Đột nhiên bị Lục Di Ninh bế lên khiến Tần Dục quá bất ngờ, đến tận lúc này tinh thần vẫn chưa phục hồi lại.
Hắn đường đường là một đại nam nhân, lại bị chính thê tử của mình dễ dàng ôm lên như hài tử...
Chuyện này không tính là gì, đáng ngạc nhiên hơn là sau khi ôm Tần Dục, Lục Di Ninh vác hắn trên vai, vừa vác vừa leo tường.
Trước đây khi nhìn thấy cảnh Lục Di Ninh vác Chiêu Dương leo qua tường rào một cách dễ dàng, hắn không ngờ rằng có một ngày chính bản thân cũng sẽ trải qua việc này.
Bị vác lên khiến Tần Dục lộ ra nét mặt dị thường rối rắm, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều vì chỉ một lúc sau Lục Di Ninh đã đưa hắn lên trên nóc nhà.
Trên nóc nhà tràn đầy tuyết đọng, Lục Di Ninh sơ ý sảy chân trượt ngã, cả người đập xuống mái nhà.
Nàng chống tay lên mái ngói để ổn định thân thể, một tiếng "Ầm" vang lên, chắc chắn cú ngã vừa rồi rất mạnh nhưng ngay cả một cái nhíu mày nàng cũng không để lộ, chỉ một lòng che chở cho Tần Dục.
"Di Ninh..." Tần Dục giật mình.
"Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ không để ngươi bị ngã." Lục Di Ninh vừa nói vừa xem xét tình trạng mái nhà, nàng cởi áo ngoài của mình trải lên trên bề mặt ngói rồi mới cẩn thận đỡ Tần Dục ngồi xuống.
Tần Dục: "..."
Hắn vốn mặc kín mít, Vương phi lại chỉ mang vài lớp áo mỏng, bây giờ nàng còn thản nhiên đem áo ngoài làm thành đệm cho hắn ngồi, điều này... Tần Dục cảm thấy rất kỳ quái.
Hạ nhân làm việc trong sân cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Bọn họ đi theo Tần Dục và Lục Di Ninh đã một thời gian, cũng biết một số điểm đặc biệt của Lục Di Ninh, nhưng thấy Vương phi dễ dàng khiêng Vương gia lên nóc nhà như vậy thì bọn họ vẫn vô cùng kinh sợ (kinh ngạc + sợ hãi).
Giờ phút này người có kiến thức rộng rãi như Thọ Hỉ cũng đang phát ngốc.
"Mau đem áo choàng của Vương phi tới đây." Cuối cùng Tần Dục vẫn là người đầu tiên có phản ứng.
Thọ Hỉ thấy Tần Dục hết sức bình tĩnh, khuôn mặt không biểu cảm bất động như núi thì càng thêm bội phục Vương gia nhà mình.
Thật sự là hắn đã nhìn thấy một việc quá mức kinh ngạc, tại sao Vương phi lại lợi hại như vậy? Vương gia nhà hắn còn là vị Thái Bình đạo nhân thần bí cơ đấy!
Thọ Hỉ không chỉ mang áo choàng của Lục Di Ninh tới mà còn đem theo một tấm thảm da gấu rất dày -- Y phục Vương phi lót dưới người Vương gia quá mỏng, đổi thành tấm da gấu dày dặn sẽ tốt hơn.
Thọ Hỉ nhìn độ cao mái nhà rồi đem đồ giao cho thủ lĩnh thị vệ là Triệu Nam đưa lên, Triệu Nam đặt áo choàng và thảm da gấu trên vai, sau nhanh chóng nhảy lên tường.
Kết quả... Vì để phòng trộm nên tường rào được xây rất cao, nhất thời Triệu Nam không nhảy lên được.
Hắn là một đại nam nhân võ công không tệ, vậy mà thua kém Vương phi...
"Ngươi ném lên đây." Tần Dục thở dài.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam chỉ có thể ném quần áo lên.
Lục Di Ninh duỗi tay tiếp được tấm da gấu, trải lên trên nóc nhà rồi đỡ Tần Dục ngồi xuống, sau đó mới khoác áo choàng lên người mình.
