Trái tim như tro tàn sau một đêm đi qua, khi An Cẩm Tú hôn mê tỉnh lại, đã là buổi chiều. Thế Tông sáng sớm đã hồi cung, chỉ để Cát Lợi lưu lại hầu hạ.
Tin tức Tú di nương chết, là nghe được từ miệng một tiểu thái giám tới dâng trà, An Cẩm Tú giờ khắc này, cũng không còn chịu đựng nổi những tin dữ cứ lặp đi lặp lại như vậy, lúc hôn mê An Cẩm Tú không những ngã xuống đất làm bị thương ở huyệt thái dương, còn xém chút nữa không thể tỉnh lại, cứ vậy mà đi theo mẫu thân của nàng.
Hướng, Vinh hai vị thái y không dám để cho An Cẩm Tú chết đi, nếu nữ nhân này chết, Thế Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vì An Cẩm Tú không tỉnh, Vinh Song đành dùng tới phương pháp thiêu ngải, đến lúc An Cẩm Tú tỉnh lại, thì hai cánh tay đã bị ngải thiêu đỏ ửng một mảng.
Hai vị thái y không dám nói chuyện với An Cẩm Tú, nhưng cũng không dám rời đi, đành đứng bên cạnh giường để canh chừng.
Cát Lợi đến một bên hạ màn xuống cho An Cẩm Tú, một bên lại khuyên An Cẩm Tú: “Phu nhân, người chết không thể sống lại, người vẫn là nên suy nghĩ thoáng một chút, tiện thể nén đi bi thương.”
An Cẩm Tú nhìn Cát Lợi, ánh mắt mang theo hơi nước che giấu đi cảm xúc ở trong lòng. Ngay cả thái y còn không dám nói chuyện với nàng, tên tiểu thái giám dâng trà kia sao lại dám? Chắc tên tiểu thái giám này bị thái giám tổng quản sai khiến. Thên thái giám này, An Cẩm Tú nghiêng người qua, tên thái giám này muốn nàng chết, muốn cho nàng đang sống sờ sờ mà đau lòng đến chết.
Cát Lợi thấy An Cẩm Tú nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, đã tự biết bẽ mặt. Nhìn An Cẩm Tú nước mắt lưng tròng, thân hình mảnh mai đầy đáng thương, Cát Lợi cảm thấy thứ nữ này của Thái sư không đáng sợ, chẳng qua chỉ là người có tướng mạo xinh đẹp, nữ nhân như vậy trong cung cũng rất nhiều. Cát Lợi bỗng thấy yên tâm, nữ nhân này cho dù được thánh sủng, sau khi vào cung, nhất định cũng không phải là đối thủ của các nương nương trong cung, chẳng tồn tại được lâu, hẳn đây cũng chính là số phận của nàng ta.
Mẫu thân của mình là tự vẫn mà chết, có phải là do biết tin nàng chết hay không? An Cẩm Tú nằm trên giường cứ lặng im mà rơi lệ, suy xét cái chết của Tú di nương. Bên cạnh sự thống khổ tuyệt vọng, còn suy tính tình hình, An Cẩm Tú kiếp trước giỏi về tâm kế còn có thể làm ra chuyện. Kiếp này tâm nguyện cùng Thượng Quan Dũng một đời bên nhau cũng đã tan biến, An Cẩm Tú một lòng muốn báo thù, nàng cũng không nghĩ, lại giống như nữ tử kiếp trước kia trợ giúp Bạch Thừa Trạch lên làm Hoàng đế.
Không thể là do tin nàng chết, nếu nàng đã chết, mẫu thân còn có một nhi tử là An Nguyên Chí, Tú di nương sao có thể đành lòng để lại An Nguyên Chí sống một mình trên đời? Trong đầu An Cẩm Tú lướt tính toán lướt qua mọi khả năng, cuối cùng xuất hiện lại hình ảnh trong khách phòng này đêm quá. Mẫu thân nàng tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn, tuy rằng khi bước đi không phát hiện ra điều gì, nhưng mà, An Cẩm Tú cắn nắt môi mình.
