Cả buổi sáng hôm sau, Tần Dục chống quải trượng thử đi vài vòng trong phòng.
Chân vẫn chưa thể dùng sức, tuy nói là đi nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào quải trượng để chậm rãi di chuyển, không chỉ thế, mỗi một bước mà hắn đi lại giống như đi trên mũi đao vậy, hai chân vô cùng đau đớn.
Dù vậy Tần Dục vẫn rất cao hứng.
Cứ thế đi hết một vòng, cả người hắn đã thấm mệt. Dù có mệt cũng là thân thể mệt, còn tinh thần thì vô cùng phấn khởi, thậm chí khi hắn xử lý công việc còn đặc biệt nhanh hơn ngày thường. Mà khi hắn xử lý công việc, Lục Di Ninh ở bên cạnh hắn thảnh thơi cắn hạt dưa.
Tốc độ Lục Di Ninh cắn hạt dưa rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã cắn hết một đĩa, lúc nàng đang muốn ăn tiếp thì nghe bên ngoài có người nói: “Vương gia, Kim thống lĩnh đến.”
Tần Dục cử Kim Nham dẫn Cấm vệ quân đi sắp xếp công việc cho nạn dân, hiện tại Kim Nham đến hẳn là để bẩm báo… Tần Dục lập tức nói: “Để hắn tiến vào.”
Tần Dục nói xong lại nhìn thoáng qua Lục Di Ninh, sau đó hắn phát hiện, mới chỉ thoáng chốc mà Lục Di Ninh đã buông áo choàng xuống, còn đặt tay lên bàn, dùng tay áo che mớ vỏ hạt dưa trên đó. Chỉ trong nháy mắt mà nàng đã từ Vương phi ăn không ngừng trở thành vị Quốc sư tài ba.
Kim Nham vừa tiến vào liền thấy Đoan Vương ngồi sau bàn làm việc như mọi khi, nhìn có chút mỏi mệt, nhưng một đôi mắt đặc biệt sáng, còn Quốc sư……
Quốc sư ngồi bên cạnh Đoan Vương, tay đặt lên bàn, thoạt nhìn rất có khí thế.
Quan hệ của Quốc sư và Đoan Vương thật tốt, đêm qua ngủ lại chỗ Đoan Vương còn chưa nói, hôm nay ngài vẫn luôn giúp Đoan Vương xử lý công việc.
Kim Nham cảm thán một chút, sau đó bắt đầu bẩm báo lại sự tình, hắn đã tìm người ghi chép lại tình huống của những nạn dân đó, tuy rằng có chút hỗn loạn nhưng đây là điều không thể tránh khỏi. Có vài nạn dân còn không rõ tình huống của bản thân mình.
Bấy nhiêu thôi nhưng Tần Dục đã rất hài lòng, lại nói: “Ngươi cũng phải căn dặn Cấm vệ quân chú ý đến hoàn cảnh cư trú của nạn dân một chút, đừng để cho bọn họ ở nơi quá bẩn hay quá rối loạn.” Hoàn cảnh quá mức dơ bẩn hay rối loạn rất dễ làm người ta sinh bệnh.
“Vương gia, ta đã cho bọn họ đào hố để lấp những vật dơ bẩn đi, sai bọn họ làm vài chuyện vặt, ta thấy so với việc để bọn họ mỗi ngày thảnh thơi phơi nắng thì tìm việc cho họ làm tốt hơn.” Kim Nham nói.
Tần Dục cũng cảm thấy tìm vài chuyện cho những người đó làm còn tốt hơn để bọn họ rảnh rỗi rồi cả ngày suy nghĩ lung tung, hắn gật đầu tán thành với ý kiến của Kim Nham, sau đó lại dặn hắn ta tách riêng đám nạn dân ra. Những cô nhi thì đặc biệt chăm sóc bồi dưỡng, nam nhân độc thân cũng tách riêng với nữ nhân, những người có tay nghề được phân riêng…
Bọn họ có rất nhiều việc cần hoàn thành, mà chờ khi bọn họ làm xong thì có lẽ những nạn dân đó cũng nghỉ ngơi đủ rồi.
Sau khi Tần Dục gặp Kim Nham, lại gặp vài người khác, tỷ như Vương Kỳ Khai, hắn và Vương Kỳ Khai giao lưu rất nhiều, nhưng chưa bao giờ đơn độc triệu kiến Bàng Hậu Phát.
Tần Dục không muốn tự làm bản thân mình mất hứng, thời gian đi cãi nhau với những người không thích mình, chi bằng dùng nó để rèn luyện đôi chân, như vậy mới có thể mau chóng hồi phục.
Cuối cùng, Đại Tần sắp phải đối mặt với một cuộc nổi loạn.
Tuy ở đời trước Đại Tần bị người Nhung tiêu diệt, nhưng trước khi người Nhung tiến vào biên giới thì bản thân Đại Tần đã bị phân chia thành những mảnh nhỏ.
