Độc Sủng Sửu Phu

Chương 106: Qua một năm

Hôm qua Tưởng Chấn vốn chỉ mua hai cái nhẫn, tính cùng Triệu Kim Ca một người một cái, sau lại đột nhiên nhớ tới cầu hôn, cũng là nhớ tới một cố sự.

Hắn có một chiến hữu, rảnh rỗi kể về bạn gái cậu ta, cả ngày nhớ thương muốn kết hôn, kết quả cô ấy lại không tiếp nhận, tên chiến hữu đó còn tưởng mình có chỗ nào làm được không tốt, cuối cùng nỗ lực biểu hiện thật lâu, kết quả...... cô gái đói với hắn rất tốt, nhưng chính là vào lúc nhắc đến chuyện kết hôn lại không nói tiếp, cứ ngừng ở đó.

Chiến hữu xoắn xuýt không rõ, cuối cùng đi hỏi, kết quả bạn gái nói, ngươi chưa cầu hôn, ta tất nhiên không thể vội vàng muốn gả cho ngươi.

Một cái quỳ cầu hôn, tựa hồ có thể làm người cao hứng...... Tưởng Chấn cân nhắc buổi tối đóng cửa lại, cũng làm theo như thế, sau đó hống Triệu Kim Ca lên giường.


Hắn luôn luôn thích xem bộ dáng ngượng ngùng của Triệu Kim Ca.

Kết quả...... Không hề nghi ngờ, đi lệch cả cây số.

Bất quá kết quả vẫn là rất tốt, ngày hôm sau nhìn Triệu Kim Ca vẫn luôn sờ sờ nhẫn trên tay, Tưởng Chấn liền biết hắn nhất định cực kỳ thích cái nhẫn này.

Triệu Kim Ca xác thật rất thích, hận không thể tất cả mọi người có thể nhìn thấy nhẫn trên tay y, nhưng lại ngượng ngùng khoe ra......

Hơn nữa, người khác chỉ thấy trên tay hắn có nhẫn cũng vô dụng, y hy vọng người khác còn có thể nhìn thấy nhẫn trên tay Tưởng Chấn nữa.

Bọn họ mang là nhẫn đôi đó!

Triệu Kim Ca cau mày đầy mặt nghiêm túc, một bàn tay còn cố ý vô tình cọ xát nhẫn......

Đám người Hà Xuân Sinh Tưởng Minh đột nhiên cảm thấy thời điểm này đối mặt y mạc danh kỳ diệu mà có chút... áp lực.


Thật là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn ở bên nhau lâu rồi, hiện tại cũng càng ngày càng có khí thế!

Đám Hà Xuân Sinh nhìn thấy Triệu Kim Ca, tất cả đều chào hỏi một cái liền vội vàng rời đi.

Triệu Kim Ca: "......"

Tâm tư của Triệu Kim Ca người khác nhìn không ra nhưng Tưởng Chấn sao lại không thấy, nhìn một hồi không khỏi bật cười.

Hắn vốn cảm thấy mang nhẫn không quen, thậm chí còn nghĩ lúc trở về liền gỡ xuống...... Mà hiện tại cảm thấy mang một chút cũng không tồi.

Tưởng Chấn đối với mấy món đồ sang quý gần như vô cảm, đồ cổ tranh chữ đồ sứ ngọc thạch còn không bằng vàng bạc thật sự, nếu lúc này hắn có thể cầm một ngàn lượng mua bồn cầu tự hoại, nhất định hắn sẽ vung tay không tiếc , nhưng bảo hắn đem bao nhiêu đó tiền mua một cái chén ngọc gì đó........ Đều là chén, ngọc cũng không làm đồ dùng tốt bằng đồ sứ!


Cho nên Tưởng Chấn một cái hàng xa xỉ cũng không mua, mà mua chủ yếu là nhu yếu phẩm ngày thường, như là... than củi.

Hắn không mua đồ sang quý mà đem số tiền đó mua than củi, giống nhau là mấy lượng bạc nhưng có thể dùng lâu thiệt lâu!