Máu chảy vào yết hầu, vị tanh ngọt nơi cổ họng tràn ngập trong miệng, ngày hôm qua ở đây không phải là không xảy ra chuyện gì, là mẫu thân của nàng thay nàng chịu hết thảy. Đáng chết, những người này thật đáng chết! Thù hận làm cho toàn thân của An Cẩm Tú như bị nướng trên lửa nóng, thiêu đốt nàng thành tro, kiếp trước sau khi Bạch Thừa Trạch bỏ rơi nàng, nàng cũng chưa từng phẫn hận như hôm nay.
Không thể chết được, trước mắt nàng biến thành màu đen, mùi máu tươi trong miệng ngày càng nồng, khi mọi thứ đều mất đi tri giác, ngón tay An Cẩm Tú cào lên khăn trải giường, tự nói với mình, nàng không thể chết được, nàng chết rồi thì mọi người trong nhà đều là chết không mình bạch! Nàng còn muốn giữ lại mạng của Thượng Quan Dũng, cho nên nàng không thể liền đi tìm cái chết, liền không nghĩ đến báo thù, vì Thượng Quan Dũng, nàng càng không thể chết.
“Phu nhân!” Trên giường nửa ngày không có động tính, điều này làm chi Hướng, Vinh hai vị thái y đang ở cạnh giường không yên tâm, sau khi biết tin mẫu thân của mình chết, tiểu nữ tử này liền ngất đi rồi xem chút thì không thể tỉnh lại, lúc này chẳng phải nàng ta phải khóc lóc rất thương tâm sao? Sao lại một chút động tĩnh cũng không có?
Vinh Song vén một góc màn lên, ló đầu nhìn vào trong, chưa kịp thấy rõ bộ dạng của An Cẩm Tú thì đã ngửi được mùi máu tươi. “Phu nhân, có phải người bị thương ở đâu hay không?” Vinh Song vội vã hỏi.
Hai mảnh móng tay của An Cẩm Tú đều lật ra ngoài, khiến hai vị thái y cảm thấy đau buốt, nhưng bản thân An Cẩm Tú lại không có phản ứng gì.
“Phu nhân, ta thay người băng bó một chút”, trong tay Hướng Viễn Thanh cầm cái nhíp, định nhổ hai cái móng tay ra, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của An Cẩm Tú, Hướng thái y lại không nỡ tàn nhẫn mà làm.
Hai vị này đều là thái y riêng của Thế Tông, cùng bọn họ có mối quan hệ tốt, với mình cũng rất hữ dụng, sau khi trong lòng định ra giá trị của hai vị thái y, An Cẩm Tú nhìn hai vị thái y yết ớt nói: “Hai vị đại nhân, lòng ta đang rất khổ sở, không cảm thấy đau.”
Hướng Viễn Thanh nói: “Rút móng rất đau, là một hình phạt tàn khốc nhất ở Hình bộ, mong phu nhân chịu đựng một chút.”
Vinh Song cầm một cái khăn sạch, gấp lại vài cái, sau đó đưa cho An Cẩm Tú cắn.
Tay đứt ruột xót, nhổ móng trên ngón tay rất đau đớn, như dao đâm vào tim, nhưng An Cẩm Tú nhiều nhất cũng chỉ là sắc mặt tái nhợt thêm một chút, trừ lần đó ra, quả thật không có thêm bất cứ phản ứng nào.
Vinh Song ở bên cạnh thở dài, nhìn bộ dạng của An Cẩm Tú, vẻ đẹp mỹ miều, nhưng không giống như là một nữ tử lả lơi ong bướm. Nữ tử như vầy rơi vào tay Thế Tông, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Nơi này Hướng Viễn Thanh vừa giúp An Cẩm Tú xử lý tốt vết thương, thì Thế Tông đến.
