Lời tựa: Chúng ta yêu nhau, là vì dân trừ hại ________Phùng Đường
Lữ Tống Tống cũng không rõ từ khi nào, Phó Vân Thâm lại bắt đầu tránh mặt cô…
Dường như sau lần cô được rửa sạch mối nghi ngờ trong một vụ án mạng liên hoàn, Phó Vân Thâm liền không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Anh còn dặn lái xe tiểu Hứa đến đón cô, chở cô về nhà. Mọi chuyện đều được anh sắp xếp chu đáo từ trước, mà cô dù hỏi thế nào đi chăng nữa, tiểu Hứa vẫn không hé miệng ra đáp lại cô câu nào.
Nếu không anh không ra lệnh trước, Lữ Tống Tống chắc chắn Tiểu Hứa sẽ không kín miệng như vậy.
Cảm giác thật thất bại.
Cô hỏi Dạ Sắc: “Tình cảnh của mình bây giờ khác gì thiên sát cô tinh (1) không?”
(1) Thiên sát cô tinh: Bị sao chiếu mệnh, lúc nào cũng gặp chuyện xui xẻo.
Mối tình đầu của cô là Tiêu Tử Quy, mà trong lòng anh lại có người khác.
Cô biết ơn anh, anh là người khiến cô biết cảm giác yêu một người là thế nào, lại càng cảm ơn anh vì đã không cho cô hy vọng, khiến cô lún sâu vào mối tình này.
Mà lần yêu đương thứ hai này…. Chẳng lẽ lại chết yểu sao?
************
Ở thành phố này, ngói lưu ly đại diện cho danh môn vọng tộc, nhà quan lớn có quyền lại có cả tiền.
Đi dưới ánh mặt trời chói chang, Lữ Tống Tống nhìn những mái ngói lưu ly đang sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nhưng lại chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt từng đợt.
Nếu đã hạ quyết tâm thì cũng nên đi níu kéo thử một lần.
Cầu thang được chạm khắc tinh tế dẫn thẳng đến tầng ba. Cô từ từ đi từng bước lên lầu, ở bậc thang cuối cùng lại bị chặn lại.
Thân hình cao to lực lưỡng của Lục Thập Nhất lại vừa đủ để che kín lối đi của cô, cậu lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống một cái: “Rốt cuộc hôm nay Lữ tiểu thư cũng rảnh để đến xem anh ấy chết hay chưa rồi à?”
Lữ Tống Tống hơi nghiêm mặt, đôi mắt cô bình tĩnh không gợn sóng: “Tôi muốn gặp Phó Văn Thâm.”
Lục Thập Nhất không chịu nổi dáng vẻ bình thản, không hề sợ hãi, cũng chẳng có thái độ gì của cô: “Tứ ca không rảnh, cô muốn gặp anh ấy là anh ấy nhất định phải ra gặp cô sao?”
“Tôi muốn gặp Phó Vân Thâm.” Cô cố chấp nhắc lại.
Lục Thập Nhất còn trẻ, dễ mất kiên nhẫn: “Lữ Tống Tống, cô nghĩ rằng mình vẫn còn là người phụ nữ được Tứ ca cưng chiều nữa sao? Bỏ ngay cái bản mặt khóc tang ấy đi, nhìn thật chướng mắt.”
Lữ Tống Tống thở dài, “Rốt cuộc cậu có tránh đường ra hay không?”
Tất nhiên là Lục Thập Nhất không tránh, Lữ Tống Tống đưa chân ra đá thẳng vào eo cậu. Lục Thập Nhất có đề phòng, liền nghiêng người tránh sang một bên. Cậu có một nguyên tắc bất di bất dịch, đó là không đánh phụ nữ, dù người phụ nữ này trong lòng cậu có độc ác đến cỡ nào đi chăng nữa.
Lữ Tống Tống cũng không chịu bỏ ý đồ, ngay sau đó gót giày cao gót của cô liền quét về phía eo trái của cậu, Lục Thập nhất liền nghiêng người tránh tiếp, nhưng hành lang rất hẹp, cậu vừa lùi người ra sau, liền đẩy ra cánh cửa gỗ đang đóng chặt sau lưng.
