Độc Tôn Tam Giới

Chương 1079: Một cước đạp bay

Một khắc sau, thanh đại kiếm trong tay Vương Kình cũng bắt đầu di động.

- Dạ Xoa tham hải.

Một đạo kiếm khí màu vàng óng giống như thực chất được ngưng tụ ra, giống như là một đầu dạ xoa hung hãn, hung thần sát ác cầm trong tay một cái đinh ba, hung hăng đâm về phía Giang Trần.

Liên kiếm, kình vương kiếm khí của Vương Kình không ngừng biến ảo ra các pháp tướng giống như thực chất.

- Nhị Long hí câu.

- Thôn thiên mãnh hổ.

- Nhị Lang xạ nhật.

Không gian dung nhập với kình vương khí lưu huyền ảo, lại thêm kiếm khí thuộc tính Kim ngưng tụ thành vô số pháp tướng công kích về phía Giang Trần.

Hai loại phối hợp hoàn mỹ này không thể nghi ngờ chính là tuyệt chiêu mà Vương Kình ẩn giấu.

Hắn dựa vào tuyệt chiêu này mà vượt cấp khiêu chiến, đã từng đả bại không ít cường giả Nguyên Cảnh cửu trọng, mặc dù là thiên tài Thánh Cảnh cũng phải thừa nhận Vương Kình này không phải khó đối phó bình thường.

Nhìn thấy khí thế ngập trời trên lôi đàm, đám người phía dưới xem cuộc chiến càng ngày càng nhiều, đồng thời còn không ngừng tán thưởng.

- Truyền thừa võ đạo của Thánh Kiếm cung quả thực lợi hại a. Vương Kình này còn không tính là thiên tài cao cấp nhất, một thân tu vi chỉ sợ ngay cả Nguyên Cảnh cửu trọng thiên cũng chưa chắc địch lại nổi hắn ta.

- Đúng vậy, truyền thừa võ đạo của Thánh Kiếm cung nghe nói còn mạnh hơn Đại Thánh đường. Chỉ là Đại Thánh đường có ưu thế dung hợp huyết mạch, cho nên thực lực tổng hợp với mạnh hơn Thánh Kiếm cung một ít.

- Thực lực Vương Kình này như vậy, về sau gặp phải hắn ta phải cẩn thận một ít.

- Không biết lần này Mộc Cao Kỳ còn có thể làm gì? Đây không phải là thủ đoạn mà bằng vào một cái phù phòng ngự có thể làm được.

Hiển nhiên, tình huống lúc trước tất cả mọi người đều nhận định là Mộc Cao Kỳ dùng một loại phù phòng ngự cường đại. Thế nhưng lúc này bọn họ cảm thấy, cho dù Mộc Cao Kỳ có thúc dục phù phòng ngự lần nữa cũng không đủ dùng.

Nhưng mà một khắc sau, Giang Trần lại làm một động tác mà tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.

Chỉ thấy cánh tay Giang Trần nâng lên, ngón cái cùng với ngón giữa chạm vào nhau, không ngờ lại búng tay một cái tạo thành thanh âm vang dội.

Phanh.

Tiếng búng tay thanh thúy không thôi, giống như một tiếng sấm vang vọng giữa mùa xuân vậy.

Sau một khắc, một chuyện càng thêm quỷ dị xuất hiện.

Các loại pháp tướng được kiếm khí khôn cùng ngưng tụ thành lại giống như một quả cầu bị kim đâm vào, liên tục tan vỡ.

Thanh âm thanh thúy vang lên liên tục không ngừng, những pháp tướng này ầm ầm bị nghiền nát, hóa thành hư vô.

Từng đạo khí lưu màu vàng hóa thành từng đường vòng cung màu vàng, tất cả đều bị Giang Trần hút vào trong tay.

Một tay Giang Trần nắm rồi giơ lên trời, lòng bàn tay hướng lên trên. Từng đạo khí lưu màu vàng rơi vào trong lòng bàn tay hắn, ngưng kết thành một đạo quang mang màu vàng, giống như một ngọn lửa màu vàng, ngày càng có nhiều khí lưu màu vàng bị hút tới.

Khi tất cả khí lưu màu vàng hội tụ tới lòng bàn tay Giang Trần, Giang Trần khẽ khép tay lại. Quang mang màu vàng giống như một ngọn lửa kia hoàn toàn bị nghiền nát, hóa thành hư vô.

- Cái gì?

Lần này ngay cả Uông Kiếm Vũ cũng cảm thấy đứng ngồi không yên, Uông Hàn phía sau hắn thì lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.

Uông Hàn dụi dụi hai mắt, còn cho rằng mình nhìn nhầm, xuất hiện ảo giác.

