Độc Tôn Tam Giới

Chương 1504: Người cũ cuồng hỉ (1)

Tuy Truy Mệnh Ám Môn cường đại, nhưng cũng không quá đáng là nhà giàu mới nổi, ở trước mặt thiên tài như Trần thiếu, cũng chưa chắc có lực phản kháng?

Bất quá, hắn cũng biết, bây giờ không phải lúc cùng Giang Trần tự thoại, lập tức mang theo Long Nha vệ bái Giang Trần, vung tay lên:

- Chúng ta đi.

Điền Thiệu cũng không biết mình là mang theo tâm tình kích động dạng gì ly khai, trên đường đi, hắn không nói lời nào, nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng to gió lớn.

Trở lại vương đô, hắn liền phân phát tất cả Long Nha vệ, nói với Đường Long:

- Đường Long, ngươi đi theo ta thoáng một phát.

Đường Long là Điền Thiệu đề bạt lên, tự nhiên đối với Điền Thiệu nói gì nghe nấy, đi theo Điền Thiệu vào mật thất của tổng bộ Long Nha vệ.

Thấy bộ dạng Điền Thiệu ngưng trọng như vậy, Đường Long ẩn ẩn cũng cảm thấy có chút bất an. Hắn biết, đã diệt người của Truy Mệnh Ám Môn, bọn hắn ở Thiên Quế Vương Quốc, thật sự không có cách nào sinh tồn được rồi.

Chỉ có con đường ẩn lui có thể đi.

Mật thất đóng lại, Điền Thiệu nhìn chung quanh một lần, lúc này mới đánh ra cách âm tráo, sau đó lại dùng thủ đoạn truyền âm nói với Đường Long:

- Tiểu Đường, ngươi còn nhớ rõ, ngươi là như thế nào đến một bước bây giờ không?

Đường Long khẽ giật mình, gật đầu nói:

- Là vì ta ở biên cảnh tuần tra, gặp được đại quý nhân Trần thiếu, về sau lại được tổng quản ngài đề bạt, mới có thể đi đến một bước này.

Điền Thiệu cười khổ nói:

- Ta có thể đi đến một bước này, kỳ thật cũng giống như ngươi, đều là vì Trần thiếu.

Đường Long im lặng không nói, sự tình của thủ trưởng, hắn không tốt đi bình luận phụ họa. Chỉ là, thấy Điền Thiệu ngưng trọng như vậy, vậy mà dùng truyền âm, hắn cũng thấy có chút kỳ quặc.

- Tổng quản, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Điền Thiệu lấy chiếc nhẫn trữ vật kia ra, bên trong có rất nhiều rất nhiều thứ tốt, không ngừng chuyển ra.

- Cái này. . . Đây là vị đại nhân kia cho tổng quản sao?

- Đúng vậy, hắn cho hai người chúng ta.

Điền Thiệu nhìn kỹ, lại phát hiện những vật này, đều phân hai phần, hiển nhiên, Điền Thiệu hắn một phần, Đường Long cũng có một phần.

Những thứ này, đều là đồ vật Giang Trần đã không dùng được. Bất quá đối với Đường Long cùng Điền Thiệu mà nói, lại là chí bảo.

Đan dược, tinh hoa Mộc Linh tuyền, thú huyết Chu Lân Hỏa Tích, thú cốt của Chu Lân Hỏa Tích, còn có các loại vũ khí trang bị, phù triện, còn có hơn một tỷ Nguyên Linh Thạch. . .

Đây quả thực là một đại bảo khố.

- Như thế nào sẽ nhiều như vậy? Còn có phần của ta?

Vẻ mặt Đường Long kinh ngạc.

Điền Thiệu cười khổ nói:

- Tiểu Đường, ngươi biết vị đại nhân kia là ai chăng?

Đường Long khẽ giật mình, lại không trả lời, trong mắt lóe ra một tia quang mang kỳ lạ, liên tưởng đến vấn đề Điền Thiệu hỏi, trong nội tâm Đường Long đột nhiên khẽ động:

- Là Trần thiếu?

Điền Thiệu thấy Đường Long đoán được, cũng mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy, là Trần thiếu. Hắn dùng truyền âm nói cho ta biết những sự tình này. Nói những vật này hai người chúng ta phân.

Vành mắt của Đường Long đỏ lên:

- Trần thiếu. . . Trần thiếu, thật tốt quá, Trần thiếu quả nhiên không có chuyện gì, ta nói Trần thiếu là thiên tài, tuyệt đối không có khả năng vẫn lạc. Thật tốt quá, đây là mấy năm qua, ta nghe được tin tức tốt nhất. Trần thiếu. . . Hắn đã là thiên tài Thánh cảnh rồi.

- Chỉ sợ không chỉ Thánh cảnh đơn giản như vậy. Trần thiếu còn nói, muốn đi tiêu diệt Truy Mệnh Ám Môn.

- Cái gì? Tiêu diệt Truy Mệnh Ám Môn?

Đường Long lắp bắp.

- Trần thiếu hắn. . . một mình hắn? Đối phó toàn bộ Truy Mệnh Ám Môn?

