Độc Tôn Tam Giới

Chương 718: Một chỉ một chưởng, khiếp sợ đối thủ

Mặc dù Tả Lam là cường giả Địa Nguyên cảnh, thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đao thế của Cổ Hùng mạnh đến cỡ nào, Tả Lam tinh tường hơn ai khác.

Thật không ngờ Giang Trần này vô lễ, đón đao thế của Cổ Hùng xông lên, cái này không phải là tìm chết sao?

[

Giang Trần tất nhiên không muốn chết, lúc thân thể của hắn di động, Thiên Mục Thần Đồng vận chuyển, đã nhìn thanh thanh sở sở đao thế của Cổ Hùng.

Mặc dù đao của Cổ Hùng nhanh, hung mãnh, nhưng ở dưới Thiên Mục Thần Đồng, động tác của hắn bị phân giải ra, như là đang quay chậm vậy.

Giang Trần liếc liền xem chết đường đao của Cổ Hùng.

Đã nhìn thấu toàn bộ, một đao kia của Cổ Hùng, sẽ giống như một hài đồng chơi mộc đao trước mặt Giang Trần, không hề có lực uy hiếp.

Đột nhiên tay của Giang Trần run lên, hóa chưởng thành đao, nghiêng nghiêng bổ ra.

Két…

Cổ tay chặt xuống, mang theo một đạo kim quang chướng mắt, trảm ở trên sống đao của Cổ Hùng, phát ra tiếng va đập kim loại chói tai.

Cổ Hùng cảm thấy hổ khẩu tê dại, một cỗ lực lượng cường đại không hiểu từ sống dao, trực tiếp lan tới tay, sau đó lan đến toàn thân, rồi xâm nhập lục phủ ngũ tạng.

Trong lúc nhất thời, toàn thân Cổ Hùng như bị điện giật, lập tức tê liệt.

Chưởng đao của Giang Trần thuận thế chém tới.

Két sát…

Lại một thanh âm đứt gãy thanh thúy, chuôi phong đao của Cổ Hùng, vậy mà gãy thành hai nửa.

– Đồng nát sắt vụn, cũng dám khoe khoang đao kỹ? Cút xuống đi.

Giang Trần khẽ quát một tiếng, một cước đá lên bụng Cổ Hùng.

Phanh.

Cổ Hùng giống như một bao cát bị đạp bay, chật vật không chịu nổi bay ra ngoài hơn mười thước, ầm ầm rơi xuống đất.

Vừa rồi Cổ Hùng cường thế đánh bại Tạ Thiên Thụ, ở trước mặt Giang Trần, lại giống như hài tử vừa mới học đi, không chịu nổi một kích.

Một màn này, càng khiến cho song phương si ngốc ngơ ngác, không lên tiếng được.

Không lâu trước kia, Vũ Thần cùng Cổ Hùng, còn cường thế nghiền áp cự đầu của ba đại tông môn, thế nhưng mà trong nháy mắt, bọn hắn liền bị phản hành hạ.

Vừa rồi bọn hắn nghiền áp mấy cao tầng tông môn nhẹ nhõm ra sao, như vậy giờ phút này, Giang Trần nghiền áp bọn hắn, trình độ nhẹ nhõm còn hơn 10 lần.

– Thiên Diệp, Cửu Sư ta sống nửa đời người, Tiên Thiên thân thể gì cũng không có đỏ mắt qua. Bất quá Giang Trần này, ta thật đúng là rất đỏ mắt.

Ngữ khí của Băng Lam Tôn Giả cũng phức tạp, thở dài:

– Bảo Thụ Tông có kỳ tài này, căn cơ vững chắc, truyền thừa vạn năm cũng không nói chơi.

Thiên Diệp lão tổ cũng bị cảm giác hạnh phúc vây quanh, ngoại trừ cười ngây ngô, thoáng cái cũng không biết nói cái gì cho phải. Hắn đã dùng cực hạn lớn nhất đi đo lường Giang Trần rồi.

Nhưng mà, Giang Trần này biểu hiện, vẫn vượt xa hắn dự đoán.

Nói thật, mấy người bọn hắn, nhìn thấy Vũ Thần và Cổ Hùng nghiền áp cao tầng tông môn nhẹ nhõm như vậy, ở một khắc đó, bọn hắn thật sự có loại cảm giác bất lực.

Thế nhưng mà, Giang Trần vừa ra tràng, vậy mà quét qua xu hướng suy tàn, triệt để đảo ngược chiến cuộc. Hơn nữa còn dùng phương thức giống như đối phương, thậm chí hơn xa.

Diệp Trọng Lâu là trong mấy lão tổ, nội tâm cao hứng nhất. Chứng kiến Giang Trần biểu hiện như vậy, nội tâm lão gia tử trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn một mực tin tưởng, sớm muộn gì Giang Trần cũng sẽ siêu việt hắn. Thế nhưng mà, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, ngày ấy đến nhanh như vậy. Dùng biểu hiện của Giang Trần hiện tại, là hoàn toàn có tư cách đánh đồng với Diệp Trọng Lâu hắn rồi. Dù hắn là Nguyên cảnh, mà Giang Trần chỉ là Tiên cảnh.

