Đôi phu thê này, một người là tướng quân, tuy trời sinh bản tính độ lượng, nhưng nợ máu phải trả bằng máu vẫn là điều không thể không nghĩ đến khi Thượng Quan Dũng đối mặt thù hận, một người là sống lại thêm một kiếp, tuy không còn nham hiểm tham lam, nhưng bản tính có phần tàn nhẫn không hẳn là đã mất đi, có thể nói đến việc nợ máu phải trả bằng máu, An Cẩm Tú nhất định phải làm cho được.
Sau khi ôm An Cẩm Tú tĩnh lặng một hồi, Thượng Quan Dũng thấp giọng nói: “Không biết trong thư dâng lên của Chu Đại tướng quân viết cái gì?”
“Trong việc Tín vương làm phản có khác thường”, An Cẩm Tú nói: “Chu Nghi dâng tư này nhất định đã làm hoàng đế nổi trận lôi đình. Ta nghĩ hôm nay hoàng đế sẽ không lại đây.”
Cho dù là Thế Tông không đến, chàng cũng không có cách nào đưa An Cẩm Tú ra khỏi nơi này, trong viện có nhiều ám vệ canh giữ, bên ngoài am ni cô còn có Ngự lâm quân, Thượng Quan Dũng ôm An Cẩm Tú, nghĩ đủ mọi khả năng có thể đưa nàng đi, nhưng đều bị chính mình bác bỏ. Trốn không thoát, một tòa am ni cô, cũng như thành Kinh đô này, khiến cho bọn họ mọc cánh cũng khó mà thoát khỏi.
“Ta biết chàng tức giận”, An Cẩm Tú nói với Thượng Quan Dũng: “Ở trước mặt thiếp chàng không cần phải chịu đựng, thật xin lỗi.”
“Ta có thể chịu”, Thượng Quan Dũng nhắm mắt lại: “Bản lĩnh duy nhất của một người không có tiền đồ là chịu đựng!” Đem nỗi nhục cùng với máu nuốt vào trong, mùi vị này tựa như một liều độc dược, đau thấu tâm cam, nhưng lại không thể không chống đỡ.
An Cẩm Tú ngồi thẳng lưng, hôn lên môi Thượng Quan Dũng. Đối với một người cuộc đời đã thấy quá nhiều máu, không có việc gì khó, khó nhất là phải nhẫn nhục chịu đựng. “Chàng lại cho thiếp một hài tử đi”, An Cẩm Tú hôn Thượng Quan Dũng một cái, nói: “Có lẽ Bình An vẫn muốn làm lại hài tử của chúng ta?” Kiếp này không giống với kiếp trước, đích nữ nhi kia không nhất định sẽ có lại, nhưng giờ phút này nàng đột nhiên muốn có một hài tử, Thượng Quan Dũng sẽ cho nàng.
“Cẩm Tú?” Thượng Quan Dũng ngây ngốc nhìn thê tử của mình.
An Cẩm Tú đưa miệng đến sát tai của Thượng Quan Dũng, thì thầm: “Cùng ta.”
Đầu óc Thượng Quan Dũng trống rỗng, đây là am ni cô cúng bái Bồ Tát, khắp nơi đều có thị vệ, ngoài cửa còn có Tử Uyên đứng cùng ám vệ, trong phòng u ám đến mức chàng chỉ có thể nhìn rõ mặt An Cẩm Tú, ở nơi này cùng nàng? Đưa tay sờ sờ phầnthân dưới đã hiện ra như một bức họa, vốn tưởng rằng đối với gương mặt này ký ức đã trở nên mờ nhạt, nhưng hóa ra chỉ là chàng tưởng tượng, “Cẩm Tú”, Thượng Quan Dũng nhẹ giọng gọi tên An Cẩm Tú, một lần rồi lại một lần…
“Cùng lắm là chết, chúng ta bây giờ còn sợ điều gì nữa chứ?” Gương mặt An Cẩm Tú bình tĩnh nhìn trượng phu của mình, “An Cẩm Tú ta sống thì làm người của chàng, chết thì làm ma của chàng.”
