Độc Sủng Xấu Phu

Chương 46: Có người leo cửa sổ

Tưởng Chấn lần này đi đưa cơm cho Triệu Kim Ca, cũng không có đặc biệt tránh người, bất quá từ nhà Triệu Đại Hộ tới gần kênh đào tất cả đều là nhà của gã, cho nên trong thôn bình thường cũng không có người nào qua lại.


Triệu Kim Ca làm việc một buổi sáng, đã có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Tưởng Chấn, liền cảm thấy tinh thần của mình lại nâng lên, khóe miệng cũng không tự giác kéo sang hai bên.


Y trước đó đều ở rừng cây vụng trộm ăn cơm Tưởng Chấn mang đến, nhưng lần này, y lại có thể ngồi ở bờ ruộng ăn, rất hi vọng người khác có thể nhìn thấy, biết Tưởng Chấn tốt với y.


Nhưng mà… cho dù có người nhìn thấy, cũng rất nhanh bị người khác báo cho biết, bản thân Tưởng Chấn đều là ở Triệu gia ăn cơm.


Hắn là đưa cơm cho Triệu Kim Ca, nhưng cơm được đưa này là cơm của Triệu gia… đây không phải của người phúc ta sao?


Căn bản không có người nào hâm mộ Triệu Kim Ca.


Triệu Kim Ca cùng Triệu Lưu thị giống nhau có chút buồn bực, ngược lại Tưởng Chấn cũng không có xem nặng.


Hắn vẫn luôn không để ý ánh mắt người khác, có rảnh đi quan tâm người trong thôn suy nghĩ cái gì, hắn còn không bằng dành thời gian kiếm thêm chút tiền.


Nơi này cũng không phải là xã hội hòa bình hiện đại, ở hiện đại cho dù nghèo không chịu nổi cũng có thể tìm trung tâm cứu tế ăn cơm no, còn ở nơi này nếu như trên tay không có tiền thì có khả năng sẽ đói chết.


Tiền trên tay quá ít, hắn tóm lại không có biện pháp an tâm xuống.


“Ta buổi chiều muốn lên huyện thành.” Thấy Triệu Kim Ca đã ăn không sai biệt lắm, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.


“Đi làm cái gì?” Triệu Kim Ca có chút khó hiểu.


“Đi bán đồ vật, ngươi yên tâm, ta buổi tối liền trở lại.” Tưởng Chấn cười cười với Triệu Kim Ca.


Tưởng Chấn muốn lên huyện thành bán là rong biển và cá mặn hắn còn thừa lại, còn có cá sáng nay vừa bắt được.


Hắn sớm đã có quyết định này, rong biển hôm qua cũng đã ngâm nở rồi, hàng hóa cũng đã chuẩn bị xong, sau khi tạm biệt Triệu Kim Ca, liền mang theo Vương Hải Sinh xuất môn.


Khi bọn họ đến huyện thành, vừa lúc đuổi kịp chợ chiều ở huyện thành. Hiện tại rất nhiều người đều ăn cơm chiều lúc bốn năm giờ chiều, mà trước đó, trong số bọn họ có sẽ ở trên đường mua đồ ăn.


Tưởng Chấn đem thuyền neo ở phụ cận bến tàu, cũng giống như khi ở phủ thành trước đó, bắt đầu một văn tiền một nắm rong biển, như vậy bán tới.


Người huyện thành ít hơn so với phủ thành, nhưng vẫn sẽ có người đến mua, chung quy một văn tiền thật sự rất ít, mà một khi người lại đây mua nhiều, xuất phát từ tâm lý theo đám đông, cho dù có chút người kỳ thật cũng không muốn mua nhưng bọn họ cũng sẽ lại xem thử.


Nếu đến nhìn… Không thiếu được liền có người muốn mua.


