Hôm nay là trung thu, trong cung theo thường lệ tổ chức cung yến.
Chẳng qua trung thu là ngày đoàn viên, cho nên số người tiến cung ít hơn một chút so với năm mới.
Hôm nay Tần Dục không xử lý chính vụ, phát hiện bản thân lại chiếm tiện nghi của Lục Di Ninh, sau khi hồn phách thất lạc rời giường, hắn bắt đầu chuẩn bị tiến cung, thuận tiện thưởng tiền cho hạ nhân ở Đoan vương phủ và thôn trang.
Chuyện này theo lý là do Vương phi Lục Di Ninh làm, nhưng Lục Di Ninh cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể nhờ Tần Dục lo thay.
Chiêu Dương đã trở về Kinh thành trước đó một ngày, trong phủ công chúa của nàng có rất nhiều đồ bị Tần Dục đề nghị bán đi, mà lúc này tại phủ Đoan vương phủ, Chiêu Dương khi còn ở ngoại thành dưỡng được thói quen dậy sớm nên đã chờ Lục Di Ninh và Tần Dục ở bên ngoài.
Trước kia Lục Di Ninh vẫn luôn chịu đói, cho nên nàng cố chấp một cách bất bình thường với đồ ăn, khẩu vị rất lớn, vì muốn chiều theo nàng, một người trước kia chỉ ăn đồ thanh đạm, sáng chỉ uống cháo như Tần Dục lại cho người chuẩn bị một bàn bữa sáng phong phú mỗi ngày.
Có điều, bữa sáng tuy phong phú nhưng những thứ Lục Di Ninh thích ăn không hề hiếm lạ nên số tiền chi tiêu không nhiều.
Chẳng hạn như hôm nay, bọn họ ăn canh gà, bánh bao nhân đậu xanh, đậu hũ kho, trứng chiên và cá kho, cùng với vài món dưa muối ăn kèm.
Tần Dục ăn một chén canh gà thanh đạm, bên trong chỉ có chút thịt gà, còn Lục Di Ninh thì ăn một bát to đầy, bên trong có hai cái chân gà bự.
Lục Di Ninh vừa ngồi xuống đã bưng bát lên ăn, khi đối mặt với ẩm thực, Chiêu Dương luôn phải tiết chế cho nên thấy như vậy thì không khỏi sửng sốt.
Lúc trước nàng và Lục Di Ninh chỉ có thể uống cháo, hiện tại...hiện tại nàng vẫn ăn ít, Lục Di Ninh thì lại ăn còn nhiều hơn so với trước kia.
Điều khiến nàng buồn bực là sao Lục Di Ninh ăn nhiều như vậy mà không hề béo?
Thật vất vả mới gầy xuống cho nên Chiêu Dương cứ hâm mộ nhìn Lục Di Ninh, mà lúc này Lục Di Ninh đã ăn không ít rồi, còn bắt đầu vừa uống canh vừa ăn bánh bao, rồi lại dùng đũa gắp một miếng cá lên ăn.
Miếng cá kia bình thường là cá mè, cá mè còn tươi được cắt thành đoạn, bỏ vào chảo dầu chiên sơ qua, sau đó vớt ra rồi thêm chút xì dầu, đường, dấm, đun cho đến khi cá thấm là được, hương vị cực kỳ ngon, Lục Di Ninh thích vô cùng.
Lúc này, Lục Di Ninh cứ một miếng rồi một miếng, Chiêu Dương nhìn cực kỳ hâm mộ.
Chẳng qua là hâm mộ thì hâm mộ, nàng cũng chỉ nếm một miếng nho nhỏ, hiện tại nàng không muốn béo lại đâu.
Ăn xong bữa sáng, ba người chuẩn bị tiến cung.
Bởi vì tiến cung cho nên y phục bọn họ mặc đều rất phức tạp, Tần Dục tự mình giúp Lục Di Ninh mang đồ xong thì phát hiện Vương phi của mình lại xinh đẹp lên nữa rồi.
Lục Di Ninh luyện được công pháp kia thì hiển nhiên vô cùng có lợi, nó không chỉ giúp thân thể nàng trở nên tốt hơn, khôi phục năng lực và sức mạnh mà còn giúp làn da nàng trở nên vô cùng mịn màng mê người.