Tiếng ‘kẽo kẹt’ của cửa gỗ cũ kĩ vang lên, Lục Thập Nhất chán nản nhìn cánh cửa mở rộng sau lưng, nhìn khuôn mặt mờ ảo chìm trong góc tối của Tứ ca nhà mình, cam chịu lên tiếng: “Tứ ca.”
**************
“Vào đi.” Phó Vân Thâm bước ra từ sau cửa, nói hai chữ ngắn ngủi không để đối phương nghe ra buồn vui.
Ban đầu, anh từng cố gắng nhiều như vậy, cố đến gần bên cô, mà giờ đây lại ngược lại, người đang cô gắng, lại là cô.
Lữ Tống Tống mang phần dũng khí cao như núi của bản thân bước vào, đột nhiên nhận ra, quãng thời gian trước kia thật dài….
“Tiểu Hứa báo cáo với anh là đã đưa em về nhà an toàn rồi.” Anh đứng cạnh, khách sáo nói chuyện với cô.
“Sau này em nên cẩn thận hơn, anh không thể đứng sau em giải quyết mấy chuyện này cả đời được.” Anh nghiêm túc dặn dò cô, khác hẳn với thái độ thường ngày. “Sau này thích ai, cố trích ít công phu viết bài của em ra, ít nhất cũng phải tìm hiểu kĩ xem anh ta đã thích ai chưa, đừng có mà cắm đầu cắm cổ vào những chuyện không đâu.”
Anh đang nói Tiêu Tử Quy, anh đã từng ở bên cạnh cô rất nhiều năm, nhìn cô yêu đơn phương người khác.
“Tìm một người có bối cảnh đơn giản thôi, đừng vì một ai đó mà khiến bản thân mình không vui, khiến mình mệt mỏi…. Ngồi đi. Ngồi gần anh một chút, dù sao anh cũng không làm gì em.” Giọng nói của anh rõ ràng là mang theo ý cười, nhưng Lữ Tống Tống nhìn chằm chằm vào mặt anh, lại chẳng thấy chút nhiệt độ nào.
****************
Giờ anh đúng là không làm gì cô, người muốn làm gì đó chính là cô.
Căn phòng u ám.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó lại ngồi vào trên người anh. Cô vội vàng hôn anh, đầu lưỡi cạy hàm răng anh ra, hơi thở trong veo của cô tấn công vào miệng anh, từng chút, từng chút một. Anh không hôn trả lại, nhưng lại rất phối hợp.
Cô tới, anh liền mở rộng cửa đón chào.
Rõ ràng là cô đang cố lấy lòng anh, mà vẻ thờ ơ của anh cũng không khó thấy.
Cô chưa hôn sâu ai bao giờ, động tác vừa vội vàng lại không đúng trọng tâm.
Vẻ lạnh nhạt của anh cuối cùng cũng khiến cô nản chí, hôn chán môi anh, cô chuyển qua hôn mí mắt, hôn cằm, hôn cả yết hầu của anh….
“Tống Tống.” Đột nhiên anh lên tiếng, “Em trước giờ vẫn luôn là người có nguyên tắc.”
Ý anh là sao? Lữ Tống Tống thầm kêu khổ một tiếng. Giờ đang muốn ám chỉ cô là người phụ nữ lẳng lơ, đáng khinh sao?
Phó Văn Thâm bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục làm loạn nữa.
Ánh mắt cô nhìn anh như hai vầng trăng sáng, dường như chớp mắt một cái là từng dòng ánh trăng sẽ chảy xuống….
“Dù hôm nay em ngủ với anh, thì cũng không thay đổi được chuyện gì đâu.” Lời nói của anh rất rõ ràng, rành mạch, mép còn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm… Chỉ ngắn ngủi hơn chục chữ, mà cả người Lữ Tống Tống đang bốc hỏa cũng dần trở nên lạnh ngắt.
