Trước đây, nếu anh tức giận hoặc phẫn nộ, anh sẽ để lộ nụ cười nhạt lạnh lùng, sẽ tàn sát miệng tôi bằng một nụ hôn, vừa mạnh mẽ vừa cao ngạo, ẩn nhẫn, nhưng cũng khó che giấu sự sắc bén.
Không giống bây giờ, anh yên tĩnh như một hồ nước chết.
“Hiện tại là gì vậy?” Sắc mặt Mục Huyền tái nhợt, thanh âm của anh khô khốc.
“Gì là gì?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt hốt hoảng và bi thương.
Mục Huyền cụp mắt, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt trong trẻo của anh: “Tất cả mọi thứ của hiện tại là gì? Lại là một giấc mộng của tôi, hay là kế hoạch khác của chủng tộc thời gian?”
Tôi vốn một bụng ấm ức, nghe câu hỏi của anh, tôi càng đau lòng gấp bội.
“Không, không phải giấc mộng, cũng không phải là kế hoạch của chủng tộc thời gian!” Tôi không thể kiềm chế, lao đến ôm chặt thắt lưng Mục Huyền. Thân thể anh cứng đờ, anh vẫn không nhúc nhích.
Tôi nghẹn ngào vùi mặt vào ngực anh: “Mục Huyền, anh đừng hiểu lầm em. Em là người của chủng tộc thời gian đến từ ba mươi triệu năm sau. Trước đó em không hề hay biết, bằng không, nhất định em sẽ nói với anh. Đến hôm diễn ra kế hoạch ‘Stan hồi sinh’, sức mạnh tinh thần của anh mới kích phát ký ức của em. Trong lịch sử, anh sẽ chết vào ngày hôm đó do năng lượng quá tải. Lúc anh qua đời, sức mạnh tinh thần của anh sẽ bùng phát, kích thích sức mạnh tinh thần tiềm năng của những người khác. Vũ trụ sẽ bước vào thời đại siêu năng. Một trăm năm sau, hành tinh Stan vẫn rơi vào tăm tối. Nhưng chất lượng của vũ trụ đã bị ảnh hưởng, hàng loạt tinh hệ sụp đổ, hố đen gia tăng. Ba mươi triệu năm sau, vũ trụ sẽ bị diệt vong.
Theo kế hoạch ban đầu, em đến bên anh là để giết chết anh sớm hơn thời điểm đó một chút. Nhưng em không đành lòng, em chỉ muốn cứu anh. Cho dù em không thể ngăn chặn thời đại siêu năng, em cũng muốn anh còn sống, nhưng em đã thất bại. Còn bây giờ là bọn em lợi dụng năng lượng của hố đen, thúc đẩy toàn bộ vũ trụ quay ngược thời gian. Mục Huyền, em chưa từng có ý định hãm hại anh. Để giúp anh sống lại, em... em...”
Những lời này, trong lòng tôi đã nhẩm đi nhẩm lại hàng nghìn lần, nhưng nói đến câu cuối cùng, tôi vẫn khóc không thành tiếng. Tôi lại lẩm bẩm kể thêm một số chuyện. Sau khi cho rằng đã nói rõ ngọn nguồn, tôi liền lau khô nước mắt, ngẩng đầu chờ đợi.
Mục Huyền cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt anh giống như bị một lớp sương mù bao phủ.
Eo tôi bị siết chặt. Mục Huyền cuối cùng cũng ôm tôi, anh lặng lẽ ôm tôi, trong vòng tay mạnh mẽ của anh.
Tôi như trút gánh nặng ngàn cân trong lòng, mọi nỗi tủi thân cũng tan biến trong giây lát. Tôi vùi sâu mặt vào lòng anh, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Mục Huyền chỉ trầm mặc ôm tôi mà không nói một lời nào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào thanh âm của một binh sĩ: “Ngài chỉ huy, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Mục Huyền buông người tôi: “Em về phòng trước đi.” Tôi không muốn rời xa anh, hơn nữa anh vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao ký ức của anh vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng Mục Huyền đã lên tiếng: “Vào đi!”