"Có muốn Thọ Hỉ lấy thêm y phục lên đây không?" Tần Dục hỏi, áo choàng có thể chắn gió nhưng lúc này trên người Lục Di Ninh chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh bên trong, hắn thấy vậy vẫn không đủ.
"Không cần, ta không sợ lạnh." Lục Di Ninh nói: "Ngươi lạnh không?"
"Hơi lạnh." Tần Dục đáp. Trên nóc nhà rất lạnh nhưng phong cảnh không tồi.
"Ta đã quên cơ thể ngươi không khỏe..." Lục Di Ninh giữ chặt tay Tần Dục, sau đó Tần Dục lập tức cảm thấy có một luồng nhiệt tiến vào thân thể mình, xua tan đi khí lạnh vốn có.
Có luồng nhiệt này khiến hắn không cảm thấy lạnh nữa.
Trước đây Tần Dục không có tâm tư nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ trong đầu bỗng dưng nổi lên một ý nghĩ -- bản thân hắn... Có thể luyện được nội công như vậy không?
Ý nghĩ này vừa mới dâng lên thì ngay sau đó đã bị Tần Dục gạt bỏ.
Hắn biết mình không thể tu luyện được.
Chân hắn kinh mạch không thông thì sao có thể tu luyện được loại công pháp tuyệt diệu như vậy?
Bỏ đi tâm tư này, Tần Dục bắt đầu thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng hắn chỉ vừa mới ngắm nhìn trong chốc lát đã phải dừng lại.
Trên bả vai bị đè rất nặng, hắn nhìn qua thì phát hiện Lục Di Ninh đã ngủ rồi.
Lục Di Ninh ngủ rồi, vậy hắn đi xuống bằng cách nào?
Cuối cùng Tần Dục vẫn phải đánh thức Lục Di Ninh để nàng đưa xuống, đồng thời hạ lệnh cho thuộc hạ giữ kín miệng không đem chuyện của Lục Di Ninh lộ ra bên ngoài.
Lục Di Ninh vừa lên giường liền ngủ, Tần Dục cầm tay nàng, chân mày hơi nhăn lại.
Hắn... Phải làm thế nào để che lấp sự đặc biệt của Lục Di Ninh?
Sau khi Lục Di Ninh say rượu, không biết vì sao lại trở nên cực kỳ thích uống, nhưng Tần Dục biết không thể cho nàng uống rượu.
Lục Di Ninh không tìm thấy rượu đành phải từ bỏ, qua mấy ngày thì không nhớ đến nữa, xem như đã hoàn toàn quên rượu.
Khi những trận tuyết lớn không còn nhiều nữa thì cũng là lúc tết đến.
Đây là lần thứ hai Tần Dục đón tết kể từ khi sống lại.
Tết năm trước Tần Dục rất được lòng thánh thượng, trước mặt Vĩnh Thành Đế luôn là người được yêu thích nhất, nhưng năm nay...
Vĩnh Thành Đế hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy Tần Dục, tết năm nay không cho Tần Dục tiến cung, vì thế một Vương gia ở tại Kinh thành như hắn mà cơ hội tiến cung tham gia Trừ tịch[1] yến cũng không có.
[1] Trừ tịch: đêm giao thừa
Điều may mắn là Vĩnh Thành Đế không muốn thấy Tần Dục nhưng không chán ghét hắn, trong lòng áy náy nên đã ban thưởng rất nhiều thứ.
Hiện nay vì luyện đan nên Vĩnh Thành Đế rất thiếu tiền, những thứ ban thưởng cho Tần Dục dĩ nhiên không phải vàng bạc châu báu mà chỉ là vài món đồ cổ.
Tất cả đều không đổi thành tiền được... Tần Dục có chút mất mát đem đồ vật đặt ở một bên rồi chuẩn bị đón tết cùng Lục Di Ninh.
Lễ trừ tịch này, Tần Dục và Lục Di Ninh ngồi trên giường đất dùng bếp lò nấu sủi cảo.