Tuyệt đại đa số người đều là đến mua rong biển, nhưng cũng có người mua cá mặn mắc tiền, cá tươi đồng dạng cũng bán không tệ…


Ở hiện đại, cá nước biển sẽ đông lại bán, nhưng cá nước ngọt đều sẽ bán sống, chung quy cá chết hương vị cũng không tốt, sẽ rất tanh, nhưng hiện tại không vậy.


Người hiện tại, cơ bản đều bán cá chết.


Bọn họ bắt cá chất chồng lên nhau trên đường bán, chẳng sợ ban đầu cá còn sống, nhưng không qua bao lâu cũng sẽ chết, mà này cũng là chuyện không có biện pháp khác, hiện tại lại không giống hiện đại có vòi nước nếu xả nước ra một cái là được, còn có ống dưỡng khí có thể bơm dưỡng khí vào trong nước, làm một cái thùng cực lớn…


Đầu năm nay ngươi nếu như làm một cái thùng gỗ lớn bán cá sống, thùng gỗ này chuyển đến chuyển đi cũng đã rất phiền toái… Cho nên trừ những kẻ có tiền chú ý đến, mọi người mua bán bình thường đều là cá cá.


Nhưng Tưởng Chấn bán chính là cá còn sống.


Hắn cùng Vương Hải Sinh buổi sáng bắt được cá sống có thể bán cũng không có nuôi ở trên thuyền, mà là nuôi ở trong lưới đánh cá, thả ở sau thuyền cam đoan chúng nó sẽ không chết, đợi đến huyện thành, lại lấy từng con ra bỏ vào trong thùng gỗ bán.


Hiện tại, cá vẫn rất vui vẻ mạnh khỏe.


Vương Hải Sinh đã có thể thuần thục bán rong biển, Tưởng Chấn liền phụ trách tính tiền với bán cá mặn cùng cá tươi.


Cá tươi sống vẫn là có rất nhiều người ưa chuộn, trong lúc nhất thời, đúng là bán rất không tệ.


Tưởng Chấn cùng Vương Hải Sinh là huyện thành đầu một cái bán cá sống cùng phao khai rong biển, cho nên cổ động người rất nhiều, hôm nay bán một buổi chiều, đúng là bán tam lượng bạc, cũng chính là nói lại kiếm ba lượng.


Tuy rằng rong biển bán càng nhiều, nhưng tiền chủ yếu vẫn là bán cá bán đi ra, bất quá rong biển phí tổn thấp, cá mặn phí tổn cao, thật muốn nói lợi nhuận, phỏng chừng rong biển càng tốt.


“Là các ngươi?” Một thanh âm vang lên, Tưởng Chấn ngẩng đầu, liền phát hiện một thương nhân lúc trước cùng bọn họ đi nhập hàng hải sản đang đứng ở trước mặt bọn họ.
“Phương pháp bán nàu của các ngươi ngược lại không tệ.” thương nhân hàng hải sản nọ nhìn rong biển trước mặt Vương Hải Sinh nói, bộ dáng như có suy nghĩ, không thể nghi ngờ, sau khi hắn trở về cũng sẽ chiếu theo mà học, sau đó cũng bán như vậy.


Biện pháp này rất đơn giản, rất dễ bị người học đi… Tưởng Chấn biết mình về sau tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp làm sinh ý khác, đương nhiên, trước phải có tiền vốn.


“Hàng các ngươi bán thế nào?” thương nhân hàng hải sản nọ lại hỏi.


“Bán sạch.” Tưởng Chấn rốt cuộc trả lời.


Thương nhân hàng hải sản nọ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn, lợi nhuận hàng hải sản cũng ổn, nhưng bọn họ kiếm tiền cũng không phải đặc biệt nhiều, nguyên nhân chủ yếu là vì không có biện pháp bán ra nhiều.


Nhưng hiện tại, hai người này nhập hàng thế nhưng bán sạch?


Thương nhân hàng hải sản nọ có chút ghen tị, chỉ là trừ ghen tị, hắn cũng làm không được gì khác, thật muốn hắn tìm thuyền đi nơi khác bán, hắn cũng là không muốn.


