“Chu tướng quân, sao ngài lại bắt người sống về?” Mọi người bất ngờ khi thấy Chu Khánh đem đám thương nhân buôn lậu còn sống về quân doanh.
Từ trước tới nay bọn họ thấy người buôn lậu lập tức giết sạch, không hiểu tại sao lần này lại mang về.
Thật ra bọn họ hành xử như vậy là có nguyên nhân.
Mấy năm trước, bọn họ bắt được vài thương nhân buôn lậu đem đi thẩm vấn nhưng không thu được gì. Sau đó không hiểu sao mấy kẻ đó lại chết trong quân doanh, người nhà đám thương nhân kéo nhau đến náo loạn ầm ĩ, nói bọn họ coi thường mạng người, lạm sát dân thường.
Dù họ đưa ra chứng cứ buôn lậu của mấy kẻ đó nhưng không ai tin, một mực nói bọn họ vu oan giá họa, người chết không thể đối chứng. Cuối cùng náo loạn thành một trận lớn. Về sau, bên phủ Quảng Ninh phải đẩy một giáo úy ra để chịu tội, việc này làm bọn họ vô cùng giận dữ.
Mọi người đều đoán được chắc chắn có người ở trong tối giật dây khiến vụ án ầm ĩ, âm thầm cảnh cáo.
Đã thế ông đây cố tình quản cho xem!
Ông đây không chỉ quản còn không bắt người, thấy thương nhân lập tức giết. Mỗi năm người Nhung đều tấn công Đại Tần, giết chết vô số bá tánh, người trong quân Tây Bắc hận thấu xương người Nhung, những kẻ trợ giúp người Nhung đều đáng chết.
“Vương gia muốn ta đem người về bắt lao động khổ sai, người do Vương gia giữ, đám quan văn không thể lôi chúng ta ra hạch tội.” Chu Khánh hào hứng nói.
Mọi người nghe vậy đều thấy có lý. Đoan Vương đang ở Tây Bắc, bọn cần sợ ai chứ! Để mấy kẻ buôn lậu kia đi lao động khổ sai, nghĩ thôi đã thấy hả giận.
Đại thám giám bên người Đoan Vương tiến đến chỗ họ, theo sau còn có hai thái giám tầm tuổi trung niên tới: “Chu tiểu tướng quân, Vương gia nhà chúng ta truyền lời muốn thẩm vấn đám thương nhân, không biết Chu tiểu tướng có thể thả người không?” Thọ Hỉ cười tủm tỉm nói.
“Có thể có thể.” Chu Khánh gật đầu, lập tức tỏ vẻ nguyện ý hỗ trợ.
Thọ Hỉ truyền lời xong nhanh chóng cáo lui, chỉ để lại hai thái giám trung niên, hai người khom lưng hành lễ với Chu Khánh: “Chu tiểu tướng quân, không biết trong quân doanh có buồng tối không? Tốt nhất là tách mấy kẻ đó ra để nô tài thẩm vấn từng người một.”
“Được được!” Chu Khánh gật đầu, sai người đi sắp xếp, lúc thẩm vấn còn đi theo. Lúc hắn đi vào hứng thú bừng bừng, lúc đi ra cả người cứng đờ, hai chân run rẩy, sắp xếp hai người khác ở lại giúp đỡ còn bản thân rời khỏi.
Người của Chu Khánh đều là binh lính có thân thủ tốt, bọn họ thấy tâm tình của Chu Khánh không ổn nên khó hiểu, tiến vào trong xem xét.
Mấy binh lính vào trong nhìn một vòng rồi ra ngoài, nghi hoặc hỏi Chu Khánh: “Tướng quân, người làm sao vậy? Thuộc hạ thấy người bên trong không bị thương, chỉ bị ngất đi.”
“Chính vì không nhìn thấy thương tích mới đáng sợ, hai tên thái giám kia dùng châm!” Chu Khánh quẫn bách: “Hai tên đó thật đáng sợ, chỗ nào cũng dám đâm.”
Hiện giờ Chu Khánh cảm thấy toàn thân đều đau, đặc biệt là chỗ giữa hai chân…
Sau khi Chu Khánh xem thẩm vấn xong, đầu óc bị kích thích, mấy thuộc hạ biết cách thẩm vấn cũng sợ run người, tất cả bọn họ hạ quyết tâm, đời này tuyệt đối không được đắc tội Vương gia.
Người bên cạnh Vương gia thật là đáng sợ!
- ----
Sau khi thẩm vấn kết thúc, hai thái giám trở về báo cáo kết quả, Tần Dục nghe xong mặt mày đen lại.
Mấy tên thương nhân buôn lậu là người của phủ Quảng Ninh và phủ Tây Ninh.
Phủ Tây Ninh nằm trong khu vực Tây Bắc. Địa hình có nhiều núi, phía trước là phủ Quảng Ninh nên hiếm khi người Nhung đánh tới, tương đối phồn hoa. Tần Dục có không ít sản nghiệp kiếm ra tiền ở Tây Ninh, bạc thu về dùng để phát triển phủ Quảng Ninh.
