Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 14: Ma lực của tình yêu

“Sủng nhi, ta lạnh.... Muốn ngươi ôm!!” Lần đầu tiên nghe được chủ tử, dùng loại ngữ khí chờ mong này, hai hộ vệ ngơ ngác đụng vào cành cây. Mặt mày tái xanh, cũng không dám tin tưởng chính mình nghe được những lời đó là sự thật!

“Sủng nhi, nơi này thật hắc ác, ta sợ......” Lần thứ hai là vào lúc ban đêm, chủ tử sáp đến tiểu chủ tử, mặc dù nhìn không thấy biểu tình, nhưng nghe ra thanh âm đáng thương hề hề của hắn!—-làm cho bọn họ phòng thủ trạm canh gác trên cây thẳng tắp ngã xuống, thiếu chút nữa là cùng lão Diêm vương uống trà!

“Sủng nhi, trên mặt người có cái gì. Lại đây ta xem xem......” Đến n lần,chủ tử lộ ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm tiểu chủ tử, còn khoé miệng lại đang vẽ dáng tươi cười của ác lang!

“Sủng nhi, ngươi xem cái này được không.” Đến n n lần, chủ tử cầm một mảnh giống lá cây của hoa, gọi tiểu chủ tử đang ở xa xa cùng mai hoa lộc (hươu sao) vui đùa! —làm cho bọn họ buồn nôn rất lâu!

“Sủng nhi........”Đến n n n lần, phía sau, bọn họ chết lặng!

Nhìn thấy chủ tử bắt được tiểu chủ tử sau đó là một trận hôn nồng nhiệt! Đáng thương tiểu chủ tử căn bản không có năng lực phản kháng, mỗi lần đều bị hôn đến thở hồng hộc, tuỳ ý chủ tử giở trò. Xem ra nếu không phải bọn họ trong rừng cây, tiểu chủ tử khẳng định sớm bị chủ tử ăn đến xương cốt cũng không còn.

Thời điểm khi đi ra khỏi rừng, hai thị vệ cũng học xong không nên nhìn tiểu chủ tử quá mức, này ‘học’ rất lâu, cũng trả không ít đại giới! Tiểu chủ tử rất đẹp, có một cổ khí khái làm cho cho người ta vô pháp coi nhẹ, tươi cười ấm áp lòng người, làm cho người ta nhịn không được tới gần y, bất tri bất giác liền thích theo dõi y!

Nhưng lập tức, vài miếng lá cây mượn lực liền hướng nơi bọn họ đứng bắn đến, kế tiếp bọn họ bị thương, đến cuối cùng là tránh né! Theo lá cây càng ngày càng nhiều. Bọn họ liền bắt đầu cố nén tầm mắt đang bị tiểu chủ tử hấp dẫn, bằng không có thể có một ngày, bọn họ bị chủ tử đố kị dùng lá cây giết chết!

Bất quá bọn họ là rất bội phục chủ tử nhà mình, nhẫn nại mười ngày, thế nhưng đều không có động tác tiếp theo, nhìn ra được là thương tiếc người trong lòng, giải thích chủ tử đối với tiểu chủ tử dục vọng chiếm giữ!

Đối mặt với người mình thích nhưng vẫn ẩn nhẫn, đối với hoàng thượng chưa từng cấm dục qua mà nói. Là chuyện thật vĩ đại. Đúng là kỳ tích...... Cũng là tương ngộ chân ái!

Đây là ma lực ái tình, đem một người biến đổi hoàn toàn trở nên không giống chính mình.

Hai đầu lưỡi linh hoạt giao triền, mở miệng nhau khẽ liếm,giọt nước mắt theo hai má xinh đẹp của sủng nhi rơi xuống, vô hạn mê hoặc lại gợi cảm. Cám dỗ hắn sâu sắc.......