Một số binh lính cầm súng xông về phía Dịch Phố Thành đang hôn mê bất tỉnh. Lúc đi đến cửa ra vào, tôi không nhịn được quay đầu. Mục Huyền chắp tay sau lưng đứng giữa mấy người lính. Thần sắc của anh lạnh lùng và trầm tĩnh.
Tim tôi đột nhiên trĩu nặng.
Không, không đúng.
Phản ứng của anh quá bình tĩnh.
Mặc dù hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, Mục Huyền đã chịu ôm tôi. Nhưng anh... tỏ ra bình thản một cách bất thường.
Rốt cuộc... anh có tin lời tôi nói?
Ý nghĩ này khiến trái tim tôi bắt đầu tỏa ra khí lạnh.
Nhưng Mục Huyền sao có thể không tin tôi? Trước đây, dù cha anh, dù Đế quốc của anh nghi ngờ tôi, anh vẫn đứng về phía tôi. Hay là tôi vẫn chưa giải thích rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm đó?
Điều này không giống anh một chút nào.
Mục Huyền đã thay đổi.
Có lẽ, trên người anh đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết. Chuyện này nhất định liên quan đến việc tại sao anh vẫn còn giữ lại ký ức.
Khi đi qua hành lang hẹp và dài, đám quân binh nhìn thấy tôi đều cúi đầu tránh sang một bên. Tôi đưa mắt ra vũ trụ bên ngoài cửa sổ, tinh vân màu trắng bạc sáng lấp lánh, ánh sao nhấp nháy như trong giấc mộng. Đầu óc tôi đột nhiên bật ra câu Mục Huyền hỏi tôi ban nãy.
“Tất cả mọi thứ của hiện tại là gì? Lại là một giấc mộng của tôi?”
Anh nói ‘Lại là một giấc mộng của tôi’. Đầu óc tôi phảng phất vụt qua một tia sáng, lẽ nào anh từng có giấc mơ tương tự?
Sau khi... anh chết đi?
***
Tôi quay về phòng, Mạc Phổ trầm mặc, Mạc Lâm bứt rứt. Tôi đành lên tiếng: “Mục Huyền sẽ giải thích tất cả với các anh.” Kết quả đến buổi tối, Mục Huyền không quay về mà cho người gọi tôi đến phòng thẩm vấn.
Trong căn phòng thẩm vấn rộng lớn, tất cả ngọn đèn trần và đèn tường đều bật sáng. Cả gian phòng chìm trong ánh sáng chói mắt. Dịch Phố Thành khệnh khạng ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa. Hắn đã thay bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên mặt không còn để lại dấu vết. Ngọn đèn chiếu sáng khiến gương mặt hắn đặc biệt anh tuấn, trông như một ngôi sao thần tượng. Khi tôi đi vào phòng, đôi mắt hẹp dài của hắn cong lên, phảng phất nghiền ngẫm điều gì đó.
Mục Huyền một mình ngồi sau chiếc bàn dài. Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh sững lại trong giây lát rồi nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng.
“Lại đây.” Anh cất giọng trầm thấp.
Lại đây.
Một câu nói vô cùng đơn giản, từng khiến tôi rất bất mãn, vì cho rằng anh quá gia trưởng.
Nhưng khi không có anh bên cạnh, tôi muốn có người nói với tôi hai từ này biết bao.
“Cô đúng là người của chủng tộc thời gian?” Dịch Phố Thành lên tiếng. Tôi liền quay đầu, thấy hắn hơi nheo mắt.
Tôi gật đầu.
“Cho tôi xem ánh sáng sức mạnh tinh thần của cô.” Dịch Phố Thành lười nhác tựa vào thành ghế: “Nặc Nhĩ điện hạ, việc bán thân cần phải hết sức thận trọng. Tôi nói có đúng không?”
Thần sắc Mục Huyền nhàn nhạt, giống như mặc nhận ý kiến của Dịch Phố Thành.
