Ban đầu, Tần Dục muốn tới huyện Vạn Sơn huấn luyện Cấm vệ quân để đưa đến Tây Bắc, nhưng sau khi tới nơi thì ngay lập tức cảm thấy có điểm không bình thường.
Tất cả dân thường đều đi làm thổ phỉ, nhưng thổ phỉ ở đây lại quá nghèo.
Đã làm thổ phỉ mà còn nghèo như vậy, trong núi rừng lại nguy hiểm trùng trùng, tại sao bọn họ vẫn làm thổ phỉ?
Phải biết rằng ở huyệnVạn Sơn không có Huyện lệnh!
Lúc dân chúng trong huyện kéo nhau đi làm thổ phỉ đều lên án triều đình thu quá nhiều loại thuế, chính trị hà khắc áp bức người dân như thú dữ nên họ không thể không trốn vào núi rừng làm thổ phỉ, còn hiện tại, huyện Vạn Sơn không có Huyện lệnh nên triều đình cũng không xuất binh đi thu thuế nữa.
Một nơi vừa nhỏ vừa nghèo lại không thu được tiền thuế nên triều đình sẵn sàng vứt bỏ không chút đau lòng, còn việc phái binh tiêu diệt thổ phỉ… Ban đầu cũng có một vài tốp lính nhỏ được cử đến nhưng thực tế thì không làm được gì.
Cộng thêm các khoản chi phí hao tổn, quá tốn kém nên triều đình dứt khoát từ bỏ chuyện này.
Triều đình đã không thu thuế, cuộc sống của người dân trên núi vẫn nghèo khổ, một khi đã như vậy… Tại sao dân chúng không quay lại trồng trọt như trước?
Khi đến huyện Vạn Sơn, bọn họ đã chọn một thôn nhỏ để dựng trại đóng quân, thôn này không có người ở nhưng lại tương đối nhiều đất, hiện giờ đã vào mùa hè, theo lý mà nói thì phải trồng hoa màu nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ là một mảnh đất hoang.
Lúc ấy trong lòng Tần Dục đã nghi ngờ, hôm nay vào thành cảm giác không thích hợp càng thêm mãnh liệt.
Chắc chắn huyện Vạn Sơn có vấn đề.
“Vương gia thấy huyện Vạn Sơn có vấn đề?” Kim Nham khó hiểu nhìn Tần Dục, hắn vẫn chưa thấy có chỗ nào không ổn…
Tần Dục thấy vẻ mặt Kim Nham mờ mịt không hiểu thì không trả lời ngay mà lại hỏi: “Kim Nham, ngươi không hài lòng với bổn vương.”
“Vương gia?” Kim Nham chột dạ nhìn Tần Dục.
“Bổn vương hại ngươi sao?” Tần Dục hỏi tiếp.
Kim Nham sửng sốt, ngay sau đó nói: “Không có.” Những cái khác không nói, quả thật Đoan Vương chưa từng hãm hại hắn.
“Ngươi quá đề cao bản thân nhưng không có năng lực làm việc, ngay cả nhóm thổ phỉ tự phát cũng không bắt được, đối phương để lộ nhiều sơ hở như vậy cũng không nhìn ra, bổn vương còn chưa răn dạy chỉ trích mà ngươi đã thấy bất mãn với bổn vương, đây là đạo lý gì?” Tần Dục lạnh mặt nhìn về phía Kim Nham.
Trước đây thái độ của Tần Dục với Kim Nham luôn ôn hòa mềm mỏng, lúc này đột nhiên lạnh nhạt khiến Kim Nham cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn suy nghĩ thật cẩn thận, sau đó phát hiện những thứ Tần Dục nói đều đúng.
Tuy rằng ban đầu Tần Dục lừa hắn đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng suy cho cùng vẫn chưa làm gì quá đáng, hơn nữa Tần Dục là Đoan Vương, vốn có thể ra lệnh cho hắn đi diệt trừ thổ phỉ.
Do bản thân hắn không làm được việc nhưng lại có tâm tư oán trách người khác.
Trên mặt Kim Nham lộ vẻ xấu hổ, Tần Dục lại nói: “Ngươi quá nhẹ dạ cả tin, tuy có dũng nhưng không có mưu, đã vậy còn không nghe hiệu lệnh…”
Đời trước Tần Dục không có nhiều ấn tượng về Kim Nham, nhưng bây giờ hắn muốn chỉ dạy người này thật tốt, thế nên mới chỉ ra tất cả sai lầm trong mấy ngày vừa rồi của Kim Nham.