Lôi Duẫn Hạo một tay ôm chặt thắt lưng mềm mại của sủng nhi, một tay giữ sau cổ sủng nhi, làm cho y ngẩng cao đầu càng dán vào mình, điên cuồng duẫn hấp, đem lưỡi đang mập hợp liên tục hút lấy nước bọt vào miệng. Nhìn không thấy đầu lưỡi, chỉ nhìn đến hai người hôn thật sâu. Còn có tiếng rên rỉ ngây thơ của sủng nhi.....

Yếu ớt tựa vào Lôi Duẫn Hạo, hổn hển bình ổn trái tim vì thiếu dưỡng khí mà đập rất nhanh. Nhìn thấy ánh mắt còn đang mê mang trong *** của sủng nhi, thần sắc say mê làm trái tim hắn hung hắn rung động.

Lôi Duẫn Hạo vươn lưỡi xấu xa khiêu khích đôi môi sưng đỏ đang hé ra hợp lại của y. Cảm thấy sủng nhi cũng nhịn không được vươn lưỡi đến dụ dỗ hắn, tê dại truyền khắp toàn thân, Lôi duẫn Hạo u ám đè ép xúc động chính mình, buông môi của tiểu nhân nhi, ôm cơ thể xụi lơ của y.

Hít vào một hơi thật sâu, tiểu yêu tinh chết tiệt, càng ngày càng khiến hắn mê say!

Mười hai ngày sau, bốn người rốt cục đi vào thành trấn. Hai người ở khách *** lớn nhất biên thành trước, cẩn thận buông xuống cỗ kiệu, Lôi Duẫn Hạo chuẩn bị ôm sủng nhi hạ kiệu, không nghĩ tới người trong lòng tỉnh lại.

“Tới rồi sao” Sủng nhi vân vê dụi mắt, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ, mang theo nhàn nhạt hồn nhiên thập phần khả ái, con ngươi chưa hoàn toàn mở ra nhẹ nhàng thoáng nhìn, mị nhãn như tơ. Làm cho Lôi Duẫn hạo liên tục hôn hôn khuôn mặt phấn nộn của y.

“Sủng nhi.....Ngủ ngon không Chúng ta trước xuống dưới ăn vài thứ, hôm nay ở nơi này nghỉ ngơi đi,mấy ngày này để ngươi chịu uỷ khuất rồi.... ”

Nhìn thấy sủng nhi có vẻ đau nhức thắt lưng, Lôi Duẫn Hạo đau lòng nhíu mày, nhẹ nhàng vì y vỗ vỗ, thỉnh thoảng hôn lên trán y, ấn ký thuỷ liên trên mặt loé quang mang của thần, tôn lên khuôn mặt tuyệt sắc của sủng nhi, cực kỳ xinh đẹp.

“Này là cái gì”

“Không biết, vừa sinh ra đã có!” Sủng nhi để Lôi Duẫn Hạo tuỳ ý vuốt ve, trên trán cảm giác được độ ấm của ngón tay, sủng nhi chính mình cũng nghi hoặc lắc lắc đầu.

”Rất đẹp, thực xứng với sủng nhi. Đến,chúng ta đi xuống. Đêm nay có thể hảo hảo ngủ một giấc.” Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy bộ dáng sủng nhi, hiểu được y chính mình cũng không biết. Nhẹ nhàng ôm y xuống kiệu, chuyển mình vào khách ***.

Tĩnh!

Người của khách *** nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo một khắc kia, liền nhịn không được nhìn chằm chằm, rỉ tai thì thầm đàm luận.

Khi nhìn đến nam hài trong lòng, nhất thời không có tiếng động! Rót rượu thì rượu đổ đầy ra bàn, cũng không biết. Mọi người ngơ ngác hướng bên này nhìn, có người còn chảy nước bọt, trong mắt ‘tâm tâm’ loé.....(hai mắt hình trái tim á)

Sủng nhi nháy to mắt lam sắc, nghi hoặc nhìn người của khách ***, vì cái gì biểu tình của bọn họ kỳ quái như vậy a Một đám bất động, nếu không làm đổ nước đầy ra, sủng nhi còn tưởng rằng là ai làm định thân pháp. Không khỏi mỉm cười, người bên ngoài thật đáng yêu!