Tưởng Chấn ở huyện thành bán một buổi chiều, hàng hải sản còn lại cũng đã bán không sai biệt lắm, ngày mai lại đến bán một lần, phỏng chừng liền có thể bán hết.


Hắn thu thập đồ vật, tranh thủ trước khi trời tối trở lại thôn Hà Tây.


Thời điểm Tưởng Chấn đến Triệu gia, đã qua thời gian người Triệu gia ăn cơm chiều trước kia, nhưng người Triệu gia đều còn chưa động đũa, nhìn thấy Tưởng Chấn trở lại, Triệu Lưu thị mới đem tất cả đồ ăn đặt ở trên giá chưng giữ ấm bưng đi ra, sau đó tiếp đón Tưởng Chấn vào ăn cơm.


Triệu Lưu thị là người nội hướng cẩn thận, trên việc làm cơm cũng rất vui vẻ tốn tâm tư.


Hiện tại chính là thời điểm tốt để ăn tỏi, đương nhiên, tỏi này cũng không phải chỉ tép tỏi, mà là chỉ cả củ tỏi.


Triệu Lưu thị nhổ một ít tỏi, cắt gốc, bỏ vào trong cá mặn chưng, lá tỏi thái nhỏ, làm một chậu lá tỏi đậu hủ, trừ đó ra, bà còn dùng rau trộn rong biển, xào một bàn bắp cải, thậm chí…


“Đây là cái gì?” Tưởng Chấn có chút tò mò nhìn một món ăn trên bàn, đó là một đĩa rau dại xào, nhưng bên trong tựa hồ còn có gì khác.


“Ta chọn một ít ốc nước ngọt, lấy đầu ốc nước ngọt xào rau dại.” Triệu Lưu thị nói. Bà thấy có rất nhiều ốc nước ngọt, liền nấu một ít, sau đó dùng châm đem thịt ốc nước ngọt lấy ra hết.


Đuôi ốc nước ngọt bà lấy đến uy vịt con, đầu ốc nước ngọt lại lấy đến xào rau, coi như là thêm chút đồ mặn vào trong thức ăn.


Tưởng Chấn trước kia khi cùng chiến hữu ăn khuya thường sẽ chọn ăn ốc nước ngọt, nhưng đều sẽ cắt đuôi toàn bộ ốc nước ngọt, bản thân đem thịt hút ra mà ăn, nên cũng chưa từng nếm thử chỉ riêng đầu như vậy đâu… đây tuyệt đối là một công trình to lớn.


“Ốc nước ngọt tương đối nhỏ, nếu như có ốc đồng, vậy thịt liền nhiều hơn.” Triệu Lưu thị lại nói, sông nơi này ốc nước ngọt đều chỉ cỡ móng tay, nhưng trong ruộng nước sẽ có ốc đồng, ốc đồng đó lớn nhất thậm chí có thể cỡ như trứng gà, thịt cũng tương đối nhiều.


Bữa cơm này, Tưởng Chấn ăn phá lệ vừa lòng.


Sau khi hắn xuyên việt đến cổ đại liền luôn ăn uống rất bình thường, cho đến hiện tại, mới xem như được ăn ngon, nhất thời cảm thấy mình đến Tưởng gia ăn cơm là một quyết định quá chính xác.


Đợi về sau có tiền, hắn nhất định phải mua nhiều thêm gia vị cho Triệu Lưu thị.


Ăn xong cơm trời cũng đã tối, Triệu gia liền đốt đèn dầu nhỏ, tối như mực cái gì cũng thấy không rõ, dưới loại tình huống này muốn tán gẫu cũng khó, Tưởng Chấn liền nhanh chóng cáo từ.


Buổi tối hôm nay, Tưởng Chấn lại leo vào phòng Triệu Kim Ca.