Lời này không hoa mỹ, không tình thơ ý họa, nhưng là phù hợp với tình thế của An Cẩm Tú và Thượng Quan Dũng lúc này nhất, nàng vừa nói xong, chàng nghe liền hiểu rõ.
“Cái gì ta cũng không cần”, Thượng Quan Dũng áp sát phần thân dưới hôn lên môi An Cẩm Tú, nói: “Ta chỉ cần nàng sống tiếp.”
“Được”, An Cẩm Tú nói: “Ta vì chàng mà sống tiếp, chàng cũng phải vì ta mà tồn tại.”
Môi lưỡi quấn vào nhau, một nửa y phục đã được cởi bỏ, lần này đã không còn là đêm tân hôn ngượng ngùng và gấp gắp, Thượng Quan Dũng tỉ mỉ nhìn vết thương trên cổ và tay của An Cẩm Tú, An Cẩm Tú thì lại nhè nhàng vuốt ve vết sẹo trên đầu vai của chàng.
“Sao lại có cái này?” An Cẩm Tú hỏi Thượng Quan Dũng, vết sẹo này nhìn màu sắc còn rất mới, hẳn là vết sẹo mới nhất trên người Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng không để ý, nói: “Lúc ở quan ngoại trúng một mũi tên.”
“Có đau không?”
“Nàng đau không?” Thượng Quan Dũng vuốt quanh sợi vải quấn trên cổ An Cẩm Tú, hỏi: “Sao nàng có thể để bản thân mình bị thương như vậy? Trân tay sao lại thế này, móng tay sao lại mất hết rồi?”
“Không đau”, An Cẩm Tú mỉm cười nhìn Thượng Quan Dũng, thân thể của nàng không tốt, mới có thể không cần hầu hạ Thế Tông, có điều nàng sẽ không nói điều này trước mặt Thượng Quan Dũng, “Ta chỉ lo chàng sẽ làm ta đau”, trong lời nói mang theo chút xảo quyệt, nhưng ánh mắt lại hàm chứa ngượng ngùng. Minh Tông Bạch Thừa Trạch miệng nói An Cẩm Tú không giữ phụ đạo, hiển nhiên nàng biết rõ làm thế nào để khơi mào nam nhân.
Cổ họng Thượng Quan Dũng nghẹn lại một chút, cúi đầu ngậm lấy quả hồng nhỏ trên ngực An Cẩm Tú, nơi này đã từng tiết ra sữa, so với đêm động phòng thì đã lớn hơn không ít.
An Cẩm Tú không lên tiếng, nhưng thân thể nhướn một chút lên trên, đưa thân mình đến trước mặt Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng ngậm lấy nơi ấy tựa như là trưởng tử đang bú mẹ, tay nâng chân trái của An Cẩm Tú lên, nhanh chóng cái vật ấm áp của mình tiến vào thật sâu.
Thân thể lại có cảm giác được lấp đầy, khiến An Cẩm Tú xém chút nữa thét lên. Gắt gao cắn môi, hai tay đang ôm cổ Thượng Quan Dũng tựa như hết lực mà buông ra, sau đó liền túm lấy váy áo, muốn lấy váy áo chèn vào miệng mình. Giờ khắc này, trong lòng An Cẩm Tú lại một lần nữa cảm thấy bi ai, bọn họ là phu thê, rõ ràng đây là việc chính đáng, vậy mà bây giờ một tiếng cũng không dám thốt lên.
“Cứ cắn ta là được”, Thượng Quan Dũng cầm lấy tay An Cẩm Tú, tay còn lại đưa lên miệng An Cẩm Tú, kiềm chế sự mạnh mẽ của mình lại.
An Cẩm Tú xoay nhẹ đầu, nàng không nỡ cắn chàng.
Thượng Quan Dũng giật mình, nhìn sự thống khổ hiện lên trên mặt của An Cẩm Tú, chỗ ấy đã sinh ra một hài tử, thế nhưng vẫn chặt chẽ như một thiếu nữ, xiết đến hắn phát đau.
“Chàng phải cho ra một hài tử”, An Cẩm Tú mở rộng cơ thể, bàn tay với tới nơi giao hoan của hai người, hai quả cầu trương to muốn phát tiết, thật khó để trượng phu của nàng chịu đựng dừng lại.