Cô bước xuống khỏi người anh, dẫm chân trần trên mặt sàn gỗ cũ kĩ trong phòng, “Trong mắt anh, em là loại người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình?Anh nói đúng rồi đấy, em là người đã cầm lên được thì sẽ đặt xuống được. Hơn nữa em cũng là người có mục đích rất rõ ràng, khi đã biết bản thân mình muốn gì, nếu không cố gắng để giành lấy, em sẽ áy náy cả đời. Anh để em cố gắng chín mươi chín ngày đi. Không hơn, không thiếu một ngày nào.”
***********
Phó Vân Thâm không đồng ý, Lữ Tống Tống lại mặc định là anh đang ngầm thừa nhận, dù sao anh cũng không từ chối.
Dạ Sắc kể cô nghe, khi mọi chuyện phiền phức đang quấn lấy cô, Phó Văn Thâm đã xuất hiện, rồi làm rất nhiều chuyện vì cô…
Chẳng lẽ đó là chuyện cuối cùng anh giúp cô trước khi buông tay sao?
Hay người kiêu ngạo như Phó Văn Thâm, lại cảm thấy ghét bỏ việc có người ngày này qua ngày khác ở cạnh anh, chứng kiến dáng vẻ què quặt của anh?
Cô không biết câu trả lời, nhưng cô xác định chắc chắn được một chuyện, anh đúng là đã buông tha chuyện theo đuổi cô.
Người bên cạnh anh có thành kiến sâu sắc với cô nhất – Lục Thập Nhất, và cả tài xế Tiểu Hứa – người vẫn tận tâm tận chức bên cạnh anh, đều lắc đầu với cô.
“Chuyện tai nạn là thế nào?”
Khi cô hỏi, mặt tài xế Tiểu Hứa có vẻ khó xử, cũng may là cuối cùng anh vẫn nói.
“Lữ tiểu thư chắc cũng đã nghe qua, chuyện hai nhánh họ bên nhà họ Phó tranh quyền, tiên sinh là nạn nhân.”
Cô tìm trong đống báo cũ, có phát hiện ra tin tức về vụ tai nạn này. Nhìn chiếc xe hơi bị biến dạng thành đống sắt vụn mà cô thấy giật mình.
Trước giờ cô vẫn biết mình rất keo kiệt với anh, keo kiệt đến mức, anh trải qua chuyện sống chết như vậy mà cô lại chẳng hề hay biết gì cả…
********
Buổi tối, khi Lục Thập nhất đi qua cửa phòng Phó Văn Thâm, cậu nghe thấy bên trong phát ra các loại tiếng vang.
Cậu ở ngoài cửa năm phút, sau khi bên trong bắt đầu trở nên yên lặng cậu mới gõ cửa tiến vào.
Vốn trên bàn có ít hoa quả và đồ để uống trà, giờ chúng đã nằm la liệt dưới đất.
Trong ánh sáng mờ mờ, cậu thấy đầu ngón tay Phó Văn Thâm vẫn còn những giọt máu màu đỏ không ngừng chảy xuống.
“Thập Nhất, mai đón phu nhân từ núi Kỳ xuống.”
Giọng Phó Văn Thâm rất khàn, Lục Thập Nhất tiến lên trước hai bước, nhưng cũng không dám đến quá gần anh, nói: Từ bác sĩ nói bệnh tình của phu nhân gần đây đang có chuyển biến xấu, đã không thể nhận được ai với ai rồi.
Cậu cố gắng để giọng mình có thể ôn hòa, uyển chuyển hết mức có thể, mà sau khi Phó Văn Thâm nghe xong cũng không có phản ứng nào quá kịch liệt.
“Đón về đi. Bà ta là một bệnh nhân tâm thần, còn có thể làm gì được nữa? Cũng chẳng uy hiếp được ai.”
Giọng anh có chút chán nản, Lục Thập Nhất cảm thấy không ổn, liền ấn công tắc đèn ngay bên tường. Lúc này mới thấy rõ, dưới đất không chỉ có mấy thứ được bày trên bàn, còn có cả thuốc mà Phó Vân Thâm không ngừng uống để duy trì sự sống sau tai nạn nữa.
“Đừng lo lắng, đi ra ngoài đi. Tứ ca đây là người giết người không thấy máu, không chỉ vì què một chân mà chịu đứng yên cho người khác đánh đâu. Đám người bẩn thỉu kia, chung quy cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.”