Tôi giật mình kinh ngạc. “Bán thân?” Buổi sáng, Mục Huyền mới tẩn cho Dịch Phố Thành một trận thừa sống thiếu chết. Đến buổi tối hai người đã ngồi ở đây, không khí giữa họ có vẻ không giống thẩm vấn, mà giống đàm phán?
Thấy tôi trầm mặc quá lâu, Dịch Phố Thành mất hết kiên nhẫn: “Cô tung một sóng xung kích nhỏ trước đi.”
Ngữ khí của hắn vẫn cao ngạo và đáng ghét như ngày nào.
Tôi giơ tay, một làn sóng xung kích nhỏ màu trắng bắn thẳng vào cổ họng Dịch Phố Thành. Sắc mặt hắn thay đổi, toàn thân đẩy về phía sau, lộn cả ghế xuống đất. Tất nhiên, tôi vẫn có khả năng khống chế, không làm Dịch Phố Thành bị thương. Tôi thu tay, ánh sáng trắng biến mất.
“Anh còn muốn xem nữa không?” Tôi hỏi.
Dịch Phố Thành ngây người, hắn lồm cồm bò dậy, kéo cái ghế, thong thả ngồi xuống. Sau đó, hắn liếc tôi một cái: “Anh đây ăn no căng bụng không có việc gì làm hay sao?”
Tôi không nhịn được bật cười, vô thức quay đầu về phía Mục Huyền. Mục Huyền vẫn đang nhìn Dịch Phố Thành, khóe miệng anh cong lên.
Anh cũng mỉm cười.
Đây là nụ cười đầu tiên của anh kể từ lúc chúng tôi gặp lại.
Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau lòng?
“Được, nể mặt cô ấy, tôi có thể thuyết phục tổng bộ lính đánh thuê, cho anh thuê những hành tinh nhỏ và hạm đội của chúng tôi.” Dịch Phố Thành chậm rãi mở miệng: “Nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc anh định làm gì?”
Lòng tôi chấn động. Hành tinh nhỏ, hạm đội? Lẽ nào không cần đợi tôi thuyết phục, Mục Huyền đã có ý định đó? Vì vậy, anh mới bỏ qua ân oán trong quá khứ, hợp tác với Dịch Phố Thành, người anh ghét nhất?
Mục Huyền quả nhiên cất giọng lãnh đạm: “Tôi định xây dựng lại một Đế quốc.”
Tôi và Dịch Phố Thành đều trầm mặc trong giây lát. Mục Huyền quay sang tôi: “Em về phòng trước đi.”
Tôi không nhúc nhích: “Bao giờ anh mới về phòng?”
Mục Huyền cụp mi: “Tôi sẽ cố gắng.”
Tim tôi nhói đau. Nhưng anh đã bắt đầu bàn bạc với Dịch Phố Thành, cùng lúc đó, các sĩ quan lần lượt đi vào. Một mình tôi đi ra ngoài hành lang dài và hẹp.
Trong lòng tràn ngập nỗi buồn khó tả.
Kết quả đến nửa đêm, quân binh toàn hạm đội đều nghỉ ngơi, Mục Huyền vẫn không thấy bóng dáng.
Tôi khoác áo khoác quân phục của anh, đi ra ngoài cửa. Đám cảnh vệ tỏ ra khó xử, tôi nói: “Tôi đi tìm ngài chỉ huy. Nếu muốn, các anh có thể đi theo tôi.”
Bọn họ rõ ràng do Mục Huyền bố trí để giám sát tôi.
Cuối cùng, bọn họ thật sự đi theo tôi đến trước phòng làm việc của Mục Huyền. Cửa bị khóa trái từ bên trong, tôi âm thầm sử dụng sức mạnh tinh thần bẻ gãy khóa, đẩy cửa đi vào rồi lập tức đóng sập.
Tôi hơi ngẩn người khi bắt gặp cảnh tượng trước mặt.
