Chương 1757: Vô Song đại đế chiếu cố (1)
Nhìn qua bộ dáng ngưng trọng của những người này, Giang Trần cũng biết cái tên Vạn Uyên đảo đối v ới bọn họ mà nói, có lẽ có lực trùng kích rất lớn với nội tâm bọn họ.
Vô Song đại đế nhìn Giang Trần nói:
- Người trẻ tuổi, đừng lo lắng, ngươi cứ việc nói. Nếu như ngươi nói bừa, hiện tại cứ nói cho chúng ta biết. Bổn đế sẽ thay ngươi làm chủ, mọi người tuyệt đối không truy cứu. Nếu như là thực, mong tiểu huynh đệ nói rõ chi tiết một chút.
Ngữ khí của Vô Song đại đế vô cùng chân thành. Tính cách hắn làm người sòng phẳng, điểm này từ ánh mắt của hắn Giang Trần cũng có thể nhìn ra được.
- Vô Song đại đế, Cao phó điện chủ, Vạn Uyên đảo có tồn tại hay không, ta thấy dùng tu vi của các người cũng biết một hai. Ta có thể vô cùng chắc chắn nói cho các người biết, Vạn Uyên đảo tuyệt đối có tồn tại. Chỉ là người bình thường muốn đi vào trong đó, độ khó rất lớn.
Những lời này của Giang Trần không có bất kỳ giả dối nào.
Vô Song đại đế nheo mắt nhìn qua Giang Trần hồi lâu, mới gật gật đầu, khe khẽ thở dài nói:
- Quả nhiên, Thần Uyên đại lục quả nhiên có Vạn Uyên đảo. Như vậy mới hợp lý, như vậy mới hợp lý a.
Thanh Phượng Đan Vương và Vương Học Thông nhìn nhau, khó có thể ức chế được sự kích động trong mắt mình.
- Không thể tưởng tượng được, chuyện chỉ trong truyền thuyết này lại là thực. Thiệu huynh đệ, người Vạn Uyên đảo trong truyền thuyết không thể rời khỏi Vạn Uyên đảo đến nơi thế tục, ngươi lại...
Giang Trần cười nhạt:
- Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Có một ít tin đồn không thể tin là thực. Còn nữa, mặc dù Vạn Uyên đảo mặc dù cũng có quy định này, nhưng mà không phải mỗi người đều phải chấp hành một cách nghiêm túc. Trên thực tế những năm qua, có rất nhiều cường giả đã tới thế tục. Không đơn thuần là cương vực nhân loại, còn có địa bàn của các tộc khác. Cường giả Vạn Uyên đảo đều có giao thiệp. Chỉ là những thế lực thế tục căn bản không biết được hành tung của cường giả Vạn Uyên đảo mà thôi.
- Thần long thấy đầu không thấy đuôi. Chuyện này cũng khó tránh khỏi.
Vô Song đại đế thở dài nói:
- Cương vực nhân loại thi thoảng xảy ra chuyện khó có thể giải thích, nhất đi jnh là cường giả lánh đời âm thầm nhúng tay vào. Ta nghe nói Khổng Tước thánh sơn của Lưu Ly vương thành mới lập một thiếu chủ. Thiếu chủ kia học thức uyên bác, nghe nói khi còn nhỏ từng được một thế ngoại cao nhân chỉ điểm. Tục truyền thế ngoại cao nhân kia tuyệt đối là tồn tại siêu việt cảnh giới Đại đế. Không phải là cường giả Vạn Uyên đảo thì còn là ai vào đây a?
Nói tới Lưu Ly vương thành, bầu không khí ở nơi này có chút cổ quái.
Ai cũng biết Lưu Ly vương thành bây giờ là địch nhân số một của Đan Hỏa thành. Thân là người Đan Hỏa thành, đối với Lưu Ly vương thành mà nói, một chút hảo cảm mọi người cũng không có.
Nhưng mà Vô Song đại đế lại không phải là người Đan Hỏa thành, tự nhiên không cần phải có lập trường gì đó. Lời nói này của hắn chỉ biểu đạt sự cảm khái, đánh giá mà thôi.
Nhưng mà khi hắn biểu đạt quan điểm của mình thiếu chút nữa khiến cho tiếng lòng Giang Trần thốt lên.
Nếu như không phải nhìn thấy biểu lộ của Vô Song đại đế không có một chút dị thường nào, cơ hồ hắn có hoài nghi, liệu có phải Vô Song đại đế này phát hiện ra thân phận của mình hay không.
Nhìn tình hình, dường như hắn đã lo ngại xa rồi.