Thượng Quan Dũng đạt đến cực điểm mà kêu lên một tiếng, chính tay An Cẩm Tú đã đưa thần trí của chàng đi tới nơi nào chẳng biết, nữ tử này bao vây lấy chàng làm cho chàng điên loạn phát cuồng, nàng muốn hài tử thì hắn sẽ cho nàng một hài tử. Chàng hung hăng chuyển động, làm chỗ vật ấm áp kia ra vào trở nên ướt át, lại trở nên trơn trượt, cúi đầu xuống, Thượng Quan Dũng thậm chí có thể thấy “nó” chuyển động, trên bụng phẳng của An Cẩm Tú có vật nhỏ của chàng lắc lư, bấy nhiêu cũng đủ khiến Thượng Quan Dũng khó mà kìm nén.
An Cẩm Tú cắn vào cánh tay Thượng Quan Dũng để gần miệng nàng, chặn lạt tiếng thét sắp sửa thốt ra.
Giao hoan trong im lặng, quyết liệt mà tuyệt vọng. Phu thê hai người không ai nói gì, nhưng đều biết tương lai khó liệu, đây có lẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau. Chàng muốn đem nàng chà xát vào da thịt của mình, nàng cởi bỏ dè dặt, chỉ muốn cho chàng có thể một lần thỏa mãn.
“Sau này có nữ nhân khác cũng đừng quên thiếp”, đem tâm tư từ sâu trong trái tim nói với Thượng Quan Dũng, chịu đựng sức nặng nam nhân này, An Cẩm Tú lại nghĩ tương lai bọn họ lành dữ khó đoán, tuyệt vọng đến nát lòng, nay lại mang một tia hi vọng, nam nhân này yêu nàng, cho nên sẽ không quên nàng, càng sẽ không vứt bỏ nàng.
“Cẩm Tú”, Thượng Quan Dũng gọi tên An Cẩm Tú bằng một giọng trầm thấp tuyệt vọng không muốn rời xa.
Sau đó, thời điểm Thượng Quan Dũng gieo hạt giống của mình vào cơ thể của An Cẩm Tú, hai hàng nước mắt từ khóe mắt của nàng rơi ra.
An Cẩm Tú lẳng lặng ôm Thượng Quan Dũng không chịu buông tay, Thượng Quan Dũng cũng không thể rời bỏ thân thể An Cẩm Tú, hai người cứ vậy mà ôm ấp nhau ở trên giường.
Thượng Quan Dũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút ánh sáng ít ỏi ngoài cửa sổ không biết đã biến mất tự lúc nào.
An Cẩm Tú nói: “Trời đã tối, chàng nên đi rồi.”
“Ừ”, Thượng Quan Dũng nói: “Ta phải đi rồi.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng tay của An Cẩm Tú lại không chịu buông ra, vật kia của Thượng Quan Dũng đang ở trong cơ thể An Cẩm Tú cũng nở to ra.
Lại bắt đầu một trận giao hoan trong bóng tối, lúc này An Cẩm Tú bị Thượng Quan Dũng ôm ngồi trên người, nàng tự chuyển động, khiến Thượng Quan Dũng mãnh liệt ra vào sâu hơn trong cơ thể của nàng.
Bên ngoài. Hàn Ước đi tới trước mặt Tử Uyên, nói: “Sao phu nhân lại không thắp đèn?”
Tử Uyên đứng ở bên ngoài có chút khẩn trương, nàng không nghe thấy động tĩnh trong phòng, nhưng Hàn Ước là người luyện võ, thính lực so với nàng dĩ nhiên là tốt hơn, lỡ đâu người này nghe được gì đó thì làm sao bây giờ? “Tiểu thư nhà ta chắc là đang ngủ”, Tử Uyên cố ý nói lớn: “Hàn đại nhân, sao ngài lại không bình ổn vậy? Là muốn thay ca sao?”
Hai người trong phòng nghe được giọng của Tử Uyên, động tác đều dừng lại.
Hàn Ước nói với giọng rất nhỏ, “Ngươi lớn tiếng như vậy, không lo sẽ đánh thức phu nhân sao?”