Phòng làm việc của Mục Huyền cũng màu xám, lạnh lẽo, đơn giản như những người khác. Trong phòng không một bóng người, nhưng tất cả ngọn đèn, từ đèn trần, đèn tường, đèn bàn đều bật sáng, khiến căn phòng sáng như ban ngày. Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong cũng sáng đèn, tiếng nước chảy vọng ra ngoài. Áo sơ mi và quân phục của Mục Huyền vắt trên thành ghế sofa, xem ra anh đang tắm rửa.
Tôi đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường.
Là ánh đèn.
Trước đây Mục Huyền không thích quá sáng, anh thích ánh đèn mờ mờ dịu dàng. Thể chất bán thú khiến anh có thể nhìn rõ sự vật trong đêm tối. Nhưng kể từ lúc sống lại, anh đều bật đèn sáng ở khắp mọi nơi, từ khoang nghỉ ngơi của tôi, phòng thẩm vấn, và cả nơi này.
Tại sao lại như vậy?
Tôi ngồi xuống ghế sofa. Mặc dù căn phòng sáng trưng, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo khó diễn tả.
Có tiếng cạch nhẹ, cửa phòng tắm mở ra. Mục Huyền vừa cầm khăn mặt lau đầu vừa đi ra ngoài. Thân hình trần truồng của anh như pho tượng điêu khắc cẩm thạch. Nhìn thấy tôi, gương mặt trắng ngần vẫn còn đọng giọt nước của anh vụt qua một tia sửng sốt.
“Anh không tin em, đúng không?” Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi nhỏ.
Mục Huyền đứng yên bất động. Anh không lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
Trái tim tôi như bị một tảng đá lớn đè nặng. Tôi nhìn anh, chậm rãi nói từng từ một: “Nếu anh không tin em, thì anh hãy giết chết em đi, em sẽ không phản kháng. Mạng sống của em... chỉ vì anh mới tồn tại.”
“Tôi sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương em, bao gồm cả tôi.” Mục Huyền bất thình lình ngắt lời tôi. Thanh âm của anh vô cùng lạnh lẽo.
“Vậy tại sao anh không tin em?”
Mục Huyền lặng thinh.
Lòng tôi buốt giá. Tôi đứng dậy đi về phía anh. Mục Huyền vẫn thanh tú, anh tuấn như ngày nào. Nhưng từ người anh tỏa ra một vẻ xa cách, ngăn tôi ở bên ngoài thế giới của anh.
Tôi bất giác nghẹn ngào: “Em biết sự việc xảy ra trước khi anh chết khiến anh tưởng em phản bội anh, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nếu anh không tin, anh không tin... Em có thể ra đi, em sẽ đi ngay bây giờ. Em sẽ rời xa anh, rời xa hành tinh Stan. Như vậy, chắc chắn em sẽ không thể hại anh. Dù phải cách xa anh, em cũng muốn anh tin em.”
Lời nói vừa thốt ra miệng, tôi liền cảm thấy trái tim co giật, nước mắt chảy giàn giụa. Sao tôi lại nói câu này cơ chứ? Tôi không thể tưởng tượng tôi sẽ sống ra sao nếu thiếu anh...
Tôi dường như không thể gắng gượng, vô thức quay người định bỏ đi. Nào ngờ eo bị siết chặt, một sức mạnh cực lớn kéo tôi về, đâm vào lòng Mục Huyền. Vòng tay anh như dây sắt, quấn chặt người tôi. Thanh âm trầm khàn của anh vang lên bên tai tôi: “Hoa Dao, chúng ta làm sao có thể xa cách?”
Hai từ ‘xa cách’ đã khiến anh nhói đau?
