Độc Tôn Tam Giới

Chương 2522: Nghiêm túc cảnh cáo (2)

Cốt Thiên Kình lại nhìn ra trò trống, nói:

- Cốt Kỳ, dường như bọn chúng muốn lui lại?

Cốt Kỳ trịnh trọng gật đầu:

- Nơi này là tuyệt địa, linh lực mỏng manh, ngay cả phàm nhân bình thường cũng rất khó ở nơi này. Cho nên đừng nói tới tu sĩ có yêu cầu đặc thù về linh lực. mấy gia hỏa này chỉ sợ cũng không muốn tiêu hao quá nhiều. Bảo tồn thực lực mà thôi.

Biết rõ thì biết rõ, Cốt Kỳ cũng không dám tự tiện hành động.

Tuy rằng Cốt Thiên Kình rục rịch, thế nhưng mà Cốt Kỳ cũng không có châm ngòi thổi gió mà dội một gáo nước lạnh:

- Vương tử, Giang Trần này đã là người đứng đầu nhân tộc. Nhất định có rất nhiều át chủ bài. Hiện tại không phải là thời điểm quyết chiến sinh tử với hắn.

Tuy rằng Cốt Thiên Kình tức giận, thế nhưng cũng không thể làm gì được.

- Người Khổ Man tộc nghe đây. Nếu như các ngươi không muốn phơi thây nơi xứ người thì hiện tại cút trở lại địa bàn Khổ Man tộc các ngươi cho ta.

- Nếu không người phạm địa bàn nhân tộc ta, cho dù xa cũng phải chết.

Trên không trung, Giang Trần thi triển thần thông long ngâm, rít gào nhật nguyệt, khí thế phi phàm.

Nhất thời núi sông biến sắc, nhật nguyệt chập chờn, giống như vô số tiếng hổ gầm, long ngâm cũng bắt đầu rít gào, vang vọng khi hắn lên tiếng.

Cơ hồ tất cả người Khổ Man tộc, kể cả Cốt Thiên Kình, giờ phút này đều sinh ra cảm giác tự ti, mặc cảm khó hiểu.

Hình cảnh Giang Trần cưỡi Chân Long nhất tộc quả thực quá kinh người.

Khổ Man tộc cũng thờ phụng Long đồ đằng, đối với Long tộc, bọn họ tràn ngập sùng bái. Long tộc là thần linh, cơ hồ là một trong những tín ngưỡng mà tất cả Khổ Man tộc năm đó cùng tán đồng.

Giờ phút này nhìn thấy Giang Trần cưỡi chân long, trong lòng bọn họ vừa sợ hãi, vừa nghi hoặc.

Tên tiểu tử nhân tộc này rốt cuộc có thần thông hàng long gì, vậy mà có thể khiến cho thần thú đồ đằng, tín ngưỡng của Khổ Man tộc bọn họ trở thành tọa kỵ của hắn.

Mãi tới khi Giang Trần cưỡi Chân Long biến mất, biến mất trong tầm mắt bọn họ, từ trên xuống dưới Khổ Man tộc mới vụng trộm thở dài một hơi.

Lực uy hiếp của cây thần cung kia giống như cái dao mổ lợn ở trên đầu bọn họ, giờ phút này uy hiếp đáng sợ rốt cuộc cũng bị giải trừ.

Cốt Thiên Kình hung hăng nện một quyền lên mặt đất.

Hiển nhiên bị mấy người Giang Trần chế trụ cả đội ngũ, làm cho bọn chúng nửa bước khó đi, hơn nữa con mồi tới miệng rồi còn trơ mắt để coi mồi mà hắn không coi vào mắt chạy đi.

Tất cả chuyện này khiến cho Cốt Thiên Kình vốn cao ngạo cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Cốt Kỳ, tiểu tử kia thực sự là không biết sống chết. Không ngờ lại cố làm ra vẻ trước mặt bổn vương. Cơn tức này bổn vương tuyệt đối không nuốt trôi được.

- Tộc đàn đê tiện như nhân tộc cũng xứng uy hiếp dũng sĩ Khổ Man tộc chúng ta? Tiểu tử này rõ ràng đầu cơ trục lợi, dựa vào một bộ thần cung hù họa người khác, cũng gọi là người đứng đầu nhân tộc sao?

Cốt Thiên Kình vừa rồi ở trước mặt Giang Trần mất đi nhuệ khí, lúc này nhịn không được muốn dùng lời nói tìm kiếm điểm cân đối trong tâm lý.

Ánh mắt thoáng nhìn qua Hi Viên thánh nữ ở một bên, Cốt Thiên Kình tức giận mà không có chỗ phát tiết.

- Tiện nhân, tới đây.

Cốt Thiên Kình ngoắc ngoắc tay, Hi Viên thánh nữ vội vàng chạy tới. Cốt Thiên Kình hung hăng vỗ cái mông của Hi Viên thánh nữ, nói:

- Ngươi cung cấp tình báo sai, bổn vương không trừng phạt ngươi thì làm sao có thể phục chúng được chứ?