Tử Uyên quay ra bên ngoài, ép Hàn Ước lui về sau vài bước, xong mới nói nhỏ: “Ta quen nói lớn tiếng rồi, tiểu thư nhà ta cũng sẽ không trách ta.”
Hàn Ước lắng tai nghe ngóng, nhưng không nghe được tiếng động gì, mới nói với Tử Uyên: “Phu nhân là người tốt.”
“Ừ”, Tử Uyên lập tức gật đầu: “Tiểu thư nhà ta đúng là người tốt.”
“Phu nhân không cần dùng cơm sao?” Hàn Ước đột nhiên đổi đề tài nói với Tử Uyên.
“Đợi tiểu thư thức dậy, ta sẽ đi lấy cơm cho nàng ấy”, Tử Uyên thành thật nói: “Hàn đại nhân, các ngươi không cần đi ăn cơm sao?”
“Ta tới phòng bếp xem sao”, Hàn Ước nói: “Nếu ở đây có việc gì, ngươi cứ hô lớn, ta sẽ đến ngay.”
“Được”, Tử Uyên đáp: “Ta không sợ, nơi này còn có bảy vị thị vệ đại ca khác nữa mà.”
Hàn Ước xoay người rời đi, nghĩ nghĩ gì đó rồi quay lại nói với Tử Uyên: “Lát nữa Hướng, Vinh hai vị thái y sẽ đến đây thỉnh mạch cho phu nhân, để phu nhân ngủ một lát, sau đó ngươi nên gọi phu nhân dậy.”
Tử Uyên gật đầu, trong lòng lại khẩn trương, không biết trong phòng hai người họ có nghe được câu nói của Hàn Ước hay không, nếu lát nữa Hướng Viễn Thanh cùng Vinh Song đến, một tiểu nha hoàn như nàng làm sao có thể chặn được hai vị thái y?
Hàn Ước dặn dò Tử Uyên xong rồi mới xoay người rời đi. Sau đó Tử Uyên lui về đứng bên cạnh cửa, sân viện này hiện tại không thắp đèn, tối thui, Tử Uyên không nhìn thấy được gì ở trong sân cả.
Hai người trong phòng nghe được đối thoại ở bên ngoài, nhưng vẫn hòa vào nhau. Tuyệt vọng càng khiến cho con người điên cuồng, Thượng Quan Dũng dùng hết tâm trí kích thích bên dưới của An Cẩm Tú, tưởng như muốn đả thương nàng, sau khi gieo hạt giống của mình thêm một lần, Thượng Quan Dũng mới phát hiện đè ép nàng ở dưới, hai chân An Cẩm Tú mở rộng ra, không chút động tĩnh.
“Cẩm Tú?” Thượng Quan Dũng hoảng hốt nhìn An Cẩm Tú, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng.
Tong ngực bất ngờ xả ra một trận đau đơn khiến An Cẩm Tú nhất thời hôn mê, sau khi bị Thượng Quan Dũng đánh thức, mê man một lúc mới phục hồi lại tinh thần.
“Nàng bị sao vậy? Ta làm nàng đau ư?” Thượng Quan Dũng lúng túng hỏi An Cẩm Tú.
“Không, không có việc gì”, An Cẩm Tú muốn Thượng Quan Dũng yên tâm, nhưng lời nói ra lại rất yếu ớt.
Thượng Quan Dũng muốn xuống giường đốt đèn xem kỹ, chàng nghĩ rằng nhất định mình đã làm tiểu thê tử bị thương.
“Không cần!” An Cẩm Tú kéo tay Thượng Quan Dũng không buông: “Sẽ làm cho bên ngoài thấy bóng chàng.” Ánh nên sẽ làm cho bóng người hiện trên tường, trên cửa sổ, nàng không thể để Thượng Quan Dũng mạo hiểm như vậy.
“Nàng thật không bị thương?” Thượng Quan Dũng lại hỏi An Cẩm Tú một lần nữa.
An Cẩm Tú thử cựa mình, lúc này cơ thể nàng đau nhức, chỗ dưới thân sung lên thật khó chịu, nhưng lai không giống như là bị thương.