Anh nói thế, Thập Nhất cũng không lắm mồm nữa.
Cậu lấy trong ngăn kéo tủ sách ra một lọ thuốc phun chống hen suyễn mà anh hay dùng, để cạnh anh.
Trước khi đi cũng chỉ nói một câu: “Đừng hút thuốc lá, anh vốn không hề có thói quen này.”
************
Hôm đó, khi Lữ Tống Tống tới, Lục Thập Nhất lại thay đổi, vẻ mặt cực kì ôn hòa.
“Gần đây tâm trạng anh ấy không tốt, sức khỏe cũng không tốt.” Lữ Tống Tống, người chưa bao giờ được cậu chào đón bằng vẻ mặt ôn hòa cảm thấy có chút sợ sợ.
“Nếu như anh ấy mắng cô, đừng có bật lại, anh ấy không giỏi mắng người, nói được vài câu là sẽ thôi. Nếu anh ấy hung dữ với cô, cô cũng nhịn một chút, anh ấy cũng chỉ là con cọp giấy mà thôi, nhìn thì có vẻ dọa người, thực ra thì rất ít khi tức giận. Còn nếu như anh ấy bảo cô cút đi, cô cứ coi như anh ấy không bỏ được cô. Da mặt anh ấy mỏng, lại còn kiêu ngạo, có rất nhiều lời dễ nghe, còn chưa từng nói qua bao giờ.
Có lẽ cô cảm thấy tôi nhiều lời. Lữ Tống Tống, tôi không vì cô. Tứ ca, anh ấy sống không hề dễ dàng, nếu cô khiến anh ấy cảm thấy mệt mỏi hay đau lòng, tôi vẫn sẽ sẵn sàng cho cô vào bao rồi ném đến Địa Trung Hải cho cá ăn đấy.”
Lục Thập Nhất có thói quen bao che người nhà rất kĩ, Lữ Tống Tống cũng nhìn ra điểm này.
Cô nhớ kĩ những lời dặn chân thành của cậu, mở cửa phòng Phó Vân Thâm.
Anh đang chợp mắt, cả người ngồi dựa vào đầu giường.
Lữ Tống Tống ngồi cạnh giường, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Trước kia, mỗi lần hai người gặp nhau đều rất vội vàng, cô chưa lần nào có cơ hội nhìn kĩ mi mắt anh.
“Chín mươi chín ngày quá dài.” Đột nhiên anh lên tiếng.
Lữ Tống Tống thấy anh mở mắt, ánh mắt rất tỉnh táo.
“Em thích một người thật lòng, không thể di tình biệt luyến nhanh như vậy được.”
Anh đứng dậy, xuống giường, Lữ Tống Tống nhìn bóng lưng bất ổn của anh: “Anh đang cố thuyết phục em rằng em vẫn còn yêu Tiêu Tử Quy?”
Anh không đáp lại, đến bên cạnh tủ quầy, mở một lọ thuốc, đổ ra mấy viên, cứ thế nuốt xuống.
Phó Văn Thâm không nói gì, Lữ Tống Tống không còn cách nào khác, đành lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng này: “Theo lý luận của anh, vậy anh đã di tình biệt luyến chưa?”
Anh vẫn giống như lúc nãy, tự mình kéo chân bị bó thạch cao về bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, để cô cùng ngồi xuống.
“Lần tai nạn này đã khiến anh nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Bên cạnh anh chỉ có những hiểm nguy và những âm mưu xảo trá, mặc dù anh không phải là người tốt, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn sẽ không muốn liên lụy người khác xuống nước cùng. Em chưa nói gì. Nhưng bị liên lụy vào một vụ án mạng, em cũng sẽ sợ, đúng không?”
Anh rất kiên nhẫn, hiểu chuyện, dùng lý lẽ chân thành để khuyên nhủ cô buông tay: “Em còn chưa đụng đến máu người, đã biết sợ. Huống chi trên thế giới này, không phải là cứ thích là có thể có được cả đời.”