Việc thương nhân ở Tây Ninh giao dịch, buôn bán với người Nhung là điều Tần Dục đã đoán trước. Thương nhân coi trọng lợi ích, chỉ cần điều kiện của đối phương hấp dẫn thì bọn họ sẽ như thiêu thân lao vào lửa, lúc đó làm gì còn quốc gia còn đại nghĩa…
Dựa vào tình hình Đại Tần bây giờ, còn được mấy người quan tâm vấn đề này?
Trong đó bao gồm cả phụ thân đã chết của hắn, Vĩnh Thành Đế.
Thật ra điều làm Tần Dục tức giận chủ yếu vì mấy tên gian thương này có liên quan đến Đông đại doanh. Mấy kẻ này hối lộ cho người trong Đông đại doanh thuộc quân Tây Bắc, sau đó bọn chúng có thể mang theo hàng hóa nghênh ngang đi từ Đông đại doanh qua biên giới.
Không phải tất cả người của Đông đại doanh tham dự chuyện này nhưng chắc chắn trong đó có người thông đồng với địch bán nước.
Tần Dục lập tức hạ lệnh giết mấy tên thương nhân rồi bắt những người phụ trách khuân vác hàng hóa, hộ vệ đi huyện Vạn Sơn cùng khai hoang, tu bổ đường xá.
Tần Dục không giấu Lý Sùng An kết quả thẩm vấn, khi người này biết chuyện vô cùng tức giận, hận không thể lập tức liền dẫn người bao vây Đông đại doanh, đem mấy tên tướng lĩnh vì tiền bán nước chém thành tương.
“Chuẩn bị đi.” Tần Dục nói: “Ngày mai đem binh mã qua Đông đại doanh.”
- ---
Chỗ Tần Dục có vô số việc cần xử lý thì chỗ Lục Di Ninh vô cùng nhàn rỗi.
Lục Di Ninh rất thích thế giới bên ngoài, đặc biệt là chỗ này vì đây không phải là kinh thành, Tần Dục không phải người chú ý quy củ nên nàng có thể tự do dạo chơi trong trấn. Nếu nàng nguyện ý còn có thể dùng thân phận quốc sư đi tham quan một vòng.
Hôm nay Lục Di Ninh không ở cùng Tần Dục, trốn ở trong phủ quốc sư luyện bắn tên.
Tần Dục hy vọng Lục Di Ninh biết nhiều loại vũ khí, đưa nàng đi xem Lý Sùng An huấn luyện binh lính bên người rồi thảo luận chỗ đáng sợ của cung tên. Đời trước Vương phi của hắn chết do vạn tiễn xuyên tâm, đây là việc khiến Tần Dục vô cùng đau đớn, hắn không cho phép việc này tái diễn lại lần nữa.
Tần Dục hy vọng Lục Di Ninh hiểu chỗ đáng sợ của cung tên để còn biết đường trốn xa một chút, kết quả…
Lục Di Ninh xem xong càng thích cung tên, thậm chí lúc trở về nàng nài nỉ Tần Dục chuẩn bị cung tên để luyện tập. Tần Dục đồng ý, sai người chuẩn bị mấy cái cung tên, Lục Di Ninh chọn tới chọn lui cuối cùng chọn cái lớn nhất, không tốn mấy sức đã bắn trúng hồng tâm.
Lục Di Ninh cảm thấy bắn vào bia thật vô dụng, nhìn thấy trên trời có một con chim nhỏ bay qua lập tức giương cung. Lục Di Ninh bắt được con mồi, tự nhiên phải đi khoe Tần Dục để chàng ấy xem. Nàng xách chim hào hứng đi thư phòng của Tần Dục, lúc này Tần Dục đang nổi bão, sắc mặt không tốt.
“Tần Dục?” Lục Di Ninh nghiêng đầu nhìn Tần Dục.
“Vương phi.” Nhìn thấy Lục Di Ninh, Lý Sùng An vội vàng hành lễ.
“Di Ninh.” Sắc mặt của Tần Dục hòa hoãn vài phần.
“Ta bắt được một con chim!” Lục Di Ninh thấy Tần Dục không tức giận, xách chim để Tần Dục xem.
Con chim vô cùng bình thường nhưng việc Lục Di Ninh bắt chim chóc đối Tần Dục lại vô cùng quen thuộc. Đời trước lúc sắp chết đói, Lục Di Ninh từng bắt một con chim cho hắn, sau đó Thọ Hỉ đập nát một chiếc ghế dựa để nấu con chim đó. Chiếc ghế dựa đó vô cùng sang quý, không dễ dàng bắt lửa, Thọ Hỉ mất kha khá thời gian mới nấu chín chim rồi chia mỗi người một ít. Chỗ thịt đó không đủ nhét kẽ răng nhưng Tần Dục cảm thấy đó là loại thịt ngon nhất hắn đã từng ăn.