Lúc này Thế Tông đã biết tin Tú di nương tối qua nhảy giếng tự vẫn, Thế Tông không nghĩ rằng Tú di nương đã biết chuyện của y với An Cẩm Tú, chỉ nghĩ đây là hanh động của An Thái Sư ngừa vạn nhất. Tuy rằng Tú di nương là thân mẫu của An Cẩm Tú, nhưng Thế Tông cũng chưa từng gặp qua tiểu thiết nào của Thái sư, nên trong tâm cũng không phát sinh đồng cảm. Suy nghĩ về người thân của ái phòng*, Thế Tông hoàng đế trước giờ chưa từng trải qua.
*Ái phòng: người mình yêu.
Sau khi nghe hai vị thái y bẩm báo bệnh tình của An Cẩm Tú, Thế Tông cho người trong khách phòng lui ra, tự ngồi ở mép giường.
“Thánh thượng!” Lần này, Thế Tông thấy An Cẩm Tú không có rơi lệ, chỉ có ánh mắt bi thương, khiến cho Thế Tông có cảm giác không thể quên được.
“Trẫm đã nghe nói việc của mẫu thân nàng”, Thế Tông ôm An Cẩm Tú vào lòng, nâng cánh tay trái của nàng lên, vén ống tay áo lên một chút, vết bỏng lớn do bị ngải đốt ở trên cánh tay liền hiện ra trước mắt Thế Tông, “Trẫm biết nàng rất thương tâm, nhưng trẫm xem như việc đã rồi, nàng cũng đừng quá dày vò bản thân mình”, Thế Tông nói với An Cẩm Tú: “Phụ thân của nàng sẽ làm tang sự lớn, sẽ không bạc đãi thân mẫu của nàng.”
An Cẩm Tú cười lạnh trong lòng, người đã chết, làm một cái tang sự long trọng thì có tác dụng gì? Huống hồ, An thị có thể để một người thiếp thất, lại là một thiếp thất tự sát trong phủ, có một tang sự long trọng ư? Mẫu thân của nàng thậm chí còn không được nhập vào phần mộ của tổ tiên An thị, nói chi tới việc bạc đãi hay không bạc đãi?
“Có đau không?” Thế Tông nhìn cánh tay của An Cẩm Tú, lại nhìn băng bó trên ngón tay, nhẹ giọng hỏi.
Khi nói chuyện, hơi thở của Thế Tông quét qua mặt An Cẩm Tú, nghĩ đến cảnh người này đã cùng mẫu thân của mình, An Cẩm Tú ghê tởm một hồi, ý muốn đẩy mạnh Thế Tông ra khỏi, nhưng cuối cùng An Cẩm Tú không làm. Hậu quả sau khi đẩy Thế Tông ra, người nào sẽ gánh vác mạng sống của nàng, cho nên chỉ có thể làm như không biết gì, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
“Không trả lời nghĩa là rất đau?” Thế Tông vẫn hỏi An Cẩm Tú.
“Đau”, An Cẩm Tú thấp giọng: “Thần thiếp hiện tại không còn gì nữa rồi!”
“Không phải còn có trẫm sao?”
An Cẩm Tú ngẩng đầu nhìn Thế Tông, hỏi: “Thánh thượng sẽ không sợ sao?”
Thế Tông nhìn gương mặt xinh đẹp yếu ớt của An Cẩm Tú, nói: “Trẫm sợ cái gì?”
An Cẩm Tú xa xăm nói: “Tuy thần thiếp là nữ tử, nhưng cũng hiểu rõ chúng khẩu thước kim*.”
*Chúng khẩu thước kim: Đông miệng người làm chảy được kim khí, ý nói ảnh hưởng của dư luận là rất lớn.
“Thái sư chi nữ An Cẩm Tú đã chết”, Thế Tông vuốt mặt An Cẩm Tú, nói: “Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử trùng tên trùng họ với nàng ta, miệng lưỡi thế gian sao có thể làm tan chảy kim khí là Thiên tử ta đây?”
Đôi mắt An Cẩm Tú rũ xuống: “Tâm thần khiếp khó an.”
Thế Tông ôm chặt nàng, nếu giờ phút này nàng yên tâm thoải mái, ngược lại khiến y đối với nàng phải phòng ngự ba phần, hiện tại nếu nàng xa hắn thì ngay lập tức không có cách nào mà sống tiếp, loại tâm tư duy nhất này, khiến cho Thế Tông càng muốn bảo vệ chở che An Cẩm Tú.