Anh mỉm cười, nhưng môi anh lại kéo lên một lúc lâu vẫn không thể cong len nổi.
“Anh đã thấy rất nhiều chuyện bạc tình bạc nghĩa trên đời này, có lẽ ngày mai có người mang giấy khám thai, ảnh chụp siêu âm đến tìm em nói là con của anh; có lẽ ngày kia anh sẽ biến thành loại cạn bã mà em vẫn luôn chán ghét nhất trên đời này; máu chảy trong người anh, cũng rất bẩn.”
Lữ Tống Tống thấy anh khẽ đung đưa chân, chỉ cảm thấy nhức mắt, nhói lòng.
“Mẹ anh, phu nhân nhà họ Phó, ở trong bệnh viện tâm thần. Đời này bà ấy, đã tự ép điên chính mình, rồi hành hạ chết cha anh. Biết lý do là gì không? Đó chính là loại bí mật trong nhà giàu có mà báo chí thường đưa tin đấy. Chú anh gian dâm bà ấy, cha anh lại không có dũng khí làm chứng cho bà ấy.Họ thậm chí còn hèn nhát đến mức không cả dám đi kiểm tra DNA cho đứa con duy nhất của bà ấy. Rồi cứ thế sống cả đời trong ám ảnh của quá khứ….”
Đứa bé kia….
Trong một giây, Lữ Tống Tống có xúc động muốn ôm lấy anh, nhưng nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt anh, cô lại không dám chạm vào người anh.
“Trên thế giới này, có rất nhiều thứ xấu xa đến mức không thể chịu đựng nổi.”
“Em không sợ.” Cô cứng đầu phản bác, “Em đã thấy heo nái ăn xác chết, tận mắt nhìn máy bay rơi xuống, những hành khách trên đó đều mất tích không còn hài cốt, thấy người gặp hỏa hoạn cháy thành tro bụi. Phó Văn Thâm, trên đời này, không còn gì tốt hơn việc còn được sống.”
*********
Còn sống đúng là chuyện tốt, nhất là khi thần chết đến.
Ngày kế, Lục Thập Nhất vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ đưa Phó phu nhân xuống núi.
Không phải là bà không muốn đi, mà khi bà xuống núi Kỳ, rời khỏi bệnh viện tâm thần kia, chưa kịp lên xe, đã tự đâm đầu vào xe chở hàng.
Bác sĩ nói, bà đã không thể nhận thức gì được nữa,
Liệu rằng khi đó,bà đã có một giây nào đó tỉnh táo hay không?
Không ai biết.
Lục Thập Nhất thông báo cho Lữ Tống Tống trước rồi mới dám nói cho Phó Văn Thâm.
Phản ứng của anh sau khi biết chuyện lại rất bình tĩnh: “Sau này đám người kia hết cớ để uy hiếp tôi rồi. Thập Nhất, họ nói, bóp chết bà ta là một chuyện nhỏ. Giờ bà ta chết thật rồi….”
Anh còn không yêu cầu đi xem di thể của bà.
Thái độ của anh càng bình tĩnh, Lữ Tống Tống và Lục Thập Nhất lại càng không yên tâm.
Quả nhiên, đêm đó Phó Văn Thâm bị sốt cao.
Cổ họng anh như bị cái gì đó xé nát ra, mà điều mọi người lo lắng nhất, đó chính là trong lúc này anh còn lên cơn ho suyễn.
Lúc sau, anh ngủ mê man nhưng lại không yên ổn chút nào, thỉnh thoảng vẫn lẩm bẩm nói gì đó.
Lữ Tống Tống cố nghe, cuối cùng cũng chỉ loáng thoáng bắt được chữ “Mẹ.”
Cô lau mồ hôi trên trán anh. Càng lúc càng thấy đau lòng. Từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình thương, nhưng không có nghĩa là anh không cần tình thương.
Hóa ra anh có nhiều mặt như vậy, nhiều dáng vẻ đến thế, dường như mấy ngày qua cô mới thật sự hiểu rõ ràng con người anh.
***********
Giấc mơ của Phó Văn Thâm rất dài.
Anh trong mơ, lần nào thấy Lữ Tống Tống cũng là lần thấy máu hoặc lấy đi mạng của ai đó.