Tần Dục không muốn tự ngược bản thân nên lười phải nói chuyện với Bàng Hậu Phát, mà thái độ này của hắn lại khiến Bàng Hậu Phát rất phẫn nộ.
Ấy thế mà Đoan vương không phân việc cho hắn làm, cứ như vậy bỏ hắn qua một bên… Thật là buồn cười!
Tâm trạng của Bàng Hậu Phát rất tệ, nhìn thấy đám người Vương Kỳ Khai đều tươi cười đầy mặt, trong lòng càng thêm khó chịu.
Tuy đã sắp xếp cho các nạn dân xong rồi, nhưng mỗi ngày đều có người qua đời, tương lai bọn họ càng không biết sẽ bị Đoan Vương an bài như thế nào… Đám người Vương Kỳ Khai còn cao hứng cái gì?
Bàng Hậu Phát nghĩ như vậy, liền viết một tấu chương gửi về Kinh thành.
Chờ thêm mấy ngày, hắn phát hiện Quốc sư rất thân cận với Đoan Vương, lại từ miệng của vài binh lính nên biết chuyện Quốc sư giúp đỡ Đoan Vương đánh bại thổ phỉ huyện Vạn Sơn, còn giúp Đoan Vương thu phục Đông đại doanh, lập tức liền viết thêm tấu chương gửi đi.
Trong triều, Tần Tề liên tiếp nhận được tấu chương của Bàng Hậu Phát gửi tới, xem xong mày không khỏi nhíu chặt.
Mấy ngày nay hắn nhận được không ít tấu chương gây bất lợi cho Đoan Vương. Tuổi Tần Tề không lớn, thậm chí hiện tại còn chưa có đại hôn, đúng là lứa tuổi nhìn nhận mọi việc chưa sâu. Quan hệ của hắn và Tần Dục không tệ, còn có thư từ qua lại nên một lòng tin tưởng Tần Dục.
Thật sự mà nói, nếu hắn không tin Tần Dục thì còn có thể tin tưởng ai đây?
Đại Tần có rất nhiều Vương gia được cấp đất phong, những Vương gia này đều sống xa hoa lãng phí, cũng không có ai trong bọn họ nguyện ý giúp đỡ an trí nạn dân cả!
Nếu không phải Đoan Vương chủ động nguyện ý an trí nạn dân, nói không chừng hiện tại Trung Nguyên đã sớm loạn cả lên rồi!
Tần Tề nhìn những tấu chương này, cuối cùng hắn nổi lên tâm lý phản nghịch, không chỉ không nảy sinh mối hiềm khích với Tần Dục mà còn đồng tình với Tần Dục.
“Con của ta làm không tồi.” Thục Phi cười nói với Tần Tề, nhi tử của bà có tính cách thế nào không ai rõ ràng hơn bà được, mà Tần Tề tin tưởng Tần Dục đến vậy, là do bà cố tình dẫn đường.
Đoan Vương đã đến Tây Bắc, cũng đã khống chế được quân đội ở đó, dưới tình hình hiện tại thì hòa thuận với hắn sẽ tốt hơn so với việc hai bên trở mặt nhau.
Cho dù nhi tử của bà muốn gây phiền toái cho người khác cũng tuyệt đối không được tìm Tần Dục.
Những quan viên ở Giang Nam vẫn luôn không nộp thuế, Quách Bình ở Hồ Quảng cất giữ nhiều binh khí, các phiên vương cả ngày khóc than đòi bạc từ triều đình.... Những người này còn đáng trách hơn nhiều so với Tần Dục.
Tần Dục vẫn rất dễ thương lượng, năm nay vì Trung Nguyên đại hạn nên triều đình không đủ lương thực, số quân lương đưa đến Tây Bắc thiếu hai phần cũng không nghe hắn có bất mãn gì.
Đương nhiên Tần Dục biết thái độ của Tần Tề thế nào. Hắn tiếp xúc với Tần Tề không nhiều, ban đầu để Tần Tề đăng cơ là vì như vậy sẽ có lợi với hắn, không đến mức ngáng chân hắn mà thôi, nhưng với tình hình hiện tại, Tần Dục cảm thấy hơi có lỗi với Tần Tề.
Vốn dĩ là Tần Tề không muốn đăng cơ. Mà xem tình hình hiện tại của Đại Tần, Tần Tề là Phiên vương lên đăng cơ sẽ hợp lý hơn Tần Dục.
Bàng Hậu Phát làm mọi cách muốn nắm nhược điểm của Tần Dục, nhưng hắn chưa nắm được chút nhược điểm nào, rốt cuộc sau khi ở lại nửa tháng, hắn cũng rời đi với Vương Kỳ Khai.
Mà lúc này đã bước sang năm mới.