Kim Nham bị Tần Dục nói đến mức đổ mồ hôi lạnh, trên mặt tràn đầy hổ thẹn.
Lúc này Tần Dục mới dừng rồi nói với hắn: “Ngươi sai người mang chỗ thịt này cho mọi người cùng ăn, sau khi ăn uống no đủ thì đến tìm bổn vương.”
Đây là Tần Dục cho Kim Nham thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Sau khi rời khỏi chỗ của Tần Dục, cả người Kim Nham có vẻ hoảng hốt, ra tới bên ngoài, hắn nhìn thấy lão binh trong quân đội Tây Bắc mà trước đó Tần Dục đã cho hắn.
Mấy ngày nay vị lão binh này dạy hắn rất nhiều thứ bổ ích, Kim Nham vô cùng tín nhiệm người này nên khi nhìn thấy đối phương thì đã không nhịn được đành phải gọi lại.
“Phùng thúc, thúc cảm thấy ta là dạng người gì?” Kim Nham hỏi.
Kim Nham cứ nói một câu không đầu không đuôi như vậy khiến vị lão binh họ Phùng thấy khó hiểu, sau đó lại nói: “Tiểu tướng quân rất tốt, nhưng cũng có chỗ thiếu sót…”
- ----
Tần Dục để nhà bếp nấu thịt sau đó chia cho mỗi người một miếng thịt lớn, lúc này, Kim Nham cũng tới trước mặt Tần Dục, mở miệng nói lắp bắp: “Vương gia… Ta… Mạt tướng…”
“Bây giờ có chuyện muốn ngươi đi làm.” Đột nhiên Tần Dục lên tiếng.
“Vương gia cứ nói.”
Tần Dục thấy chỉ trong nháy mắt mà Kim Nham đã hồi phục tinh thần thì không khỏi có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc người này cũng biết tự mình thoát ra.
Tần Dục bắt đầu dặn dò kỹ lưỡng từng việc.
Tần Dục nói chuyện với Kim Nham một hồi lâu.
Lúc trước tâm tình TầnDục không tệ nên vẫn luôn xem Kim Nham giống như vãn bối của mình, không coi Kim Nham là thuộc hạ nhưng bây giờ thì không giống vậy.
Tình huống hiện nay đã khác xa những gì khi trước đó Tần Dục nghĩ đến, hắn không có thời gian chờ Kim Nham chậm rãi trưởng thành.
Tần Dục đã trải qua quá nhiều chuyện nên bây giờ muốn thu phục một người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết quả thực hết sức dễ dàng.
Từ lúc Kim Nham rời khỏi nơi này đã một lòng phục tùng hắn, đồng thời mong muốn tự mình dựng xây đại nghiệp.
Huyện thừa [1] chủ động nhường lại huyện nha [2] cho bọn họ nhưng huyện nha ở đây cũng không lớn, Tần Dục mang theo nhiều người như vậy nên không có đủ chỗ ở cho tất cả mọi người, vì vậy Cấm vệ quân đành phải ra bên ngoài.
[1] Huyện thừa: tên mộtchức quan chuyên làm việc phụ giúp Huyện lệnh.
[2] Huyện nha: nơi quanlại cấp huyện làm việc ngày xưa.
Sau khi Kim Nham ra ngoài thì thấy thủ hạ của hắn đang nói chuyện với binh lính huyện Vạn Sơn.
Thủ hạ dưới trướng Kim Nham đều không biết khó khăn khổ sở của dân chúng, bọn họ chán ghét thổ phỉ ở đây, đối với nơi này luôn làm ra vẻ cao cao tại thượng nhưng thấy cảnh dân chúng nghèo khó như vậy, trong lòng không khỏi đồng tình.
Trong lòng bọn họ có hai luồng cảm xúc trái ngược nhau nên khi tiếp xúc với Huyện thừa huyện Vạn Sơn, lúc thì tỏ ra cao cao tại thượng, lúc lại tỏ ra thương hại.