Để bếp lò lửa cháy rừng rực (biểu thị cho sự thịnh vượng), Tần Dục cho người bỏ thêm rất nhiều củi, có lẽ là thêm quá nhiều khiến cho giường đất càng ngày càng nóng... Cuối cùng không có cách nào ngồi tiếp.
Tuy nhiên hương vị sủi cảo rất ngon.
Tần Dục cảm thấy năm nay là quãng thời gian hắn được thoải mái nhất, dù sao ở trong cung có rất nhiều người, kẻ tới người đi sẽ không tránh khỏi gặp chuyện rắc rối phiền lòng, lúc này, Chiêu Dương gửi tin than phiền với hắn.
Chiêu Dương vào cung thăm Triệu Hoàng hậu, ở lại đó hai ngày, kết quả ở trong cung không những ăn không ngon mà ngủ cũng không yên.
Dĩ nhiên, mấy vị Quý nhân trong cung dù có ngày ngày gây chuyện đấu đá với nhau thì cuộc sống vẫn trôi qua rất tốt, mấy chuyện đói khổ linh tinh như cơm không đủ no, áo không đủ ấm thì không bao giờ phải nghĩ tới.
Thế nhưng dân chúng ở Trung Nguyên không giống vậy.
Bởi vì nạn hạn hán nên thu hoạch hoa màu ở Hà Tây năm nay rất kém, lương thương[2] còn không chịu bán lương thực...
[2]Lương thương: người buôn bán thóc, gạo
May mắn là vị khâm sai đại thần mới đến vẫn luôn nhận người đào đắp mương máng, chỉ cần đi làm việc thì có thể đổi lấy lương thực khiến cho bọn họ giữ được mạng sống.
Một năm này, hầu hết dân chúng Hà Tây đều vô cùng cực khổ nhưng vẫn còn chịu đựng được.
Tần Dục và Lục Di Ninh không thức suốt đêm đón giao thừa nên sáng mùng một tỉnh dậy từ rất sớm, sau đó liền sai người đi đốt pháo.
Đêm giao thừa phải đốt pháo, sáng mùng một tháng giêng cũng phải đốt, ở Đại Tần có rất nhiều người quan niệm rằng vào sáng ngày mùng một tháng giêng, nếu đốt pháo càng sớm thì cả nhà càng thêm thịnh vượng.
Vì vậy mà trời vừa tờ mờ sáng thì đã có rất nhiều người đi đốt pháo.
Tối qua, nhóm thư sinh ở Vạn Thư Lâu cùng nhau đón chào năm mới, cùng ăn sủi cảo, vốn hôm nay định dậy muộn một chút nhưng không nghĩ tới sáng sớm đã bị tiếng pháo nổ đánh thức.
Tuy nhiên bọn họ không tức giận.
Vì đi thi nên bọn họ chỉ có một mình ở Kinh thành, phần lớn thời gian đều cảm thấy cô đơn vắng vẻ, vào thời điểm đón tết thế này, họ chỉ ước được nghe thật nhiều tiếng pháo nổ để cảm thụ không khí đón mừng năm mới rộn ràng náo nhiệt.
Lục Di Ninh vô cùng thích thú việc đốt pháo, đốt hết dây này đến dây khác, chỉ trong chốc lát, tất cả chỗ pháo Thọ Hỉ mang đến đều đốt hết.
"Hết rồi." Lục Di Ninh mong đợi nhìn về phía Tần Dục, ánh mắt có chút đáng thương.
"Lần sau ta lại mua cho nàng." Tần Dục nói.
"Ừ." Lục Di Ninh gật đầu.
Trải qua đêm trừ tịch, ngày hôm sau tiết trời quang đãng hơn, tuy vẫn rất lạnh nhưng tuyết đọng đã tan bớt, để lộ ra mặt đất bị tuyết phủ từ lâu.
Thư sinh trong Vạn Thư Lâu càng thêm chăm chỉ đọc sách -- thi hội tổ chức vào tháng ba, cách lúc này chỉ còn ba tháng, vì thế bọn họ đều dốc lòng ôn luyện.
Những ngày đầu năm mới ở Kinh thành diễn ra rất nhiều hoạt động, Tần Dục cũng có thời gian xem người khác làm trò.