Thấy con chim Lục Di Ninh đưa cho mình, tâm trạng bực bội của Tần Dục lập tức tốt lên: “Di Ninh thật giỏi, để ta cho người nấu nó lên.” Tần Dục nói.
Lục Di Ninh hào hứng gật đầu.
Ngày mai Vương gia đi đông đại doanh, có nhiều việc cần an bài trước, Lý Sùng An nhanh chóng cáo lui, lúc rời đi hắn có chút nghi ngờ. Con chim Vương phi mang tới giống như bị người dùng tên bắn chết, sao Vương phi lại nói là người nhặt được?
Mà cũng có thể là Vương phi trùng hợp nhặt được.
Trong trí nhớ của Tần Dục, thịt chim vô cùng tươi ngon nhưng riêng món chim này lại có hương vị kỳ quái, tanh tanh, không có mấy thịt.
Thật ra điều này không kì lạ. Khi đó Tần Dục quá đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon, bây giờ thì khác, mấy năm nay hắn ăn toàn thứ tốt, đâu biết đói là gì.
Dù vậy, Tần Dục vẫn ăn hết, ngay cả xương cốt cũng nhai nát rồi nuốt xuống. Lục Di Ninh ăn một miếng, không thấy ngon nên không ăn nữa, nàng giật mình nhìn sang Tần Dục. Hắn thích ăn thịt chim sao? Lục Di Ninh quyết định về sau chăm chỉ bắt thêm vài con nữa để Tần Dục thưởng thức:v
Ngày hôm sau, Tần Dục đi Đông đại doanh, Lục Di Ninh hóa trang thành Quốc sư đi cùng, tiện tay mang theo cung tên…
Tờ mờ sáng, khi mọi người tập trung, Lý Sùng An phát hiện Quốc sư mang theo một cây cung tên trọng lương không nhẹ, e là phải tốn không ít sức mới kéo được.
Không thể tin được quốc sư biết dùng mũi tên!
Quốc sư tiên phong đạo cốt cõng một cây cung tên lớn làm người ta cảm giác khác lạ, nhưng mọi người vẫn thấy kính nể hắn.
Quốc sư không có gì là không làm được!
Lục Di Ninh cõng cung tên, không cưỡi ngựa mà trèo lên xe ngựa của Tần Dục.
Xe ngựa tương đối nhẹ lại đi nhanh, đường đi gặp ghềnh nên xóc nảy nhiều, Tần Dục bị va chạm nên có chút khó chịu, Lục Di Ninh khỏe mạnh nên ngắm phong cảnh bên ngoài. Thời tiết nóng bức nên mành trên xe ngựa được vén lên, Lục Di Ninh ngắm phong cảnh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên không trung. Nàng một lòng muốn bắn một con chim thật lớn để Tần Dục ăn nhưng mãi không tìm được, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Đông đại doanh cách tổng doanh không xa, phu xe nói đi tầm ba canh giờ là đến nhưng Tần Dục không định làm vậy, một phần bởi vì Tần Dục muốn ngồi xe ngựa, phần khác vì làm như vậy thì khi đến đó, người và ngựa đều kiệt sức.
Đoàn người xuất phát từ tờ mờ sáng đi tới khi mặt trời lặn mới tới cửa Đông đại doanh.
Cũng vào lúc này, cuối cùng Lục Di Ninh cũng thấy một con chim thật lớn.
Chu Khánh luôn chú ý quốc sư, trong một lần hắn quay lại nhìn trộm thấy Quốc sư đột nhiên đứng dậy, kéo cung bắn tên. Nếu để hắn kéo cái cung đó chắc tốn không ít sức lực nhưng quốc sư giương cung rất nhẹ nhàng, nhắm thẳng không trung.
Quốc sư muốn bắn cái gì? Có xảy ra chuyện gì không? Chu Khánh lập tức kích động, đúng lúc này Lục Di Ninh buông dây cung, mũi tên bắn ra.
Động tác quá đẹp! Chu Khánh nhìn về hướng Quốc sư bắn tên, sau đó thấy một con diều hâu bị bắn trúng.
“Thủ pháp tốt!” Chu Khánh lớn tiếng nói.
Những người khác sùng bái nhìn Lục Di Ninh, đám binh lính nghị luận sôi nổi.
“Quốc sư thật là lợi hại! Ở trên xe ngựa xóc nảy có thể bắn hạ diều hâu!”
“Thật không hổ là quốc sư!”
“Nếu ta có tiễn pháp như vậy thì tốt rồi!”
Tất cả mọi người đều kích động, Lục Di Ninh cũng vừa lòng —— con chim kia nhìn thật béo.
Trong khi mọi người vui vẻ, Lý Sùng An nhìn con diều hâu dưới đất nhíu mày.