Chương 22: Nàng hẳn là rất vui đi.
Đối với các nàng, phu quân là một thứ gì đó rất xa lạ.
Không khác gì Tư Mã Duệ Tịch, từ lúc gả cho hắn, Đan Lạc Bích cùng Mạc Nghiên gặp hắn không quá ba lần.
Hắn giống như xa cách với thế giới này vậy.
Không thèm đoái hoài gì tới các nàng thì không nói đi.
Đằng này lại hết lần này tới lần khác trốn tránh.
Cứ như thể sợ các nàng gắt gao ăn hết của hắn vậy.
Nhưng lần này lại khác.
Hắn mặc nhiên tới Miến Vũ điện của thái tử phi.
Đây chẳng phải là ngoại lệ trong truyền thuyết hay sao?
Ánh mắt sâu vun vút đưa qua đưa lại, nhìn rõ từng người các nàng.
“Điện hạ sao lại có nhã hứng tới Miến Vũ điện của ta?” Tư Mã Duệ Tịch anh dũng phá ta không khí ngột ngạt này.
Đan thừa huy bên cạnh dương ánh mắt cảm tạ cùng tán thưởng nhìn nàng.
Mà việc làm này khiến hắn rất thích thú.
Ít ra nàng không còn đối với hắn kiêng dè như tối hôm qua nữa.
Càng không cần phải sợ hãi hắn nữa.
“Đông Cung này là của ta.
Ta muốn đi đâu còn cần phải hỏi ý kiến nàng sao?”
Đan Lạc Bích cùng Mạc Nghiên đưa mắt nhìn nhau.
Hôm qua mới đại hôn, hôm nay lại đứng giữa các tỳ thiếp khác cãi nhau như vậy sao? Xem ra thái tử cũng không có mấy phần cảm tình với thái tử phi.
Tư Mã Duệ Tịch lạnh nhạt ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh: “Người đường đường là thái tử, ta nào dám quản lý người.” Lời nói tuy khách sáo như thế.
Nhưng thực chất lại mang ý mỉa mai vô cùng.
Cơ Dục Hiên liếc nàng một cái rồi ánh mắt chuyển xuống chỗ Đan Lạc Bích và Mạc Nghiên, mỉm cười:
“Sau này các nàng không cần đến chỗ thái tử phi hành lễ nữa.”
Đan Lạc Bích và Mạc Nghiên ngạc nhiên nhìn hắn rồi lại nhìn sang Tư Mã Duệ Tịch.
Chẳng lẽ bọn họ vừa mới cưới nhau lại gây thù chuốc oán rồi sao? Bởi lẽ trong giọng nói kia của thái tử lại đậm mùi thuốc súng như vậy.
“Ý điện hạ là gì?” Tư Mã Duệ Tịch hậm hực trợn tròn mắt.
Nàng cũng không thích các nàng ấy sáng sớm chạy đến hành lễ như vậy.
Nhưng chuyện này bị chính thái tử bác bỏ thì lại là việc khác.
Giống như hắn rất ghét bỏ nàng.
Giống như vừa cưới nàng vào cửa, nàng đã bị thất sủng.
Việc này đối với nữ nhân mà nói chính là một sự sỉ nhục.
Rõ ràng tối qua vẫn còn ôm nàng ngủ.
Rõ ràng tối qua vẫn còn tốt đẹp kia mà.
“Ý trên mặt chữ.”
“Điện hạ, Tiểu Nghiên nghĩ không nên làm như vậy.” Mạc Nghiên từ trước đến nay luôn là người hiểu chuyện.
Giọng nói nàng nhẹ nhàng đến mức khiến người ta say đắm.
“Nếu điện hạ đã có ý như vậy, ta nghĩ các muội cũng nên nghe theo đi.”
Tư Mã Duệ Tịch nghiến răng.
Sau đó phất tay áo, chỉ thẳng ra cửa: “Nếu không còn việc gì, mời các người rời khỏi đây.
Ta còn muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy muội muội xin cáo từ.” Nói xong, Đan Lạc Bích cùng Mạc Nghiên rời đi.