Tôi nghẹn ngào: “Vậy tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Trong lòng tôi tràn ngập nỗi chua xót: “Anh có biết không? Sau khi anh chết, mỗi ngày em chỉ sống nhờ vào việc tạo ra ảo ảnh. Anh có biết không, để quay ngược thời gian, để giúp anh hồi sinh, em phải sống một mình trong hố đen bao lâu, em cũng không biết nữa. Một tháng hay một năm? Có lẽ là mười năm! Em chỉ biết em ở trong đó rất lâu. Bây giờ nhắm mắt, hồi tưởng lại cảm giác lúc ở trong hố đen, em vẫn còn cảm thấy da thịt em bị cắt ra thành từng mảnh, nhãn cầu của em nổ tung, em...”
Những lời này tôi chưa từng nói với Mục Huyền, vì tôi sợ anh đau lòng. Nhưng hôm nay, tôi chỉ muốn làm cho anh đau lòng.
Tôi vẫn chưa kịp nói hết câu, cằm tôi đã bị anh bóp chặt. Gương mặt thanh lãnh của Mục Huyền gần kề, đôi mắt anh vụt qua tia kinh ngạc pha lẫn đau đớn. Không đợi tôi kịp nhìn rõ, anh đã phủ miệng xuống môi tôi.
Mục Huyền dùng sức nhấc cả người tôi, hai chân tôi rời khỏi mặt đất, bị anh khóa chặt trong lòng. Eo bị anh siết đến mức đau nhức. Nụ hôn của anh vô cùng hung hãn mãnh liệt, anh vừa cắn vừa mút tôi đến đau rát.
Nhưng nụ hôn này phảng phất chôn vùi mọi lý trí của tôi. Tôi ôm chặt cổ anh, quặp hai chân vào thắt lưng anh, kịch liệt hồi ứng nụ hôn của anh. Ánh mắt Mục Huyền vừa cuộn trào vừa u tối.
Hai thân thể đã bị khô cạn quá lâu lại phơi ra trong không khí lạnh lẽo một lần nữa. Từng đầu ngón tay, miệng lưỡi và từng tấc da của anh phảng phất thắp lên ngọn lửa hừng hực, khiến cơ thể tôi trở nên nhạy cảm đến mức run rẩy.
Không có bất cứ màn dạo đầu nào, thậm chí chỉ ôm hôn cũng đủ khiến chúng tôi không thể chờ đợi lâu hơn. Vật cương cứng nóng bỏng của anh, một phát đâm vào, mang theo sự khô rát, đau đớn và hung hãn.
Bàn tay anh như gọng kìm sắt, khóa chặt tôi dưới thân anh. Đau đớn và sung sướng đến cùng một lúc, khiến mọi cảm quan của tôi trở nên hỗn loạn, như đứng bên bờ sụp đổ. Mỗi khi ngắm gương mặt thanh tú, thân hình rắn chắc căng cứng giống con báo săn mồi của anh, tôi đều cảm thấy thần hồn điên đảo.
Bởi vì chỉ có cảm giác gần đến mức mất khống chế này mới có thể giảm bớt nỗi đau chôn sâu trong lòng tôi, nỗi đau xé nát tim gan khi bị mất anh.
Buổi tối hôm đó, Mục Huyền vô cùng hung hãn, anh không ngừng làm tình với tôi từ phía chính diện hoặc sau lưng. Lúc kết thúc, chân tay của anh vẫn quấn lấy người tôi, ôm tôi vào lòng. Hai chúng tôi dính chặt lấy nhau như hai đứa trẻ.
Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng trưng, bên cạnh giường đã trống không. Tôi ngồi dậy đảo mắt một lượt, thấy Mục Huyền trần truồng ngồi trên ghế sofa, quay lưng về phía tôi, đầu anh hơi cúi xuống.
Ánh sáng rọi chiếm vào lưng anh, tạo thành đường nét đầy mê hoặc. Bờ vai rộng, tấm lưng rắn chắc, eo thon, chân dài, trông anh như một vị thần yên tĩnh, nhưng cũng bộc lộ vẻ cô độc thê lương.
Lòng tôi tràn ngập nỗi xót xa. Tuy Mục Huyền đã thay đổi, nhưng anh vẫn quay về bên tôi.