Bên ba đại tông môn, mỗi cái phấn chấn không thôi.

Bên Tả Lam cùng Tử Dương Tông, thì mỗi cái đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vũ Thần và Cổ Hùng giống như biến thành người khác, hoàn toàn không có khí thế nghiền áp tam tông như vừa rồi, bị Giang Trần nghiền áp triệt để.

– Tên súc sinh Giang Trần này, đến cùng được kỳ ngộ gì? Tốc độ thực lực tăng lên nhanh như vậy?

Truy Dương lão quái cực kỳ phiền muộn.

Nhìn khí thế ra tay của Giang Trần, Truy Dương lão quái liền nhìn ra, Giang Trần so với trận chiến ở Thương Dương Vương Quốc, rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể nói, thực lực là đột nhiên tăng mạnh.

Hắn nào biết đâu rằng, Giang Trần phục dụng Xan Hà xích quả, thoáng cái liền đột phá, thuận lợi tiến vào Tiên cảnh cửu trọng, cũng một đường kéo lên, nhất cổ tác khí vọt tới Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong, thậm chí có thể nói, đạt được phong hào Linh Vương, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Mà tiến vào Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần đã lấy được đột phá thực chất, sức quan sát đạt đến tình trạng cực kỳ tỉ mỉ.

Võ Giả cùng cấp, căn bản không thể đánh đồng.

Mà Giang Trần đã tu luyện Thần Ma Cửu Biến tới tầng thứ ba, một thân cương cân thiết cốt, gân cốt huyết nhục vượt qua Linh khí chín luyện, hơn nữa có nội giáp Chu Lân Hỏa Tích, làm cho lực lượng thân thể của Giang Trần, cũng đã lấy được đột phá thật lớn.

Cho nên, uy lực chưởng đao kia, bản thân liền vượt qua Linh khí chín luyện, hơn nữa Linh Hải hắn to lớn, để cho hắn vận dụng Linh lực viễn siêu cường giả cùng cấp.

Vũ Thần và Cổ Hùng này, đều đến từ Thiên Tông, nhận được truyền thừa vô cùng tốt, tu vi cùng trang bị, đều viễn siêu Võ Giả đồng cấp ở 16 quốc.

Những thứ này là ưu thế của bọn hắn.

Thế nhưng mà những ưu thế này, cũng chỉ là so với liên minh 16 nước.

Giang Trần lại khác loại, so với Giang Trần, vũ kỹ bọn hắn tu luyện, trang bị bọn hắn mang, ở trước mặt Giang Trần, đều không có bất kỳ ưu thế.

Nhất là vũ kỹ, ở trong mắt Giang Trần, vũ kỹ của bọn hắn lại cao minh, cũng chỉ là một môn vũ kỹ mà thôi, tầm mắt kiếp trước của Giang Trần, tăng thêm kiếp này tu luyện Thiên Mục Thần Đồng, cơ hồ vừa nhìn, liền có thể khám phá tinh túy trong vũ kỹ của đối phương.

Bởi vậy, những ưu thế kia của Cổ Hùng và Vũ Thần, ở trước mặt Giang Trần, lại thành cặn bã.

Một khi mất đi ưu thế, bọn hắn so với cao tầng của bốn đại tông môn, cũng không có chỗ đặc thù gì rồi.

Cho nên, Giang Trần mới nghiền áp nhẹ nhõm như thế.

Cái này không đơn thuần là tu vi cảnh giới nghiền áp, cũng là nhận thức võ đạo nghiền áp, là ưu thế toàn phương vị.

Giang Trần nhẹ nhõm phá địch liên tục, một chỉ một chưởng, liền phá hủy hai kiện vũ khí, phá hủy ý chí chiến đấu của đối phương.

– Còn cần ta lập lại lần nữa sao? Một cái không đủ, ba cái cùng lên đi.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt, tuy không cố ý diễu võ dương oai, nhưng mà lời nói, thái độ cường thế này của hắn, lại làm cho người ba đại tông môn cảm giác hãnh diện.

Lúc trước bị Vũ Thần và Cổ Hùng luân phiên nhục nhã, giờ phút này đã trả lại cho đối phương, thậm chí là gấp bội.

– Giang Trần sao?

Tả Lam mở miệng.

– Bản sứ thừa nhận, trước kia là đánh giá thấp ngươi. Nói như vậy, Tiên Thiên thân thể Long Cư Tuyết kia, chết trong tay ngươi, cũng không phải oan. Bất quá, xuất thân thấp hèn, cuối cùng là hoàn cảnh xấu không thể đền bù của ngươi. Như vậy đi, ngươi đầu nhập vào ta, ta đề bạt ngươi, làm thủ hạ của ta, bán mạng cho ta, sẽ vượt xa ở lại nơi hoang dã này a.