Tần Dục nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, có xúc động muốn lại gần hôn một cái, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
“Được rồi, xuất phát thôi.” Tần Dục nói.
"Chờ một chút!" Lục Di Ninh cầm một túi gấm để điểm tâm để vào, giấu trong ống tay áo rồi mới nói: “Hiện tại được rồi!”
Cái này...Tuy trong cung không nhất định sẽ có nhiều đồ ăn ngon nhưng ít nhất cũng không bị đói, Hoàng tẩu của nàng, tiến cung dự tiệc còn phải vụng trộm mang theo đồ ăn sao? Chiêu Dương kinh ngạc đưa mắt nhìn Hoàng huynh mình, sau đó thì phát hiện vẻ mặt của Tần Dục vô cùng bình tĩnh.
Đương nhiên Tần Dục rất bình tĩnh, chỉ là giấu điểm tâm trong ống tay áo mà thôi, so với lúc Lục Di Ninh làm chuyện khác người thì chút chuyện nhỏ này không có gì đáng kể.
Lục Di Ninh... thậm chí nàng còn cố ý giấu đồ ăn dưới giường mà hai người nằm ngủ.
Cái giường kia làm từ gỗ cực kỳ trân quý, mấy chục thợ Hoàng gia điêu khắc một năm mới hoàn thành, giá trị nghìn vàng, vậy mà dưới giường giấu mấy túi gạo….Chuyện này nếu hắn nói ra ngoài, người khác cũng không tin.
Nhưng hắn vẫn dung túng.
Lục Di Ninh thích cất giấu lương thực thì cứ cất giấu đi, thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì... Đời trước bọn họ còn dựa vào đống lương thực của Lục Di Ninh cất giấu mà sinh hoạt.
Tần Dục đối xử với Lục Di Ninh tốt như vậy, hạ nhân Đoan Vương phủ cũng không nói gì, sau khi Thọ An được Tần Dục đồng ý, còn đem chuyện này sửa lại một chút rồi bán lấy tiền.
Cũng không biết Tần Diệu và Tần Nhạc, hai người đó tốn rất nhiều tiền bạc chỉ mua được chút tin tức như vậy, trong lòng sẽ có cảm giác gì.
Việc lên xe ngựa đối với Tần Dục là vô cùng phiền toái, nhất định phải có người nâng hắn lên mới được, Lục Di Ninh nhìn vài thị vệ nâng Tần Dục lên, hơi hơi bĩu môi.
Thật ra nàng rất muốn làm, đáng tiếc Tần Dục không cho.
Đương nhiên Tần Dục sẽ không để cho Lục Di Ninh nâng mình, hắn đã phát hiện khí lực của Lục Di Ninh rất lớn, tuy nhiên điều này không thể để cho người khác phát hiện, còn có...bị Vương phi của mình nâng lên, hắn tự nhận da mặt rất dày cũng không chịu nổi.
Bận việc hồi lâu, thời điểm tiến cung đã là buổi trưa, đám người Tần Dục theo thường lệ đến Triệu Hoàng hậu trước, sau đó cùng Triệu Hoàng hậu cùng tới nơi tổ chức cung yến.
“Chiêu Dương, muội ngồi cùng chúng ta.” Trên đường, Tần Dục nói với Chiêu Dương.
“Vâng, Hoàng huynh!” Chiêu Dương gật đầu, cảm kích nhìn Tần Dục, nàng vẫn có chút sợ yến hội, Hoàng huynh muốn làm điểm tựa cho nàng sao?
“Chờ chút nữa nếu ta có rời đi, thì muội nhớ trông chừng Hoàng tẩu của muội.” Tần Dục lại nói.
Chiêu Dương: "..." Cho nên thật ra là muốn nàng chiếu cố Hoàng tẩu sao?
Tần Dục không quản tâm tình phức tạp của Chiêu Dương, dặn dò thêm vài câu, mà hắn dặn dò như vậy cũng có nguyên nhân.
Tuy trong Hoàng cung hắn có chút nhân thủ nhưng nói thật, nhân thủ trung thành không nhiều, không chắc có thể bảo vệ Lục Di Ninh hoặc là Chiêu Dương, tuy nhiên nếu hai người ở cùng một chỗ, thêm đám người hầu hạ bên cạnh các nàng, dù sao cũng an toàn hơn một chút.