Kỷ Cách Phi – một người anh em tốt của anh từng vừa phun thuốc lá, vừa nói: số phận đấy.
Mới đầu, anh còn khinh thường không thèm để ý. Sau đó lại phát hiện Kỷ Cách Phi nói thiêng thật.
Số phận là một thứ gì đó có sức mạnh rất lớn….
Đợi đến lúc anh phát hiện ra thì đã thất thủ, không còn tự kiềm chế bản thân được nữa rồi.
Lần đầu gặp là ở bãi đỗ xe nhà hàng Vân Đoan.
Anh không dẫn theo người nào, cũng tự đánh giá cao bản thân. Chỉ uống một ly rượu trắng thôi, mà bệnh hen suyễn lại tái phát, mà trùng hợp là mấy năm qua anh chưa từng bị phát bệnh bao giờ, nên trên người cũng không có thuốc.
Lúc đang chật vật nhất lại gặp được cô.
Khi ấy, Lữ Tống Tống chính là ân nhân cứu mạng của anh. Tất nhiên là không đạp mây ngũ sắc bay đến, lại càng không giống hình tượng tiên nữ trong phim truyền hình. Thậm chí chính mạng mình cô cũng không bảo toàn nổi, cả người ướt sũng như chuột lột.
Cô là một ân nhân cứu mạng rất thiếu trách nhiệm.
Thậm chí lúc anh bị người ta đưa đến bệnh viện, cô còn tiện tay lấy áo khoác của anh.
Anh khi ấy là người không hiểu mấy chuyện báo ơn báo nghĩa, cũng không biết cái gì gọi lòng thương người, nên ngay cả câu cảm ơn anh cũng lười nói ra.
Lần thứ hai là ở một phòng bao trong quán rượu.
Bên người anh là một đám bạn rượu, Lữ Tống Tống để mặt mộc, khí thế hung hăng cầm một chai rượu vỡ xông vào.
Cô tìm người mà cô cho rằng là đối tượng phỏng vấn của mình, người từng đã ở trong giới xã hội đen, sau đó lại tẩy trắng, bắt đầu lại một cuộc sống đứng đắn.
Khi đó mọi người xung quanh anh nhìn cô thấy có vẻ quen mặt, liền chuẩn bị tinh thần xem trò vui.
Nào ngờ cô nhìn một vòng xong lại không đi ra ngoài, mà mảnh chai trên tay cô lại súyt đụng phải một khách quen của anh.
Anh không thể làm gì khác ngoài việc ra mặt giải quyết chuyện này.
Mà trong giới này, cách xử lý mấy chuyện này luôn rất đơn giản. Ôm lấy, hôn, sau đó là xóa bỏ mọi chuyện.
Người khách kia nghĩ Lữ Tống Tống là bạn của anh, tất nhiên là thôi không truy cứu nữa, còn cô….
Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ đưa tay lên, tát cho anh một cái, sau đó tiện mồm mắng chửi anh vài cậu, đại khái như là khốn kiếp, hay cầm thú gì đó…
Nhưng ánh mắt Lữ Tống Tống chỉ biểu hiện ra vẻ khinh miết, thậm chí còn lười không muốn nói với anh câu nào.
Lần thứ ba là ở tầng hầm đỗ xe ở quảng trường Trung Sơn.
Từ xa anh đã thấy cô chạy như bay, sau đó vài giây, phía sau cô xuất hiện vài người đàn ông hung ác.
Rốt cuộc cô kí giả nhỏ này lại gây họa gì rồi.
Xe đã mở máy, người cũng chuẩn bị lên xe rời đi, nhưng tứ chi anh lại không đồng nhất với đại não, chờ đến khi anh tỉnh táo lại, anh đã thấy mình nhét cô vào ngồi trong xe mình rồi. Sau đó anh khóa cửa xe lại, mà bản thân chưa kịp lên xe đã bị mấy người kia cầm gậy đánh túi bụi.