Nói xong, hắn vung tay nắm Hi Viên thánh nữ, trực tiếp đánh ra một đạo cấm chế, ngăn cách người bên ngoài nhìn vào, kéo Hi Viên thánh nữ đi làm chuyện cẩu thả kia.

Hi Viên thánh nữ nhìn qua bộ dáng thô bạo của Cốt Thiên Kình, vừa sợ hãi lại có chút hưng phấn.

Nàng xưa nay ở trong sơn môn, tuy rằng cũng thường xuyên phỏng đoán chuyện nam nữ này, thế nhưng môn quy Nguyệt Thần giáo sâm nghiêm, nàng nghĩ thì nghĩ, cũng chưa từng có thất thân qua.

Giờ phút này bị Cốt Thiên Kình vương tử của Cổ Na bộ lạc chà đạp, trong lòng mơ hồ còn có chút mong ước, chờ mong.

...

Nguyệt Thần giáo lúc này nhờ dục vọng muốn sống, các nàng một hơi chạy ra khỏi khu vực tuyệt địa Tây Bắc, chỉ là lúc này cả đám vẫn chưa hoàn hồn.

Đại giáo chủ vẫy tay một cái, nói:

- Được rồi, ở đây đã an toàn rồi, không cần kinh hoảng. Trước tiên ngừng lại, đợi đám người Giang Trần thiếu chủ.

Đại giáo chủ tìm được đường sống trong chỗ chết, toàn thân đẫm máu, thế nhưng vẫn coi như bình thản ung dung.

- Sư tôn, San nhi xem vết thương cho người.

Hứa San vội vàng đi tới, muốn chữa thương cho Đại giáo chủ.

- Bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Đại giáo chủ lơ đễnh, ánh mắt hơi có chút lo lắng nhìn qua phương hướng tuyệt địa phía Tây bắc, vẻ mặt rất là lo lắng.

- Đại giáo chủ, đại quân Khổ Man tộc trong lúc nhất thời không giết tới đây, người không cần lo lắng.

Một trưởng lão Nguyệt Thần giáo khuyên nhủ.

Đại giáo chủ thở dài nói:

- Bổn giáo chủ hiện tại không phải lo lắng Khổ Man tộc, mà là lo lắng cho Giang Trần thiếu chủ. Nếu như Giang Trần thiếu chủ vì cứu người Nguyệt Thần giáo chúng ta mà xuất hiện một chút ngoài ý muốn. Bổn giáo chủ sẽ ân hận cả đời.

Nói tới đây Đại giáo chủ lại bổ sung một câu:

- Cương vực nhân loại có thể không có Nguyệt Thần giáo, cũng không thể không có Giang Trần thiếu chủ hắn.

Đây không phải là lời nói khách khí, mà là lời nói thật.

Giai đoạn hiện tại, nếu như cương vực nhân loại không có Giang Trần hơn phân nửa sẽ lâm vào trong trạng thái chia rẽ. Hiện tại khắp nơi có cục diện như vậy cũng là nhờ Giang Trần cố gắng hòa giải.

Nhị giáo chủ tuy rằng không nói gì thêm, thế nhưng lần này nàng không có phản bác, ngược lại như có điều suy nghĩ rồi gật đầu. Hiển nhiên, coi như trước đó nàng có địch ý với Giang Trần, hôm nay cũng không thể không bỏ đi thành kiến.

Trong thiên hạ, người có thể lấy ơn báo oán không nhiều lắm. Không thể nghi ngờ, Giang Trần đối với Nguyệt Thần giáo các nàng tuyệt đối đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

- Đến rồi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Đại giáo chủ hiện lên vẻ vui mừng. Sau một khắc, trong hư không cách đó không xa truyền tới từng tiếng long ngâm rít gào.

Giang Trần cưỡi Long Tiểu Huyền, bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc thì sải bước chạy như bay tới đây.

Phía sau bọn họ không có truy binh Khổ Man tộc, có thể nhìn ra được Khổ Man tộc lúc này cũng không còn sức, hiện tại đoán chừng bản thân cũng khó mà bảo toàn được.

Cho dù muốn truy kích, tuyệt đối không phải là hiện tại.

Hứa San thánh nữ nhìn qua Giang Trần trên trời cao, tâm hồn thiếu nữ rung động từng đợt. Trong đôi mắt sáng tràn ngập vẻ sùng bái.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng, nàng nhìn ra tâm tư của Hứa San thánh nữ. Nhưng mà nàng cũng biết, môn hạ của Nguyệt Thần giáo nàng chỉ sợ cũng không đủ lọt vào mắt Giang Trần.

Đại giáo chủ giờ phút này hiển nhiên đã tán thành Giang Trần tới tận cùng, thậm chí nàng còn cảm thấy, nếu như Giang Trần vừa ý bất luận một thánh nữ nào trong Nguyệt Thần giáo nàng, nàng sẽ sảng khoái đồng ý.