Mà Huyện thừa Huyện Vạn Sơn…
Đó là một nam tử đã bước vào tuổi trung niên, người vừa đen vừa gầy như que củi, không giống bộ dáng của người đọc sách chút nào, mới nhìn đều nghĩ là một lão nông, sau khi hắn nhìn thấy Kim Nham liền nói: “Kim thống lĩnh, Vương gia thế nào rồi?”
“Vương gia không có việc gì.” Kim Nham nhìn người này, biểu tình hoảng hốt trong chốc lát.
“Kim thống lĩnh?” Huyện thừa lại lên tiếng.
“Hả…? ” Kim Nham phục hồi tinh thần: “Còn có việc gì sao?”
“Kim thống lĩnh, Vương gia có vừa lòng với huyện nha ở đây không? Người có yêu cầu chuyện gì nữa không?” Huyện thừa liên tục chắp tay thi lễ: “Nếu Vương gia có yêu cầu gì cứ việc báo, tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực làm việc vì Vương gia.”
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng thấy y phục trên người hắn chằng chịt những chỗ vá, Kim Nham không tin người này có thể tìm được những thứ Tần Dục cần dùng.
“Không cần…” Ánh mắt Kim Nham rời khỏi người Huyện thừa.
“Thế này không được, Vương gia tới, chúng ta phải chiếu cố Vương gia thật tốt.” Trên mặt Huyện thừa lộ vẻ kinh sợ.
“Thật sự không cần, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian dài, các ngươi cũng không chuẩn bị nhiều thứ như vậy.” Kim Nham nói: “Dù sao chúng ta đã mang theo rất nhiều đồ, tạm thời đủ dùng.”
“Vương gia muốn ở đây lâu dài?” Huyện thừa kinh ngạc nhìn Kim Nham.
“Đúng vậy, Vương gia nói đợi đến khi tiêu diệt hết thổ phỉ mới rời đi.” Kim Nham nói, hắn bực bội liếc mắt nhìn Huyện thừa, nói xong ngay lập xoay người đi.
Đoan Vương nói huyện thành này có vấn đề, còn bảo sau khi bọn họ tiêu diệt hết thổ phỉ và rời khỏi nơi này thì mới được nói với bên ngoài thế nên hắn không thể để lộ dấu vết…
Chắc hắn làm như vậy là ổn rồi?
Kim Nham gãi đầu rựt tóc, mặt đầy rối rắm rời đi, Huyện thừa nhìn về phía Cấm vệ quân hỏi: “Vị đại nhân này, Kim thống lĩnh bị làm sao thế?”
“Có lẽ Kim thống lĩnh bị Vương gia khiển trách.” Một Cấm vệ quân nói.
Khuôn mặt Huyện thừa lộ vẻ suy tư.
Sau khi Tần Dục giao phó cho Kim Nham một số việc để làm thì không quản hắn nữa, để cho Triệu Nam phái người ra ngoài tìm người tới đây tiếp ứng.
Cũng trong lúc này, Tần Dục bắt đầu phong tỏa huyện nha cùng với mấy vùng lân cận, sau đó bắt đầu xây dựng công trình phòng thủ.
Vào lúc tìm thợ thủ công trong Công Bộ đến giúp đỡ xây dựng Vạn Thư Lâu, Tần Dục đã lựa chọn được một vài người có tài nghệ xuất sắc, sau đó giữ bọn họ lại.
Nhóm thợ thủ công đó, một số đã được Tần Dục đưa đi Tây Bắc, những người ở lại thì bây giờ được điều đến đây cùng với hắn.
Nhóm thợ thủ công Đoan Vương phủ mang theo bắt đầu bận rộn làm việc, một nhóm tiến hành xây dựng các công trình phòng thủ, nhóm khác chế tạo vũ khí, động tĩnh như vậy, cho dù Tần Dục đã cố gắng phong tỏa tin tức thì cũng không thể giấu được người bên ngoài.
Trong một căn nhà rách nát ở phía tây huyện thành, vị Huyện thừa vẫn luôn muốn tìm gặp lấy lòng Tần Dục, vẻ nịnh nọt tươi cười trước mặt Cấm vệ quân đã sớm biến mất, lúc này chỉ còn lại sắc mặt âm trầm.
Trước mặt hắn có vài người mặc quần áo nha dịch đang hết sức nôn nóng.
“Đại nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Mặc dù đám Cấm vệ quân kia không lợi hại nhưng nếu bọn họ ở đây lâu dài thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
“Nếu như bị bọn họ pháthiện…”
- ----
Những người này nhỏ giọng nghị luận, trong lòng lo lắng không yên.