Chắc là do hắn không còn được như trước nên hiện giờ, Tần Diệu rất được Vĩnh Thành Đế yêu thích, mà Tần Nhạc cũng có dã tâm đối với ngôi vị Hoàng đế nên thấy cảnh Tần Diệu có thể trở thành Thái Tử thì đã nghĩ mọi cách để đâm sau lưng Tần Diệu.
Trước nay Tần Diệu luôn khoe khoang, phô trương thanh thế nên đắc tội không ít người, vì thế Tần Nhạc rất dễ dàng gây phiền toái cho hắn.
Đại thần trong triều trừ bỏ những người đã bị Tần Diệu lôi kéo từ trước thì số còn lại đều không thích Tần Diệu, hiện nay người dưới trướng Tần Diệu liên tiếp xảy ra chuyện, bản thân hắn cũng làm sai nhiều việc nên càng có nhiều người không ưa hắn.
Chỉ là Vĩnh Thành Đế hoàn toàn không coi những chuyện này ra gì.
Hiện giờ ông chỉ lo luyện đan, không quan tâm triều chính nên không biết những việc Tần Diệu gây ra.
"Mẫu phi, mấy tên quan đó thật đáng ghét, cả ngày chỉ tìm cách chống lại ta!" Tần Diệu tìm được Tiêu Quý Phi, nhịn không được cất tiếng oán hận.
Gần đây Vĩnh Thành Đế giao cho hắn xử lý tất cả sự vụ trong triều, kết quả là chính sự mà trước kia Tần Dục xử lý vô cùng tốt nay đến tay hắn lại luôn xảy ra vấn đề.
Chuyện này chắc chắn là do mấy tên quan lại kia cố tình gây phiền toái cho hắn nên mới thành ra như vậy!
"Yên tâm đi, sớm hay muộn cũng sẽ thu thập được bọn họ, chỉ là hiện nay con phải nhẫn nhịn một chút." Tiêu Quý Phi nói.
"Mẫu phi, còn phải chịu đựng bao lâu?" Tần Diệu lại hỏi.
"Không lâu đâu." Tiêu Quý Phi nói. Hiện nay bà rất được sủng ái, đây là một chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.
Kể từ khi được sủng ái, ngày nào Vĩnh Thành Đế cũng muốn bà bầu bạn bên người, còn thưởng cho bà một ít đan dược.
Những người khác cảm thấy đan dược là thứ tốt nên có thể vô cùng phấn khởi mà ăn, nhưng bà biết rất rõ đây chính là thứ thuốc độc đoạt mạng người.
Bà còn muốn làm Hoàng Thái Hậu để hưởng hết vinh hoa phú quý, bà không muốn chết sớm, cho nên...
Sợ nhi tử để lộ chuyện này nên Tiêu Quý Phi không nói gì, chỉ dừng một chút sau đó liền đuổi người đi.
Nếu trước kia không bị thất sủng thì có lẽ bà sẽ làm mọi việc cẩn thận hơn, đợi thêm một thời gian nữa mới hành động, nhưng mà bây giờ thì không thể chờ đợi thêm được.
Bà sợ có một ngày Vĩnh Thành Đế lại chán ghét rồi vứt bỏ bà hoặc nhi tử của bà.
Bên kia, Vĩnh Thành Đế ho khan dữ dội, sau đó khạc ra một búng máu tươi, màu máu đỏ sậm có chút bất thường.
"Sao lại thế này?" Vĩnh Thành Đế sống từng ấy năm, số lần ho ra máu có thể đếm được trên đầu ngón tay, thấy vết máu như vậy đã bị dọa sợ, lập tức nổi lên nghi ngờ chất vấn Thanh Vân đạo trưởng.
"Bệ hạ, xin ngài cứ yên tâm, đây chỉ là mấy thứ dơ bẩn trong cơ thể bị đẩy ra ngoài mà thôi." Thanh Vân đạo trưởng lập tức nói, "Bệ hạ, thân thể người sẽ bị suy yếu một thời gian ngắn, tuy nhiên chỉ cần chờ những thứ dơ bẩn bị đẩy ra hết là có thể đạt được tiên thể, trường sinh bất lão."