Dường như phát giác ra động tĩnh của tôi, Mục Huyền không quay đầu, chỉ cất giọng từ tốn: “Hoa Dao, anh ở trong Dục.”
Tôi sững sờ, không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng trầm tĩnh của anh, nghe anh nói tiếp: “Sức mạnh tinh thần của anh bị nhốt ở trong Dục. Ý thức rất mơ hồ, xung quanh chỉ có một màn tối đen.”
Lúc này, tôi mới hiểu ý Mục Huyền, trong lòng chấn động.
Dục? Anh ở trong Dục?
Đúng vậy, ngày hôm đó tuy thân thể của anh tan biến, nhưng cột sáng vẫn còn tồn tại. Vì vậy năng lượng của anh... đã bị hút vào núi Dục?
Tôi chợt tỉnh ngộ. Đây chính là nguyên nhân Mục Huyền vẫn còn lưu lại ký ức, chính là nguyên nhân khiến quá trình quay ngược thời gian xảy ra sai lệch về thời điểm. Bởi vì trong hố đen lúc đó, có cả tôi và anh, hai thực thể năng lượng.
Đây là số trời đã định, không để chúng tôi cách xa?
Tôi xông đến, ôm chặt người Mục Huyền. Anh cũng lập tức ôm tôi, đặt tôi ngồi lên đùi anh rồi vùi mặt vào cổ tôi. Hai chúng tôi dính sát vào nhau, không một khe hở.
Một lúc sau, cảm giác đau lòng mãnh liệt vẫn tràn ngập trái tim tôi.
Tôi cất giọng xót xa: “Chúng ta xa nhau lâu như vậy, không ngờ anh bị nhốt ở trong núi Dục...” Tôi bất chợt há miệng, không thể nói hết câu.
Chúng ta xa nhau lâu như vậy. Là... bao lâu?
Đối với tôi mà nói, sau khi trở về tương lai, tôi ở đó một năm. Tôi xa anh một năm trời.
Nhưng... nhưng đối với anh, chúng tôi xa nhau bao lâu?
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Mục Huyền. Ánh đèn chiếu sáng gương mặt thanh tú như ngọc của anh. Anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo đã thấp thoáng tia ấm áp, si mê mà tôi quen thuộc. Anh bắt đầu hôn lên từng tấc da trên mặt tôi, phảng phất Mục Huyền của tôi đang từ từ quay về.
Nhưng tôi cảm thấy đầu óc đau buốt, lồng ngực trái đau đến mức không thở nổi.
Bởi vì đối với anh mà nói, chúng tôi cách xa ba mươi triệu năm. Người tôi yêu, cô độc trong bóng tối suốt ba mươi triệu năm.
Tôi nấc nghẹn trong giây lát, không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào.
Hành tinh Stan chìm vào tăm tối, vũ trụ đã ‘biển xanh hóa nương dâu’, vậy mà anh bị nhốt trong núi Dục hàng chục triệu năm mà không ai biết đến, cùng với nỗi đau tưởng tôi phản bội anh.
Vì vậy anh mới hỏi: ‘Đây có phải lại là một giấc mơ khác của anh’. Vì vậy, đi đến đâu anh cũng bật đèn sáng lóa. Đó là do anh ở trong bóng tối quá lâu, nên anh mới sợ đêm tối.
Vì vậy, anh mới tỏ ra xa cách và đề phòng tôi. Có phải trải qua hàng chục triệu năm, hình ảnh của tôi ở trong lòng anh đã trở nên vô cùng xa lạ và mơ hồ?
Nhưng sau khi tôi rơi lệ và bày tỏ tình cảm với anh, anh đã lập tức mở lòng, ôm tôi thật chặt. Anh ở trên giường hung hãn như một con sói hoang muốn nuốt tôi vào bụng, cũng giống một cậu bé cùng tôi triền miên không dứt...
Nước mắt tôi chảy xuống như thác lũ, tôi ôm chặt cổ anh: “Mục Huyền, Mục Huyền... Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, không bao giờ xa nhau nữa...”