Vậy nên, qua trái một chút qua phải một chút, Tưởng Chấn tuy ở phủ thành mua thật nhiều đồ nhưng cũng không mất bao nhiêu bạc.

Chờ cho bọn họ trở về Huyện Hà Thành thì cách năm mới cũng chỉ còn mười ngày, người trong thôn Hà Tây cũng bắt đầu đặt mua hàng tết, mà hàng tết của nơi này chử yếu là cá mặn rong biển hay ủ măng, đồng thời, mấy nhà có tiền còn sẽ muối một ít thịt heo, chuẩn bị một con gà nhưng nhiều hơn thì không có.

Ở đây đa số là người chưa có tiền, thịt cá gì đó nhiều thì không có nhưng rau dưa thì rất nhiều, cũng không cần thiết phải tích trữ mấy thứ khác.
Đồng thời, thời điểm gần tới tết trong thôn sẽ tổ chức cho thanh niên trai tráng cùng đi đánh cá, sau khi bắt được cá sẽ cùng nhau đem phân cho từng nhà.

Lễ tế phải có gà có thịt mới được, còn cá thì có thể giữ lại sang năm để khách dùng.

Lúc Tưởng Chấn mang theo đội tàu trở về , người thôn Hà Tây đang tổ chức đánh cá, Triệu Phú Quý cũng đi, khi về còn mang theo một sọt cá.

"Lần này trong thôn đánh cá mượn thuyền của Tưởng Chấn nên phân cho nhà chúng ta đặc biệt nhiều." Buông sọt tre trên tay, tâm tình Triệu Phú Quý cực kỳ tốt, mấy năm trước, ông cùng Triệu Kim Ca hai người đi hỗ trợ còn phải làm rất nhiều việc, cuối cùng cá đến tay còn không bằng một nửa bây giờ.

"Đó là bọn họ nể mặt Tưởng Chấn". Triệu Lưu thị nói, bà đem mấy con cá còn tung tăng nhảy nhót nuôi trong lu nước, sau đó để Triệu Phú Quý đi làm thịt mấy con còn lại.
Cá bây giờ làm chút nữa là có thể ăn, còn dư một ít thì đem đi muối giữ lại ăn dần.

"Cá cứ thể Lý thị xử lý đi, cha đi với ta đem đồ đạc sửa sang lại một chút." Tưởng Chấn nói.

Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị xưa nay đều tự mình lo liệu mọi việc, tuy Tưởng Chấn đem Lý thị cùng Nhược Nhi về, còn có Tưởng tiểu muội hỗ trợ nhưng địa đa số mọi việc đều tự mình làm.

Chỉ là tuổi tác bọn họ không còn nhỏ nữa, thời trẻ chịu nhiều khổ cực, Tưởng Chấn sẽ tìm cách để bọn họ hiện tại nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lý thị và Nhược Nhi là hắn đem về để làm việc, còn có cả tiền công, mấy chuyện như gϊếŧ cá làm cá này kia để bọn họ làm cũng là bình thường.

Sau khi Tưởng Chấn cùng Triệu Phú Quý rời đi, Triệu Lưu thị liền lôi kéo nhi tử tới nói chuyện, đồng thời thấy được chiếc nhẫn trên tay Triệu Kim Ca.
"Kim Ca nhi, đây là Tưởng Chấn mua cho con?" Triệu Lưu thị hỏi.

"Vâng" Triệu Kim Ca gật gật đầu, tâm tình cực kỳ tốt_______cuối cùng cũng có người hỏi đến nhẫn của y! "Tưởng Chấn mua hai cai giống nhau như đúc, một cái là để hắn mang, mà bên trong nhẫn còn khắc trên của bọn con nữa".

Triệu Kim Ca đắc ý kể lại sự tình, không lâu sau, y phát hiện lúc người trong thôn đến thăm y, đều sẽ để ý đến chiếc nhẫn!

Vì không đến mức vênh váo đắc ý, Triệu Kim Ca nỗ lực khắc chế bản thân không cười ngốc, sau đó...