“Nàng sau này không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần nghĩ về trẫm là được.”
“Gia đình ta, Thượng Quan Dũng đâu?” An Cẩm Tú bây giờ mới hỏi Thế Tông: “Chàng còn sống, Thượng Quan gia cũng chỉ còn lại một mình chàng.”
“Vậy trẫm cũng sẽ xử chết hắn.”
Thân thể An Cẩm Tú cứng đờ trong lòng của Thế Tông, sắc mặt tứ khắc như một mảnh tro tàn, nàng không phải là chưa từng nghĩ tới, chỉ là lúc này nghe chính miệng Thế Tông nói ra, ngực An Cẩm Tú đau cực độ.
“Cẩm Tú?” Thấy An Cẩm Tú có vẻ không tốt, Thế Tông vừa ôm An Cẩm Tú, vừa hướng ra cửa gọi: “Thái y đâu!”
Hướng Viễn Thanh cùng Vinh Song tiến vào, lại thấy An Cẩm Tú mặt không còn giọt máu ngất xỉu trong lòng Thế Tông, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
“Còn đứng đó làm gì?” Thế Tông sốt ruột quát hai vị thái y: “Nàng ấy lại làm sao vậy?”
Vinh Song lại bắt mạch cho An Cẩm Tú, lần này Vinh Song chuẩn mạch rất lâu, sau đó lại do dự nửa ngày, vào lúc Thế Tông sắp nổi giận, vị Vinh thái y y thuật cao minh này mới nói với Thế Tông: “Thánh thượng, vi phu nhân này thương tâm quá độ, nếu cứ như vậy mãi thì tâm mạch nhất định bị tổn thương.”
“Vậy tâm mạch của nàng đã bị tổn thương, hay là chưa tổn thương?” Thế Tông gấp gáp hỏi.
Vinh Song biết Thế Tông sẽ tức giận, nhưng cũng không dám không nói sự thật: “Là đã tổn thương.”
Thế Tông nhẹ nhàng đỡ An Cẩm Tú nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng, nói với Hướng, Vinh hai vị thái y: “Trước hết các khanh làm cho nàng ấy tỉnh lại!”
Hai vị thái y không dám chậm trễ, vội tiến đến trước giường.
Thế Tông đi ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau hai vị thái y nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu khóc của một tên tiểu thái giám xin tha mạng.
Tay của Hướng Viễn Thanh đang châm cứu cho An Cẩm Tú liền run lên, “Việc không liên quan tới chúng ta”, Vinh Song vội nói thêm với lão đồng liêu: “Ngươi phải cẩn thận, nếu nàng ta có chuyện gì, tên tiểu thái giám kia chính là vết xe đổ của chúng ta.”
Tên tiểu thái giám nói với An Cẩm Tú tin dữ Tú di nương đã chết, bi Thế Tông ra lệnh cho thị vệ lôi ra ngoài đánh chết.
Cát Lợi quỳ trước mặt Thế Tông tự tát mình, là hắn quản hạ thuộc hạ không nghiêm, mới có một tên tiểu thái giám nhiều chuyện.
Thế Tông nói với Cát Lợi: “Lần này trẫm tha cho ngươi, nếu người trong phòng lại xảy ra chuyện gì, trẫm nhất định không giữ lại ngươi!”
Cát Lợi liên vộ dập đầu dưới chân Thế Tông như giã tỏi, nữ nhân An Cẩm Tú này nếu không có bản lĩnh tạo nên sóng gió, thì tâm hắn không lo? Sau này hắn nhất định khiến cho nữ nhân này yên ổn tồn tại đến khi tiến vào hậu cung mới thôi.
Thế Tông xoay người đi vào phòng, lúc này An Cẩm Tú còn chưa tỉnh, Thế Tông hỏi Vinh Song: “Bây giờ trẫm đưa nàng hồi cung, nàng có thể chịu đựng nổi xe ngựa dằn xóc trên đường không?”