Cao Phó điện chủ kia lạnh nhạt nói:
- Chân thiếu chủ kia của Khổng Tước thánh sơn hiện tại ở Lưu Ly vương thành có danh tiếng rất lớn. Nhưng mà chuyện truyền thừa của Lưu Ly vương thành chưa định đoạt. Sớm muộn gì trong nhà cũng có họa, lâm vào trong nội chiến. Chân thiếu chủ kia cho dù nhận được thế ngoại cao nhân chỉ điểm khi còn bé cũng chưa chắc thoát thân được từ trong vũng bùn.
Có thể nhìn ra được, Cao Phó điện chủ này vô cùng oán hận Khổng Tước thánh sơn, đối với Chân thiếu chủ cũng không có bất kỳ hảo cảm nào.
Ngược lại Thanh Phượng Đan Vương và Vương Học Thông kia cũng không có tỏ thái độ, chỉ là biểu lộ nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Vô Song đại đế cười nhạt một tiếng nói:
- Lão phu chỉ có chút hiếu kỳ cường giả Vạn uyên đảo mạnh thế nào? Chỉ chỉ điểm vài năm như vậy mà có thể tạo ra một thiên tài đỉnh cấp có thể bao trùm bát vực?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Trần, muốn nhận được đáp án từ hắn.
Cũng may Giang Trần nhận được một ít tin tức từ chỗ Hoàng Nhi, nghe vậy hắn bình tĩnh nói:
- Vạn Uyên đảo vô cùng to lớn, Vĩnh Hằng Thần quốc không giới hạn. Chỗ đó trên danh nghĩa là đảo, trên thực tế là một khối đại lục còn lớn hơn rất nhiều cương vực nhân loại. Ở Vạn Uyên đạo chỉ có cường giả Thiên Vị mới được coi là cường giả chính thức. Cường giả cao cấp nhất còn là tồn tại siêu việt cấp bậc Thiên Vị.
Thiên Vị? Siêu việt Thiên Vị?
Lời này giống như một quyền nặng nền nện vào ngực Cao Phó điện chủ. Hiện tại hắn mới chỉ là Hoàng cảnh cửu trọng mà thôi. Ngay cả Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong còn chưa tới.
Đời này hy vọng tiến vào Đế cảnh cực kỳ nhỏ bé, chứ đừng nói là siêu việt Đế cảnh, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, đạt được Thiên Vị phù chiếu, thành tựu Thiên Vị cảnh.
Về phần phía trên Thiên Vị cảnh, càng là chuyện hắn không cần phải nghĩ tới.
Vô Song đại đế đối với những lời này của Giang Trần lại tin tưởng không chút nghi ngờ:
- Vạn Uyên đảo với tư cách là địa phương trong truyền thuyết, nhất định cường đại hơn thế tục gấp mười lần. Tiểu huynh đệ, Vạn Uyên đảo này rốt cuộc làm sao mà có?
- Vạn Uyên đảo đã có từ rất lâu, ở thời kỳ thượng cổ, cường giả trên Thần Uyên đại lục chém giết Ma tộc, sau trận chiến đó một ít cường giả mang theo hậu duệ rời khỏi mảnh thổ địa này. Xuyên qua hải vực vô biên, tìm được phiến tịnh thổ là Vạn Uyên đảo. Sau đó cắm rễ ở đó, sinh sôi nảy nở. Từ thượng cổ tới nay không có chiến loạn. Không có xung đột, tạo nên Vạn Uyên đảo ngày hôm nay.
Những chi tiết này Giang Trần cũng căn cứ vào tư liệu mà hắn nắm giữ, kết luận ra.
Về phần Vạn Uyên đảo có phải như vậy hay không, hắn cũng không rõ. Nhưng xét tổng thế mà nói, cách nói này vô cùng hợp lý.
Chỉ là hắn không có đem chuyện đám cường giả thượng cổ chạy trốn tới Vạn Uyên đảo, nói đám người này là người nhu nhược, đào binh mà thôi. Dù sao hiện tại hắn cũng tự xưng là người Vạn Uyên đảo, cũng không thể nói lão tổ tông mình như vậy a.
Vì ngăn ngừa có vấn đề xảy ra, Giang Trần lại nói:
- Chư vị, chuyện Vạn Uyên đảo có thể nói ta đã nói hết. Những chuyện không thể thứ lỗi ta không nói được.
Tất cả đều là người thong minh, nghe Giang Trần nói vậy, mọi người đều biết hắn không muốn trả lời nhiều vấn đề như vậy.
Vô Song đại đế cười nói:
- Lão phu còn câu hỏi cuối cùng, cường giả của cương vực nhân loại chúng ta có thể đi tới Vạn Uyên đảo hay không?