tài phú, lại ở chỗ này khoác lác?

- Nếu như ta đánh bạc không nổi, ngươi lại đến phỉ nhổ ta cũng không muộn. Đừng nhận thức sai, bây giờ là ta xem thường tiền đánh bạc của ngươi.

Nhung Tử Phong còn muốn nói chút gì đó, Thẩm Thanh Hồng kia lại bỗng nhiên nói:

- Nếu như thế, liền tăng gấp năm lần a. Tử Phong, nếu ngươi không đủ, ta giúp ngươi ứng trước.

Giang Trần cười to nói:

- Tốt, tốt, không hổ là Thẩm sư huynh tài đại khí thô, thiên tài đỉnh cấp của Chí Tôn khu, quả nhiên là ra tay xa hoa.

Lời này của Giang Trần, để cho Thẩm Thanh Hồng không khỏi khó chịu. Hắn cảm thấy, Giang Trần này là châm chọc hắn, châm chọc hắn có được tu vi hôm nay, là dựa vào tài đại khí thô chồng chất ra.

- Người đâu, lấy một ngàn viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đến.

Thẩm Thanh Hồng vẫy tay một cái, lập tức có tùy tùng đi chuẩn bị tiền đánh bạc.

Nhung Tử Phong thấy Thẩm Thanh Hồng hữu ý vô ý cho hắn chỗ dựa, trong nội tâm đại định, nhe răng cười nói:

- Giang Trần, ta mượn Thẩm sư huynh, vừa rồi ngươi thổi rung trời, cái tiền đánh bạc này, ngươi cũng đừng nói cầm không ra nha?

Sở dĩ Giang Trần nói tới nói lui, kỳ thật là chờ đợi giờ khắc này, hắn thiếu đúng là Linh Thạch a. Cửu Môn Phần Thiên Trận kia, cần rất nhiều Tinh Thạch.

Tình hình kinh tế Giang Trần, chỉ có thể giải quyết một nửa.

Nếu như có thể thắng 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, cái lỗ hổng kia liền giải quyết hơn phân nửa. Lại gom góp 3000 khối, không sai biệt lắm là đủ năm năm rồi.

Rất nhanh, tùy tùng của Thẩm Thanh Hồng, liền nâng một ngàn viên Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch lên.

Đối với Thẩm Thanh Hồng tài đại khí thô mà nói, tuy cái này cũng là một số không nhỏ, nhưng so với tổng tài sản của hắn, lại chỉ là một bữa ăn sáng.

- Giang Trần sư đệ, Bồi Nguyên Đan cùng Linh Thạch của ngươi có đủ hay không? Nếu không đủ, có cần từ chỗ ngu huynh dự chi một phần hay không?

Thẩm Thanh Hồng ra vẻ khách khí hỏi.

Một khi Giang Trần dùng Linh Thạch và đan dược của hắn, vậy muốn chạy thoát Thẩm Thanh Hồng hắn khống chế, tất sẽ không dễ dàng.

- Đa tạ Thẩm sư huynh quan tâm, tuy không thể tài đại khí thô như Thẩm sư huynh, nhưng chút tiền đặt cược ấy, miễn cưỡng vẫn có khả năng.

Nói xong, Giang Trần cũng lấy ra một ngàn thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 Tinh Thạch.

Những Tinh Thạch này, đã tiếp cận hai phần ba dự trữ của Giang Trần rồi.

Nhẹ nhàng để tiền đặt cược lên bàn, ánh mắt Giang Trần trầm tĩnh, nhìn Nhung Tử Phong:

- Nói đi, đánh cuộc như thế nào? Là theo như vừa rồi ngươi khoác lác ba chiêu đến định? Hay là chương trình khác?