“Các ngươi tìm vài người tới đây, chúng ta… Đem giết hết bọn chúng là được.” Huyện thừa đột nhiên nói, rõ ràng có bộ dáng hiền lành trung thực nhưng lời nói ra lại vô cùng hung ác.
“Đại nhân?” Nha dịch kinh ngạc nhìn Huyện thừa, đó là Vương gia đấy!
“Chúng ta giết hắn, cướp hết tài sản rồi lập tức rời đi, ai có thể tìm được chúng ta?” Huyện thừa nói:“Vốn dĩ ta còn muốn chuẩn bị thật tốt để tiễn hắn đi, nhưng nếu hắn đã không thức thời thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.”
Tần Dục dự đoán không sai, quả thực huyện Vạn Sơn có vấn đề.
Huyện Vạn Sơn có nhiều núi, dân chúng luôn nghèo khổ, nhiều năm trước còn có một Huyện lệnh rất tham tiền, hắn ta lật tung ba tầng đất nơi này để vơ vét của cải khiến dân chúng huyện Vạn Sơn khổ sở không lời nào kể xiết.
Cũng chính lúc ấy có rất nhiều bá tánh huyện Vạn Sơn phải lẩn trốn vào núi rừng.
Mà tên Huyện thừa này chính là tâm phúc của vị Huyện lệnh kia.
Chỉ là vị Huyện lệnh tham tiền kia coi hắn ta là tâm phúc, còn hắn ta đã sớm nổi lên tham vọng với số ngân lượng mà Huyện lệnh chiếm đoạt được…
Huyện lệnh chết bất đắc kỳ tử, hắn ở lại huyện Vạn Sơn nghèo khó tiếp tục vơ vét tiền bạc, cuối cùng trở thành Huyện thừa nơi đây.
Cũng chính lúc này, Huyện thừa phát hiện ở huyện Vạn Sơn có bà cốt, sau khi theo mọi người trốn vào núi rừng đã mượn thần giả phật để được dân chúng huyện Vạn Sơn cung phụng.
Những bá tánh nghèo khổ đến mức ăn đói mặc rét, nhưng chỉ cần bà cốt đó bịa đặt ra một chút chuyện kiếp sau thì đều đem tất cả đồ ăn trong nhà cho bà ta.
Huyện thừa mới đầu không tin nhưng cuối cùng lại thành thân với bà cốt đó.
Sau đó triều đình phái hai Huyện lệnh tới huyện Vạn Sơn, cả hai đều bị giết chết, cả huyện Vạn Sơn trở thành thiên hạ của Huyện thừa.
Có lẽ tất cả dân chúng huyện Vạn Sơn đều trở thành thổ phỉ, họ cướp bóc của không ít thương nhân nhưng tất cả tiền bạc cướp được đều dâng lên cho bà cốt, vậy nên vô cùng nghèo khổ.
Mà bà cốt và Huyện thừa, ngoại trừ có được rất nhiều tiền bạc do dân chúng dâng lên, hai người còn thu nạp rất nhiều thủ hạ, mỗi khi có thương đội lớn đi qua, nếu bà cốt không đối phó được thì bọn họ sẽ tự mình động thủ.
Bọn họ ở đây tác oai tác quái, hưởng thụ cuộc sống giàu có tốt đẹp, vốn định ở thêm một thời gian nữa sẽ rời đi, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.
Bởi vì bọn họ không có ý định ở đây lâu dài nên mặc kệ dân chúng có cơ cực ra sao thì cũng không quan tâm, thỏa sức vơ vét không sót thứ gì.
Cố tình vào lúc này ĐoanVương đột nhiên xuất hiện…
Bên cạnh Đoan Vương có rất nhiều người bảo vệ nên Huyện thừa chỉ muốn tiễn người đi càng nhanh càng tốt, thế nhưng Đoan Vương lại muốn một lưới bắt hết bọn họ sau đó mới rời đi…
“Lần này Đoan Vương đi Tây Bắc chắc chắn sẽ mang theo nhiều đồ vật quý giá, cướp được đồ của hắn có khi còn nhiều hơn tất cả những thứ trước kia chúng ta cướp được.” Huyện thừa nói.