“Ván giường còn chưa đổi?” Sờ sờ giường, Tưởng Chấn hỏi.


Triệu Kim Ca sửng sốt, lập tức có chút ngượng ngùng: “Ta quên…”


“Không đổi thì không đổi đi, chờ qua vài ngày, ta liền đi kiếm chút gỗ, sau đó làm một cái giường rắn chắc hơn, bằng không rất không thuận tiện.” Tưởng Chấn nói.


Triệu Kim Ca cũng không phải hoàn toàn không biết gì, nghe thấy Tưởng Chấn như vậy nói, nhất thời đỏ mặt.


Ngày hôm sau tan tầm trở về, y còn đặc biệt đem khối ván giường bị gãy trong phòng của mình lấy ra, sau đó đem ván giường còn lại xếp lại ngay ngắn.


“Ván giường đang êm đẹp, như thế nào đột nhiên gãy? Khó hiểu a.” Triệu Lưu thị nhìn ván giường có chút khó hiểu.


“Ta không cẩn thận dùng chút lực…” Triệu Kim Ca cúi đầu, lúng túng nói.


“Cũng phải, ván giường này dùng cũng đã có chút lâu.” Triệu Lưu thị nói: “Đúng rồi Kim Ca, ta và cha ngươi đã ăn cơm chiều rồi, chờ chút Tưởng Chấn đến, hai người các ngươi liền cùng nhau ăn đi, không cần chờ chúng ta cũng không cần chừa cơm cho chúng ta.”
“Nương, các ngươi có chuyện gì sao?” Triệu Kim Ca hỏi.


Triệu Lưu thị vui sướng: “Chúng ta muốn đến thôn kế bên tìm người mù hỏi ngày thích hợp thành thân.” Bên này chọn ngày hoàng đạo thành thân đều phải hỏi người, mà người biết tính ngày, bình thường đều là người mù.


Sư phụ là người mù, hắn thu đồ đệ cũng thu người mù, này kỳ thật cũng là cho mấy người mắt mù một con đường kiếm sống.


“Ân.” Triệu Kim Ca ứng lời.


“Chúng ta buổi tối nói không chừng sẽ không trở lại, cha ngươi có một bằng hữu ở bên đó, đến lúc đó chúng ta có khả năng sẽ ở nơi đó ở một đêm.” Triệu Lưu thị lại nói. Bà cùng Triệu Phú Quý lần này trừ đi hỏi người mù ngày hoàng đạo, còn muốn đến bên kia đặt hai chiếc giường và mấy thứ gia cụ, mà bằng hữu kia của Triệu Phú Quý chính là làm thợ mộc, bọn họ nếu như trì hoãn quá muộn, liền sẽ không trở lại ở nhà ông ta nghỉ một đêm.


Triệu Kim Ca lại đáp lời, hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý hiện tại mới cùng nhau ra cửa.


Bọn họ đến thôn, thôn nhân cũng không hiểu rõ lắm về thôn Hà Tây, nhiều nhất mơ hồ nghe được qua vài câu đồn đãi Tưởng lão đại rất lợi hại, cho nên thời điểm hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý đi hỏi ngày, người mù nọ phi thường bình tĩnh, sau đó liền cho ra ba ngày.


Bình thường nhân gia đến hỏi ngày thành thân, đều chọn mấy ngày tốt vào tháng sau, nhưng Triệu gia lại luôn cường điệu càng nhanh càng tốt, người mù nọ liền cho ra ba ngày gần nhất.


Một cái là mười hai ngày sau, một cái là một tháng sau, còn một cái thì là hai tháng sau.


Triệu Lưu thị đem ba ngày đó ghi nhớ, cũng đã hạ quyết tâm mười hai ngày sau để cho Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn thành thân.


Thành thân này vẫn là càng nhanh càng tốt, miễn cho Tưởng Chấn chạy.


Hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý hỏi ngày rất thuận lợi, đặt hai chiếc giường cũng thuận lợi, nhưng cuối cùng thời điểm làm gia cụ, lại gặp phải phiền toái.