Phải biết rằng những pháp tướng do kiếm khí ngưng kết thành có lực công kích mạnh mẽ, coi như là Uông Hàn hắn cũng không dám xem thường a.

Chứ đừng nói là trong vòng nháy mắt phá hủy toàn bộ pháp tướng, lòng bàn tay nắm lại, cơ hồ thu hết tất cả kiếm khí trong không gian, đây không phải là điều mà một Nguyên Cảnh thất trọng có thể làm được.

Thậm chí ngay cả loại cự đầu Thánh Cảnh bát trọng như Uông Kiếm Vũ tự hỏi cũng không làm được nhẹ nhõm như vậy.

- Tại sao lại có thể như vậy?

Những trưởng lão trong Thánh Kiếm cung trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ vốn đang nhàn nhã xem cuộc chiến lúc này đều nhao nhao đứng lên.

- Tông chủ? Sao lại như vậy?

Đối mặt với nhiều câu hỏi như vậy Uông Kiếm Vũ chỉ nhíu mày không nói, một lát sau hắn mới trầm ngâm nói:

- Kình vương kiếm khí của Vương Kình này là một loại lực lượng thuộc tính Kim, vô cùng sắc bén. Mà tiểu tử kia chỉ cần nhấc tay không ngờ lại có thể phá hủy được những pháp tướng này. Đây tuyệt đối là chuyện không thể làm được nếu như dùng thực lực bản thân. Bổn tọa suy đoán, có lẽ hắn có pháp bảo khắc chế loại công pháp này.

- Pháp bảo?

Một gã trưởng lão hít sâu một hơi lạnh, nói:

- Vậy thì đó phải là pháp bảo kinh người cỡ nào a.

Uông Kiếm Vũ thở dài nói:

- Nhất định không hề tầm thường. Cho dù bổn tọa tự mình động thủ chỉ sợ cũng không có cách nào nhẹ nhõm phá toàn bộ pháp tướng của Vương Kình như hắn.

Một cái nhấc tay phá hủy cơ hồ tất cả pháp tướng do kiếm khí ngưng tụ thành, đây thực sự là chuyện mà cường giả cấp bậc Thánh Cảnh không có cách nào làm được.

Bọn họ có thể phá vỡ, hoặc là dùng quyền, hoặc là dùng chưởng.

THế nhưng không có bất kỳ thủ quyết nào, không có bất kỳ vũ kỹ, công pháp nào, chỉ dựa vào một bàn tay, chuyện này cần phải dựa vào lực lượng kinh thiên thế nào mới có thể làm được a.

Cho nên Uông Kiếm Vũ nhất trí cho rằng, đây không phải là do Mộc Cao Kỳ này lợi hại, mà là công pháp của Vương Kình bị khắc chế.

Uông Hàn bên cạnh thấy một màn như vậy quả thực là nghiến răng n ghiến lợi nói:

- Người Đan Kiền Cung không có bao nhiêu bổn sự, chỉ có vận khí cứt chó mà thôi.

Khác với phản ứng của tất cả người Thánh Kiếm cung, người đang xem cuộc chiến của các tông khác nhìn thấy một màn này đều triệt để khiếp sợ.

Coi như là người kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, một chiêu kia của Mộc Cao Kỳ quả thực quá ngưu bức, quá đẹp trai.

Một cánh tay giơ lên cao, phá ngàn vạn pháp tướng.

Vương Kình ngươi không phải ngưu bức sao? Không phải hùng hổ sao? Không phải khoa chân múa tay uy vũ sao?

Người ta đứng ở nơi đó không thèm động đậy, tùy tiện giơ tay một cái là có lực lượng phá hủy cơ hồ toàn bộ công kích của bản thân ngươi.

Phá hủy thì cũng coi như không sao, mà lại còn phá hủy so với gió thổi lửa còn dễ dàng hơn.

Cái gì gọi là ngưu bức? Đây mới gọi là ngưu bức a.

Người trong cuộc như Vương Kình giờ phút này giật mình không nhỏ, vừa rồi trong lòng của hắn đã chuẩn bị sẵn lời nói khi thắng lợi.

Làm sao để nhục nhã đối thủ, nhục nhã Đan Kiền Cung thế nào, nên biểu hiện tư thái của người thắng trận ra sao.

Các loại phương án hắn cũng đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.

Thế nhưng mà...

Sự thật đã chứng minh hắn quá ngây thơ, đối thủ dùng một loại phương thức gần như làm nhục hắn, hung hăng đánh cho hắn một bạt tai, đánh cho Thánh Kiếm cung một cái bạt tai.

Trong lúc các pháp tướng bị nghiền nát, Vương Kình cũng cơ hồ nghi ngờ mình đã nhìn nhầm, hoa mắt.