Trong phòng rộng lớn chỉ còn lại nàng và Cơ Dục Hiên.
“Sao điện hạ còn chưa đi?”
“Vừa hay sắp đế giờ dùng bữa trưa.
Ta sẽ ở lại cùng nàng.” Cơ Dục Hiên nở nụ cười đểu cáng.
Ánh mắt lại gắt gao khóa chặt thân ảnh của nàng vào trong đôi con ngươi.
Nàng của đêm qua và nàng của sáng nay như hai con người khác nhau vậy.
Đêm qua nàng ủy mị khép nép như sợ hắn ăn sạch sẽ chính mình.
Sáng nay lại uy phong lẫm liệt, một câu đều sắc bén nhắm tới hắn.
Con người của nàng quả thật thú vị.
Mỗi ngày một loại hành vi mới mẻ, khiến cho hắn không tự chủ được mà từng bước khám phá.
“Ai muốn dùng bữa cùng ngươi.”
Hắn rời khỏi ghế, đi xuống chỗ nàng đang đứng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, bộ dạng chẳng khác gì một tên lưu manh.
“Bổn thái tử cưng chiều nàng như vậy, nàng hẳn là rất vui đi.”
Tư Mã Duệ Tịch lùi lại hai bước, tránh né những hành động va chạm của hắn, miệng hừ lạnh: “Hừ, ta còn tưởng Đông Cung thái tử bận rộn triều chính.
Không ngờ lại rãnh rỗi đến vậy.
Nếu ngươi nhất thời nông nỗi thì đến chỗ Đan thừa huy hoặc Mạc thừa huy quậy phá đi.
Tìm ta làm gì?”
“Bởi vì nàng là thê tử của ta.
Đúng không thái tử phi?”
Nàng cũng chẳng còn gì để bàn cãi nữa.
Bởi đúng như hắn nói, nàng chính là thái tử phi của hắn.
Hắn đến chỗ nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Trong suốt quá trình ăn cơm cùng nhau, hắn và nàng không khỏi có chút ý kiến bất đồng hay nổi hứng gây loạn.
Nói chung, bữa cơm này chẳng mấy vui vẻ là bao.
Không, chỉ có nàng là không cảm thấy vui vẻ.
Còn hắn, lúc ra đi rất cao hứng huýt sáo.
Tới chính điện của mình, nhìn thấy Hải Minh đứng chờ sẵn, hắn mới thu lại nụ cười còn vương trên môi.
Từ sau khi Phong Huyền chấp hành nhiệm vụ rời khỏi thượng kinh, Hải Minh liền thay thế hắn trở thành tâm phúc bên người Cơ Dục Hiên.
“Điện hạ, có tin báo từ núi Ngự Phong.”
Nghe đến ba từ ‘núi Ngự Phong’, hơi thở của Cơ Dục Hiên trầm xuống nặng nề.
Đấy mắt lại hiện lên cái rét giá lạnh.
Hắn nhanh chóng vào trong chính điện, cẩn thận đóng cửa lại, nhìn trước ngó sau rồi mới nhận lấy mảnh giấy nhỏ từ Hải Minh đọc từng chữ.
“Sư phụ nói đã tìm ra manh mối của Kinh Phương.
Giờ tý hẹn gặp nhau ở Tửu Hồng Lầu.”
Từ sau khi hắn rời khỏi núi Ngự Phong trở về hoàng cung, sư phụ vẫn luôn điều tra giấu vết của Kinh Phương.
Năm đó lúc vừa sinh hắn ra, Kinh Phương chính là người đã đưa hắn lên núi.
Nếu đúng như dự đoán, Kinh Phương là tay sai của Nghiêm thái úy.
Trước nay Nghiêm thái uy luôn muốn lật đổ hắn.
Bởi lẽ con gái của ông ta là Hiền phi, cháu ngoại ông ta lại là thập nhị hoàng tử Cơ Chiến Minh, người từng được hoàng thượng suy sét lên làm thái tử..