Trời đã tối, đường đêm thật không dễ đi còn có khả năng sẽ đụng phải rắn, nhưng hai người Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý lại vẫn gian nan đi về.


“Bằng hữu đó của ngươi là như thế nào hả? Đem chúng ta trở thành nghèo kiết hủ lậu? Cư nhiên nói còn chưa nói vài câu liền đem người đuổi ra bên ngoài…” Triệu Lưu thị bất mãn nhìn Triệu Phú Quý.


Bà cùng Triệu Phú Quý hai người cảm thấy không thể ủy khuất Tưởng Chấn, liền muốn tìm bằng hữu làm hai loại gia cụ, kết quả vừa vừa vào cửa, mới nói với họ Kim Ca nhà bọn họ muốn thành thân, vợ của bằng hữu Triệu Phú Quý liền khẩn chương đem bọn họ đuổi ra bên ngoài, bằng hữu Triệu Phú Quý thế nhưng cũng không ngăn cản.


Triệu Lưu thị cảm thấy nghẹn khuất cực.


Triệu Phú Quý không lên tiếng.


“Bọn họ không phải sợ chúng ta cùng bọn họ vay tiền sao? Cũng không ngẫm lại, chúng ta lúc trước đều bán đất, cũng không không đến phiền toái bọn họ…” Triệu Lưu thị lại nói.


Bà cùng Triệu Phú Quý đều không muốn phiền toái người khác, lúc trước kỳ thật có thể vay tiền, nhưng sau đó vẫn phải bán, liền cảm thấy không thân chẳng quen vay tiền người ta rất không tốt.


Nhiều năm như vậy, hai người chưa bao giờ phiền toái tới bọn họ, lần này cũng có mang theo tiền làm gia cụ, kết quả thế nhưng bị đuổi ra ngoài.


Triệu Phú Quý trong lòng cũng không dễ chịu, bằng hữu đó của ông cùng ông có chút quan hệ thân thích, khi tuổi trẻ hai người quan hệ vô cùng tốt, ông còn từng giúp đối đại ân, kết quả hiện tại người nọ thế nhưng lại trở mặt không nhận người như vậy…


Chỉ là Triệu Phú Quý không quá biết nói chuyện, cũng chỉ có thể trầm mặc.


“Ngày mai ta lại đi tìm thợ mộc khác. Ván giường trong phòng Kim Ca đều bị nó không cẩn thận đè gãy, khác có thể chờ nhưng giường nhất định phải nhanh chút mua một cái.” Triệu Lưu thị nói, đột nhiên lại nhíu mày nhìn phía xa xa: “Cha đứa nhỏ, trong phòng Kim Ca như thế nào có ánh sáng?”


Triệu Phú Quý từ xa nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong phòng nhi tử của mình có ánh sáng lộ ra, cửa sổ cũng còn mở.


“Đứa nhỏ này cũng không sợ phí dầu thắp.” Triệu Lưu thị có chút đau lòng nói.


Triệu Phú Quý lại ẩn ẩn phát giác không thích hợp, Kim Ca nhà ông, cũng không phải là người buổi tối sẽ đốt đèn.


Ông lôi kéo Triệu Lưu thị không đi về phía trước nữa, đang nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn thấy có bóng người từ cửa sổ có ánh sáng chiếu đến leo vào bên trong, sau đó cửa sổ liền đóng lại.


Này… Này… Triệu Phú Quý bị kinh sợ.


Triệu Lưu thị cũng bị hoảng sợ, như thế nào sẽ có người chui vào phòng Kim Ca nha?


“Chúng ta đi nhẹ chút.” Triệu Phú Quý đen mặt, người leo cửa sổ là ai, trong lòng ông không sai biệt lắm đã có phỏng đoán, hiện tại chính là đặc biệt không thoải mái!


Này còn chưa thành thân đâu!