Lúc này Lục Di Ninh vẫn đang nghe Tần Dục nói chuyện với Chiêu Dương, đồng thời lấy túi gấm ra, bắt đầu ăn điểm tâm. Chạy tới chạy lui lâu như vậy, nàng lại thấy đói bụng...
Dường như có ai đó từng nói, người luyện võ thường ăn nhiều cơm, cho nàng hẳn nên ăn nhiều một chút, Tần Dục luôn có thể làm ra rất nhiều đồ ăn, nếu vậy... nàng nghĩ mình ăn nhiều một chút cũng không có gì to tát.
Chiêu Dương nhìn thấy Lục Di Ninh ăn ngon như vậy thì có chút hâm mộ.
Yến hội này chắc chắn Vinh Dương trưởng công chúa sẽ tham dự, suy cho cùng thì bà vẫn luôn muốn cố gắng kéo gần quan hệ với Vĩnh Thành đế.
Bởi vậy, Tần Dục và Lục Di Ninh vừa đến thì lập tức nhìn thấy bà ta, bà ta cũng ngước mặt lên, liền thấy Tần Dục và Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh càng lớn càng giống bà ta, diễm lệ như nhau, nhưng dung mạo như vậy cũng không khiến Vinh Dương trưởng công chúa yêu thích, trái lại còn khiến bà ta thêm chán ghét Lục Di Ninh.
Gần đây vừa bị Đoan Vương cho một vố xong, bà ta càng không thích hai người này.
“Còn nhớ một năm trước, Hoàng huynh đã tứ hôn tiểu nữ nhi cho Đoan vương trong yến hội Trung thu, chớp mắt đã một năm trôi qua, thời gian trôi nhanh quá.” Vinh Dương trưởng công chúa cười nhạt một cái: “Ta vẫn nên cảm ơn Đoan vương một lần, nếu không phải có Đoan vương thì nữ nhi ngốc này của ta sợ là sau này khi chết đến nơi mai táng cũng không có.”
Ngoài mặt thì Vinh Dương trưởng công chúa đang cảm kích Đoan vương, nhưng trên thực tế... Bà ta lạnh lùng nói như vậy, lấy chỗ thiếu sót của Lục Di Ninh ra mà nói, rõ ràng là châm chọc Đoan vương, còn lấy chính nữ nhi của mình để đâm chọt hắn.
“Đúng vậy, vẫn phải cảm ơn Trưởng công chúa đã giúp ta cưới được Di Ninh.” Tần Dục cười nhìn Vinh Dương trưởng công chúa, tay cầm lấy tay của Lục Di Ninh.
Nhất thời, sắc mặt của Vinh Dương trưởng công chúa trầm xuống.
Cung yến vào bắt đầu vào buổi chiều, trước khi trời tối là sẽ kết thúc, dù sao thì Hoàng cung không dễ để ngủ lại.
Tần Dục cùng một ít người giao hảo hàn huyên, một lát sau Vĩnh Thành Đế cũng đến.
Thoạt nhìn mặt mày Vĩnh Thành đế hồng hào rất có tinh thần, nhưng thường xuyên ngáp một cái, không biết rốt cuộc là tinh lực dư thừa hay là tinh lực không có.
Mà thời điểm ông tới, bên người còn mang theo Tiêu Quý phi.
Sau khi xảy ra chuyện ở Tần An tự, mấy tháng nay Vĩnh thành đế không đến chỗ Tiêu Quý phi. Trong cung không thiếu mỹ nhân, mà Tiêu Quý phi tuổi đã lớn, trước kia bà thường lắc lư trước mặt ông, tâm sự nói chuyện tri kỉ cho nên ông vẫn còn yêu thích, tuy nhiên nếu không gặp thì cũng sẽ không nhớ tới bà.
