Khi Giang Trình tỉnh lại thì bên cạnh đã trống không, anh vô thức quơ tay về phía Giản Tích nhưng chỉ chạm vào một mảnh giường lạnh lẽo. Đứng dậy rửa mặt, thay quần áo đi làm, sau đó đẩy cửa phòng ngủ bước ra, anh không ngửi thấy mùi trứng ốp-la quen thuộc mà là mùi táo đỏ ngọt dịu.
Bên bàn ăn, Giản Tích đang chậm rãi ăn cháo.
"Sao em không làm bữa sáng cho anh?"
Giọng điệu không có ý tức giận, thậm chí là không có cảm xúc, nghe qua như thể anh đang điều trần trước toà.
Giản Tích quay đầu nhìn chồng, đôi mắt anh sắc sảo, vẫn là vẻ ngoài từng làm cô yêu thích thời thiếu nữ. Cô cười nhạt, lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên.
"Em nấu cháo, ăn muốn thử không, đây là món ăn sáng em thích nhất."
Giang Trình liếc nồi cháo, sau đó lắc đầu cự tuyệt, đi vào bếp tự mình làm bữa sáng.
Nhưng mà, anh chưa bao giờ tự tay làm thức ăn, chiên một quả trứng đơn giản cũng không biết làm. Trước kia còn đi học đều ăn cơm căn tin, sau này đi làm thì tuỳ tiện ăn ở ven đường.
Sau này, anh kết hôn cùng Giản Tích, cô thật sự là một người vợ đảm đang chu toàn, hiểu rõ khẩu vị của anh, mỗi sáng sớm đều làm những món anh thích. Hôm nay là ngoại lệ.
Giản Tích cúi đầu ăn cháo, khói nóng lờ mờ phả vào mặt cô, khoé mắt cô ẩm ướt, sau đó cô buông muỗng, lẳng lặng nhìn Giang Trình loay hoay trong bếp.
Anh cuối cùng cũng chiên xong hai quả trứng, chỉ là chiên quá kỹ, không còn là ốp-la lòng đào như anh yêu thích, không nghĩ một người vạn năng như Giang Trình cuối cùng lại không làm nổi một món ăn đơn giản.
Anh bê bữa sáng đến ngồi đối diện Giản Tích.
"Giang Trình, chúng ta ly hôn đi."
Ngữ điệu cô rất bình tĩnh, giống như chỉ đang thương lượng với anh về một việc cỏn con trong nhà.
Giang Trình buông dao nĩa, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, thậm chí là trách cứ.
Nhưng trong ánh mắt đó hoàn toàn không có tình yêu.
Giản Tích cụp mắt, lấy từ trên ghế bên cạnh ra một tập hồ sơ, đặt lên bàn.
"Bản hiệp nghị ly hôn, chúng ta cũng không có tài sản chung gì, nhà và xe tất cả đều là của anh, em chỉ cần căn hộ phía Tây thành phố ba mẹ em cho em khi kết hôn."
Cô nói xong, đảo mắt quanh căn nhà một vòng. Đây là nhà tân hôn của vợ chồng cô, khi mua xong, vì anh bận việc nên trang trí lớn nhỏ đều một tay cô lo liệu, thiết kế căn nhà cũng là theo thẩm mỹ của Giang Trình, màu sắc tối giản.
Khi đó lòng cô tràn đầy hứng khởi, bây giờ chỉ còn lại cảm giác tịch mịch.
"Nhất định phải ly hôn sao?"
Giang Trình hỏi lại, có chút hoang mang, rõ ràng đêm qua hai người vô cùng thân mật, đến sáng nay cô lại bình tĩnh đề nghị ly hôn.
"Ừ"
Gương mặt Giản Tích không chút dao động, vấn đề này cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, có nhất định phải ly hôn hay không?
Suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo, đáp án vẫn chỉ có một.
"Nếu anh không quá bận, một lát xin nghỉ nửa ngày đi, chúng ta cùng đến cục dân chính. Dù sao tối nay em cũng không còn ở đây nữa."
************************************
Thời điểm bước ra khỏi cục dân chính, Giản Tích có chút thất thần, bên ngoài thời tiết vẫn rất đẹp, ánh mặt trời rọi trên đỉnh đầu.
Cô nhìn Giang Trình, đột nhiên nhớ tới cảm giác bàn tay anh vuốt v e cơ thể mình đêm qua.
Cô nghĩ, nếu xúc giác và vị giác đều vĩnh viễn có thể được lưu giữ thì tốt quá.
"Hoá đơn điện, nước và gas đều đặt ở giá sách. Hộ chiếu, thẻ ngân hàng, và sổ khám bệnh của anh em để ở tủ đầu giường, nếu sau này anh tìm không thấy thì có thể gọi cho em."
"Giang Trình, hẹn gặp lại ở toà án."
Giang Trình khó hiểu nhìn cô, Giản Tích ngẩng mặt nhìn về phía trước, không lên tiếng. Cô đã chính thức nhận offer ở một công ty luật, tuy quy mô công ty này không bằng tập đoàn của Giang Trình, nhưng vẫn có thể coi là khá tốt trong giới.
Cô muốn tiếp tục trèo lên cao, chỉ là lần này không phải vì anh nữa.
Giản Tích bước về phía trước, ánh mặt trời rơi xuống vai cô. Cô quay lại, mỉm cười dịu dàng.