Anh chưa bao giờ là người lương thiện, tất nhiên cũng không để mặc cho người khác cứ thế đánh bao giờ. Nhưng dù sao thì một mình cũng khó mà địch lại được số đông…
Cả đời này, mặt mũi anh bầm dập, đại khái cũng chỉ có lần đó.
******
Anh đã thấy quá nhiều cảnh bạc tình bạc nghĩa quanh mình, đối với loại tình cảm mà chưa bao giờ được hưởng qua, anh không hề cầu mong, cũng không muốn dây vào.
Cứ thế ở một mình cả đời cũng không sao.
Nhưng sau khi biết Lữ Tống Tống, anh lại hết lần này đến lần khác phá lệ.
Anh đã thử cường đoạt, cũng thử mặt dày quấn lấy cô… Tất cả những chuyện mà trước anh từng nghĩ cả đời này mình sẽ không làm, anh đều thử hết một lượt.
Anh thậm chí còn hỏi Tiểu Hứa: “Tôi điên rồi phải không?”
Nhưng Tiểu Hứa nào dám đồng ý, chỉ nói: “Lữ tiểu thư là một người tốt.”
Anh biết cô là người tốt…. Nên người xấu như anh, cô mới mặc kệ như vậy chứ. Trên thế giới này thiếu gì đàn ông tốt, mà chỉ cần không ngu thì sẽ đều biết cô là người phụ nữ tốt.
Anh là một trong những người theo đuổi cô, có điều, anh đặc biệt hơn họ, là người khiến cô chán ghét nhiều nhất.
Anh tung hoành ngang dọc thành quen, dù ngã ở chỗ cô cũng không cảm thấy đau. Anh có thể bò dậy rất nhanh, sau đó trở lại thành Phó Văn Thâm đao súng không vào trước kia. Sẽ không nể tình, cũng không rơi lệ.
*******
Khi Phó Văn Thâm tỉnh lại, Lữ Tống Tống đang nằm ở cạnh giường anh.
Anh vừa động tay, Lữ Tống Tống liền cảm nhận được, nhanh chóng tỉnh lại.
Cô mỉm cười, lúm đồng tiền vẫn tươi như hoa: “Chào buổi sáng, hôm nay là ngày thứ chín.”
Tỉnh mộng, những chuyện cũ đã qua kia, dường như lại càng hiện rõ hơn trong đầu anh.
“Em lấy trộm áo khoác của anh.” Phó Văn Thâm nói ra câu không đầu không cuối như vậy mà Lữ Tống Tống vẫn nghe hiểu.
“Đấy không gọi là trộm. Lần đấy em cứu anh, người hẹp hòi như em, dĩ nhiên là phải thu chút phí cảm ơn chứ.”
Cô kéo rèm cửa phòng ngủ của anh ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào đầy phòng.
“Ánh nắng có vẻ đẹp hơn anh đấy, giờ nhìn anh già như bố em rồi.”
Cô lại cười: “Anh mơ thấy em trộm áo khoác của anh à? Lần đó dù sao cũng có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”
Anh lắc đầu: “Không có người anh hùng nào ướt như chuột lột vậy đâu.”
Lữ Tống Tống sờ sờ mặt anh: “Ngủ đủ chưa? Giờ nhân lúc đang nói chuyện khi ấy, chúng ta bàn chút chuyện nghiêm túc đi.”
Phó Vân Thâm vừa định nói chuyện, Lục Thập Nhất lại đẩy cửa đi vào.
Lữ Tống Tống coi thường người thứ ba này, trong mắt cô, giờ chỉ còn mỗi Phó Vân Thâm đang tiều tụy, tất cả những thứ khác đều không lọt vào nổi nữa. “Chúng ta hãy bắt đầu một cuộc tình nghiêm túc, đàng hoàng, không lưu manh đùa bỡn, lấy kết hôn làm mục đích đi. Em cho anh thêm 90 ngày nữa để cân nhắc. Nếu anh đồng ý? Chúng ta sẽ trở thành chiến hữu của nhau, em sẽ đối xử với anh rất tốt. Còn nếu anh từ chối? Chúng ta sẽ là địch, vậy thì em sẽ phải nổ súng với anh thôi. Ai mượn anh không hợp tác trong hòa bình chứ? “