Người trong thôn cũng cảm thấy Triệu Kim Ca hiện tại ngày càng khí thế, giống một đại lão gia.

Triệu Đại Hộ liền bắt chức y, đĩnh cái bụng to ở trong thôn đi tới đi lui.

Triệu Kim Ca: "..."

Tưởng Chấn sau khi đem đồ mua từ phủ thành an bày tốt, liền đầu lăn lộn đem miếng đất kia vào trong tay, đồng thời bắt đầu huấn luyện đám thủ hạ.
Mỗi ngày hắn đem thủ hạ làm các loại huấn luyện, lại để đám nam nhân ngày đó cứu ra từ hải tặc đi san bằng đất đai, còn đám nữ nhân song nhi hắn an bài ở huyện thành thì tạm thời để các bà dệt vải làm quần áo.

Chớp mắt đã cận tết, Tưởng Chấn một chút cũng không rảnh rang, người trong thôn Hà Tây không khỏi lấy làm lạ, đồng thời cũng càng ngày càng nhiều người đến gặp Tưởng Chấn hỏi thăm, hy vọng có thể gia nhập đội ngũ của hắn.

Tưởng Chấn cũng không có cự tuyệt, hắn làm một bài khảo sát, lại tuyển thêm mấy chục người.

Mà khi mọi thứ đã chậm rãi tiến vào quỹ đạo, cái tân niên đầu tiên của Tưởng Chấn ở Đại Tề, đã đến.

Tưởng Chấn đối với năm mới cũng chả thấy có gì đặc biệt, trước kia hắn ở một mình, ăn tết ngoại trừ mua thêm đồ ngon bên ngoài thì cũng chả khác gì ngày thường, nhưng Triệu Lưu thị đối với năm mới lại cực kỳ coi trọng.
Trước tiên bà tế bái Bồ Tát, sau lại tế bái tổ tông, cuối cùng còn làm một bàn cơm tất niên phong phú.

Đêm 30, Tưởng Chấn cho đám thủ hạ nghỉ ngơi, chính hắn cũng cả ngày loay hoay phụ giúp trong nhà.

Tưởng Chấn đối với mấy cái tế bái trước tết không để bụng nhưng cơm tất niên lại rất chờ mong, Triệu Lưu thị và Lý thị làm cơm tất niên quả thật không làm hắn thất vọng.

Đặc biệt là cái đầu heo kia, càng làm hắn thấy thơm vô cùng.

Tưởng Chấn ăn vài miếng thịt đầu heo, nhưng chỉ gắp cho Triệu Kim Ca một cái lỗ tai heo, Triệu Kim Ca hiện tại ăn đều là đồ ăn mặn, gà vịt cá không thiếu, nếu lại để y ăn thịt mỡ....

Vẫn là nên gặm tai heo thì hơn.

"Năm nay nhà chúng ta mỗi ngày đều tốt hơn nha...." Ăn cơm, Tưởng tiểu muội, Lý thị đều trở về, chỉ còn lại Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca cùng vợ chồng Triệu Phú Quý, Triệu Lưu thị liền có chút cảm khái nói.
"Về sau sẽ ngày càng tốt." Tưởng Chấn nói.

"về sau nhất định sẽ ngày càng tốt." Triệu Phú Quý vui tươi hớn hở mà tỏ vẻ, đột nhiên lấy ra một bao giấy hồng, hoặc nói chính là bao lì xì đưa cho Tưởng Chấn.

"Đây là?" Tưởng Chấn có chút ngẩn người, đây là tiền mừng tuổi? Hắn tới tuổi này.... Cũng không cần cho đi?

"Bao lì xì" Triệu Phú Quý nói, "Đây là năm đầu tiên các con thành thân, tất nhiên phải có lì xì rồi." Sau khi nói xong lại có chút xấu hổ, cái bao lì xì này, chính là tiền của Tưởng Chấn cấp cho bỏ vào.

Tưởng Chấn cả mấy chục năm không nhận được lì xì, đột nhiên bây giờ có một cái có chút ngơ ngẩn, mà cảm giác này....... Cũng không tệ lắm.