Vậy nên, Tiêu Quý phi thất sủng rất lâu, hiện tại đột nhiên cùng xuất hiện với Vĩnh Thành Đế ở cung yến, đúng thật là khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Chẳng qua Tần Dục thì không, từ lần được hắn “chỉ điểm”, Phúc Quý đối với hắn rất tốt, chuyện cơ mật không thể nói nhưng một số việc Phúc Quý sẽ nói cho hắn, ví dụ như... Tiêu Quý phi tìm một cung nữ có vẻ ngoài tương tự mình, hai người cùng nhau hầu hạ Vĩnh Thành đế một đêm, lần nữa bà lại được sủng ái.
Chuyện như vậy, Tần Dục cảm thấy rất ghê tởm, nhưng hiển nhiên Vĩnh Thành Đế không hề để ý, thậm chí còn rất vừa lòng, không so đo chuyện Tiêu quý phi đã làm trước kia nữa.
Sau khi Vĩnh Thành đế mang theo Tiêu Quý phi ngồi xuống, cung yến liền bắt đầu, tầm mắt của Tần Dục cũng đặt lên người Lục Di Ninh.
Khẩu vị của Lục Di Ninh rất tốt, lúc này đã ăn mấy món trước mặt, nàng còn ăn rất nhanh khiến cho nhiều người chú ý, Duệ Vương phi Quách phức ngồi cách đó không xa nhìn Lục Di Ninh bằng một ánh mắt khinh thường.
Nhưng đến khi thấy Tần Dục vẫn chăm chú nhìn Lục Di Ninh thì trong mắt nàng ta lại có sự hâm mộ.
Từ lúc hạ sinh một nữ nhi, quan hệ giữa nàng ta với Tần Diệu càng ngày càng kém, nếu không phải Tiêu Quý phi thất sủng thì sợ là Tần Diệu sớm đã đưa mấy nữ nhân vào trong phủ rồi!
Lúc trước nàng ta còn muốn trấn áp Tần Diệu, nhưng hiện tại... nàng ta đã gả cho Tần Diệu rồi, mà Tần Diệu còn là Hoàng tử, sao nàng có thể trấn áp được Tần Diệu đây?
Nàng ta không thể hòa ly với Tần Diệu, hai người vinh sẽ cùng vinh, tổn hại sẽ cùng tổn hại, cho nên dù có nắm thóp Tần Diệu thì nàng ta cũng không thể nói cho người khác.
Nàng ta chỉ có thể chịu đựng sự ghê tởm và nghẹn khuất mà đi giúp Tần Diệu.
Quách Phức rất khó chịu, Tần Diệu lại hứng thú nhìn Lục Di Ninh đối diện, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Quách Phức. Quách Phức hiểu đạo lý, đương nhiên hắn cũng hiểu, cho nên hắn không sợ Quách Phức.
Ở phía trên, Tiêu Quý phi đang gắp đồ ăn cho Vĩnh Thành Đế thì thấy bên trong ly rượu trống không, thế là để cho cung nữ bên người Vĩnh Thành đế rót rượu.
Cung nữ kia rót được một nửa thì đột nhiên ngã lên người Vĩnh Thành Đế.
Tiết mục như vậy Vĩnh Thành đã gặp nhiều, mới đầu còn tưởng tiểu mỹ nhân muốn ôm ấp yêu thương, không ngờ cung nữ kia ngã cực kỳ nghiêm trọng, bầu rượu trên tay nàng ta văng ra, đổ đầy lên mặt Vĩnh Thành đế.
Vĩnh Thành đế cảm giác bản thân thật xui xẻo, sau đó ánh mắt không khỏi rơi xuống người Tần Dục.
Mà lúc này, không biết có phải đúng dịp hay không, bên kia Tần Dục cũng xảy ra chuyện như vậy, một cung nữ cầm rượu ngã lên người Tần Dục.
Mắt Vĩnh Thành đế híp lại, vốn định nói gì nhưng lại thôi, sai người đánh chết cung nữ kia rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Bởi vì không phải lần đầu tiên Vĩnh Thành đế nửa đường rời đi cho nên không ai cảm thấy kỳ lạ, Vĩnh Thành Đế đi rồi thì tất cả ánh mắt đều dừng lại ở Lục Di Ninh đang luống cuống tay chân giúp Tần Dục lau người.
“Người kia cố ý.” Lục Di Ninh ghé sát tai Tần Dục nói rồi trừng mắt với cung nữ đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.