Điền Thiệu cũng cảm thấy việc này có chút khó tin, bất quá hắn so với Đường Long nghĩ càng chu đáo, nói ra:

- Từ khi Trần thiếu xuất đạo đến nay, mỗi một sự kiện hắn làm, lần nào không có nắm chắc chứ?

Việc này ngược lại là nhắc nhở Đường Long, cẩn thận cân nhắc, thật đúng là như thế.

- Trần thiếu còn nói với ta, muốn chúng ta kiên nhẫn, chỉ cần còn sống, hết thảy thì có hy vọng. Xem ra, chí hướng của Trần thiếu rất lớn, nói không chừng, ngày nào đó hắn sẽ khôi phục Vạn Tượng Cương Vực, đuổi đi những cường đạo kia.

Điền Thiệu cũng là cảm xúc kích động.

Mặt mũi Đường Long tràn đầy mừng rỡ:

- Ngày đó nhất định sẽ đến. Trần thiếu thiên phú tuyệt luân, Bất Diệt Thiên Đô truy sát hắn lâu như vậy, ngay cả cọng lông cũng không có đụng một căn. Ta tin tưởng, Trần thiếu nhất định sẽ giết trở lại.

- Ân, Trần thiếu cho chúng ta những thứ tốt này, chính là muốn chúng ta trở nên mạnh mẽ, chuẩn bị nghênh đón ngày đó đến.

Ngữ khí của Điền Thiệu kích động:

- Chúng ta có thể có hôm nay, đều là nhờ Trần thiếu. Cho nên, chúng ta nhất định phải giữ bí mật thay Trần thiếu, cho dù chết, cũng không thể tiết lộ bí mật của Trần thiếu. Tiểu Đường, điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ.

Đường Long trịnh trọng gật đầu:

- Yên tâm, cho dù là lập tức chết, ta cũng sẽ không bán đứng Trần thiếu. Đúng rồi, chuyện này, chúng ta có nói cho bệ hạ không?

Điền Thiệu than nhẹ một tiếng, lắc đầu:

- Có lẽ Trần thiếu còn không muốn cho bệ hạ biết rõ. Đại cục của Thiên Quế Vương Quốc, bệ hạ phải chống đỡ xuống. Đứng ở góc độ của bệ hạ hiện tại, hắn đi không được, không cách nào đi, cũng không chịu đi.

Đường Long gật đầu:

- Chúng ta đi rồi, bệ hạ không phải càng cô đơn?

- Chúng ta nhất định phải đi. Chúng ta không đi, còn có thể liên lụy bệ hạ. Bệ hạ chịu nhục nhiều năm như vậy, đây cũng là khảo nghiệm của Trần thiếu đối với bệ hạ a?

Điền Thiệu so với Đường Long nghĩ càng toàn diện.

Đế vương tâm thuật, Điền Thiệu không cách nào hiểu. Tuy trước kia Trần thiếu cùng bệ hạ tình như thủ túc. Nhưng mà bây giờ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bệ hạ đối với Trần thiếu còn như năm đó hay không, Điền Thiệu cũng không dám chắt.

Cho nên, sự tình về Trần thiếu, là không thể nói cho bệ hạ.

- Tiểu Đường, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta tới chỗ bệ hạ chào từ giã.

Điền Thiệu phân phó.

- Bệ hạ sẽ đáp ứng không?

Kỳ thật Đường Long cũng rất muốn đi. Nhiều năm như vậy, sở dĩ hắn bất ly bất khí, không phải vì báo đáp bệ hạ, mà là báo đáp Điền Thiệu.

Điền Thiệu đi, Đường Long tự nhiên sẽ đi theo Điền Thiệu.

Điền Thiệu ảm đạm:

- Bệ hạ nhất định sẽ lý giải. Nói sau, hôm nay chúng ta đối với bệ hạ trợ giúp cũng có hạn. Ta cũng rất khó làm tinh tường bệ hạ rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Theo thế cục biến hóa, Diệp Dung làm quân chủ bù nhìn, hiển nhiên là làm vô cùng biệt khuất. Quan hệ cùng Điền Thiệu, cũng không có thân mật như trước kia.

Dù sao, hôm nay Điền Thiệu trên danh nghĩa là tổng quản Long Nha vệ, nhưng Long Nha vệ ở Thiên Quế Vương Quốc, cũng thành gân gà, không còn phong thái như dĩ vãng.

Giang Trần lại không có vội vã ly khai Thiên Quế Vương Quốc. Hắn còn phải nhìn Điền Thiệu cùng Đường Long ly khai. Miễn cho lại có sự tình phức tạp gì.

Thuận tiện, cũng định kế hoạch đối phó Truy Mệnh Ám Môn thoáng một phát.

Trước kia Truy Mệnh Ám Môn liên tục hai lần chọc tới Giang Trần, Giang Trần một mực không có thu thập bọn hắn. Hôm nay rốt cục đụng phải cơ hội, Giang Trần tự nhiên sẽ nhổ tận gốc bọn chúng.