Những người vẫn đang lo sợ chuyện của Vương gia sau khi nghe Huyện thừa nói như vậy thì nội tâm sôi trào không dứt.
Đồ dùng của Vương gia đều là thứ tốt hiếm có trên đời, nếu cướp được thì chắc hẳn bọn họ cũng có phần, bản thân sẽ được dùng đồ tốt?
“Đại nhân, vậy ta đi tìm phu nhân.” Một người lập tức nói.
Muốn cướp của Vương gia thì chắc chắn từng này người không đủ, phải để cho dân chúng chủ động đi trước.
Những người này thương lượng xong ngay lập tức lặng yên không tiếng động rời đi.
Tần Dục tới huyện Vạn Sơn được hai ngày, vẫn gió êm sóng lặng.
Nhưng đến buổi tối ngày thứ ba ở đây…
Từ khi Tần Dục bắt đầu ngâm thuốc tắm thì chưa bao giờ dừng lại, cho đến lần đi Tây Bắc này.
Trên đường chỗ ăn ở bất tiện nên Tần Dục chỉ uống thuốc mà không ngâm mình, sau khi uống thuốc xong, Lục Di Ninh giúp hắn trị liệu.
Lúc Lục Di Ninh mới trị liệu, cơ thể hắn luôn nổi lên phản ứng, hắn cảm thấy cả người khó chịu không thoải mái, bây giờ đã được một thời gian dài nên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không cho Lục Di Ninh chạm vào người khiến nàng càng thêm tò mò, lúc nào cũng muốn nhìn thử.
Thật ra nàng đã nhìn thấy rồi.
Thừa dịp Tần Dục không chú ý, nàng đã nhìn trộm vào lúc hắn ngâm thuốc tắm hoặc những khi đi nhà xí, còn cả lúc Tần Dục ngủ say nàng liền lén lút động tay động chân sờ thử vật kia.
Ngày thường là một khối mềm mại đàn hồi nhưng không biết vì sao mỗi lần nàng trị liệu cho Tần Dục thì nó lại trở nên lớn như vậy…
Lục Di Ninh vẫn luôn tò mò chuyện này, hôm nay nghĩ đến thì cũng giống như trước đây cảm thấy mông lung mơ hồ, thật là khó hiểu.
Tần Dục: “…”
Lục Di Ninh rất nghiêm túc trị liệu giúp Tần Dục, được một lúc đột nhiên đầu nàng trở nên xiêu vẹo, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Làm sao vậy?” Tần Dục tò mò nhìn nàng.
“Tần Dục, hình như có người tới.” Lục Di Ninh nói.
Cùng lúc đó, bên ngoài có người gõ cửa: “Vương gia! Không hay rồi! Chúng ta đã bị bao vây!”
Lông mày Tần Dục nhíu lại, hắn biết huyện Vạn Sơn có điều kỳ lạ nhưng không nghĩ rằng những người nơi này dám tấn công hắn, càng không nghĩ tới… Bọn họ ra tay nhanh như vậy.
Người tới báo cho Tần Dục là Cấm vệ quân tuần tra ở bên ngoài, một lát sau Kim Nham đã đến.
Hai ngày nay Kim Nham đi khắp nơi kiểm tra đã phát hiện ra có vài chỗ không thích hợp nhưng chỉ cho rằng thổ phỉ cấu kết với người trong thành.
Hắn dự định ngày mai sẽ ra ngoài thành đàn áp thổ phỉ, không nghĩ tới… Tối hôm nay thổ phỉ đã tập kích bọn họ!
“Vương gia, bên ngoài có rất nhiều người, chúng thuộc hạ sẽ hộ tống ngài rời đi ngay lập tức.” Kim Nham vội vàng nói.
“Chỉ sợ không kịp nữa rồi.” Tần Dục nói.
Quả nhiên, Tần Dục vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu.
“Kim thống lĩnh, ngươi ra ngoài chỉ huy, ta sẽ theo sau.” Tần Dục nói.
Kim Nham lo lắng cho thủ hạ của mình, nghe vậy thì gật đầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này Lục Di Ninh nhìn Tần Dục: “Tần Dục, yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ chàng!”
“Được.” Tần Dục cười.
Tần Dục cho người giúp đỡ mình ngồi lên xe lăn đi ra cửa, khi ra tới cửa, tiếng hò hét càng thêm rõ ràng.