Năm đầu Tần Dục ở Tây Bắc rất đơn sơ. Tất nhiên, dù sao hắn cũng là Vương gia, ăn uống vẫn không tệ, bên quân đội Tây Bắc mới thật sự là không được ăn uống đàng hoàng.
Chỗ bọn họ cái gì cũng thiếu, muốn ăn cơm trắng cũng khó, còn thịt cá thì khỏi phải nói đến, không chỉ có như thế, bọn họ còn phải đề phòng người Nhung.
Đáng mừng là năm trước khi Lý Sùng An giao thủ với người Nhung đã giết chết rất nhiều quân địch, cho nên mùa đông năm nay không có nhiều quân đội người Nhung đi xuống phía Nam như những năm trước.
Dù không có đại đội nhưng vẫn có tiểu đội. Lúc này, những thành lũy mà trước đó Tần Dục chỉ đạo nhóm phụ binh xây dựng đã có tác dụng.
Về phía người Nhung cũng không có thống nhất, những bộ lạc đều là tách riêng, khi nào cần đánh giặc mới tập trung lại, khi bọn họ đánh giặc thì trước nay đều sẽ không chú ý đến binh pháp mưu lược, chỉ biết xông thẳng ra chiến trường mà đánh, giết người đoạt đồ vật xong liền chạy.
Lúc đánh giặc là như vậy, một số ít người đến Đại Tần cướp bóc càng là như thế. Căn bản bọn họ sẽ không che giấu mình, còn đến vào ban ngày thì càng có lợi cho quân đội Tây Bắc.
Trong những thành lũy vẫn luôn có người canh gác, xa xa nhìn thấy có người Nhung xuất hiện là bọn họ liền đốt khói báo động, mà chỉ cần nhìn thấy khói báo động thì quân Tây Bắc mấy ngày nay được ăn uống no đủ sẽ như sói như hổ mà ra nghênh chiến.
Đoan Vương đã hứa, mặc kệ là ai, chỉ cần giết và đoạt được đồ vật của người Nhung thì đều được chia phần!
Trước kia khi giao chiến với người Nhung thì con số thương vong của binh lính Tây Bắc rất cao, dù sao sức chiến đấu của quân đội Tây Bắc so ra vẫn kém người Nhung, nhưng năm nay đã khác.
Năm nay con số thương vong của binh lính đã giảm đi rất nhiều so với năm trước.
Được ăn uống no đủ còn được huấn luyện mấy tháng, nên tất nhiên sức chiến đấu sẽ tăng đáng kể. Vì thế biên quan năm nay có khung cảnh thái bình hiếm thấy. Đêm giao thừa, tất cả các tướng sĩ đều được chia thịt ăn.
Thịt là thịt ngựa, khi giao chiến với người Nhung tất nhiên ngựa cũng sẽ có thương vong, mà những con ngựa bị chết đều được Tần Dục đặt trong hầm băng, hiện tại vừa lúc có thể lấy ra cho binh lính ăn.
Tần Dục lo rằng nếu bình thường đem thịt ngựa ra cho các tướng sĩ ăn, thì sẽ có vài người vì muốn ăn thịt mà trong lúc giao chiến sẽ giết chết ngựa của người Nhung, nên hắn đem ngựa chết đi đông lạnh, thật không nghĩ rằng, cuối cùng số thịt này lại giúp binh lính Tây Bắc hiện tại có thịt ăn, mỗi người đều được phân cho một ít thịt.
Phần thịt thì cho các tướng sĩ Tây Bắc ăn, chân ngựa đầu ngựa hay xương cốt linh tinh thì đưa đến cho các nạn dân, bọn họ băm nhỏ bỏ vào canh cải trắng nấu lên, cũng coi như là để nạn dân nếm được chút vị thịt.
Chờ sang năm mới, những nạn dân đó sẽ phải làm việc cho Tần Dục.
- ----
Ăn tết xong, hai chân Tần Dục cũng có thêm chút sức lực.
Vào một ngày nào đó, sau khi hắn ném quải trượng xuống, ấy vậy mà hắn không có lập tức ngã xuống. Phát hiện ra điều này, Tần Dục có loại cảm giác hăng hái khác thường, giây tiếp theo, hắn lảo đảo đi sang bên cạnh…
Tần Dục bị Lục Di Ninh ôm chặt.
Vóc dáng Tần Dục rất cao, mà vóc dáng Lục Di Ninh lại rất thấp, khi ôm lấy hắn, đầu nàng chỉ đến ngực hắn mà thôi. Tần Dục cười khẽ một tiếng, gác cằm mình lên đầu Vương phi.
Đây là lần đầu tiên hắn từ trên cao nhìn xuống Vương phi của mình, cảm giác rất không tệ.
“Cằm của chàng quá nhọn, đầu ta có hơi đau.” Lục Di Ninh nghiêm túc nhìn Tần Dục.
“Xin lỗi.” Tần Dục cố gắng đỡ Lục Di Ninh đứng thẳng, không nén được mà cười rộ lên.