Vấn đề của Văn Thù vừa hỏi ra, Long Túc Vân và Trầm Uyển Hoa lập tức chau mày lại, trên mặt lộ ra chán ghét sâu sắc.
Quân Khởi La đã bỏ lời của hắn lại phía sau, rất bình tĩnh nhìn về phía Long Túc Vân và Trầm Uyển Hoa, thu vẻ mặt của bọn họ vào đáy mắt, một chút cũng không bỏ sót, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhạt. Nàng biết Trầm Uyển Hoa vì mình và Long Túc Vân từng có hôn ước, vì quan hệ của mình với Phàn Dương Vương Phủ mà chán ghét mình, nhưng Long Túc Vân lộ ra vẻ mặt như vậy là vì cái gì?
“Tên xui xẻo này, ngươi nói tới nàng ta làm gì?” Trầm Uyển Hoa giận dữ nhìn Văn Thù một cái: “Nàng ta khắc chết thân nương (mẹ ruột), khắc chết tổ phụ của nàng ta, khiến phụ vương ta bệnh nặng một trận, chết thì chết, đừng có sống để lại làm hại thân nhân.”
“Lời ấy của Uyển Hoa sai rồi.” Văn Thù biểu hiện vô cùng không đồng ý đối với lời bình của Trầm Uyển Hoa: “Tuy nói chín năm trước truyền ra tin vị tiểu thư kia bị lửa thiêu chết, nhưng năm đó cô cô phái người đến Thủy Nguyệt Am cũng không tìm được thi thể của nàng, nếu như nàng còn sống, tháng sau hẳn là đã được mười sáu, các ngươi nói nàng có thể vì hôn ước với Tử Lạc mà trở về không?”
Trầm Uyển Hoa ác độc nói:”Không tìm được thi thể là vì đã bị đốt thành tro bụi, người khắc thân nhân như nàng ta nên rơi vào kết cục chết không toàn thây!” Nói xong, đuôi chân mày nhếch lên: “Chẳng lẽ ngươi mong chờ nàng ta trở về gây họa cho Tử Lạc?”
“……” Văn Thù bị câu nói của Trầm Uyển Hoa làm cho nghẹn.
Lồng ngực Nhạc Sênh bùng lên một ngọn lửa, suýt nữa muốn đứng lên đánh cái tên ngốc Trầm Uyển Hoa kia, cũng may Quân Khởi La truyền âm quát một cái, mới đè ép được lửa giận xuống. Chỉ nguyền rủa trong lòng: Ngươi mới chết không toàn thây, cả nhà ngươi đều chết không toàn thây!
Long Túc Vân vô ý nhìn Quân Khởi La một cái, mới dùng giọng điệu chán ghét nói: “Nữ nhân ác độc mới sáu tuổi đã sai hạ nhân hành hung tỷ tỷ, cho dù nàng ta có trở về, bổn vương cũng sẽ không lấy nàng ta! Biểu ca cũng đừng nhắc về nàng ta nữa.”
Cuối cùng Quân Khởi La cũng biết chỗ mấu chốt khiến hắn ghét mình.
Tỷ tỷ trong miệng hắn chẳng lẽ chính là Trầm Uyển Tâm?
Ha ha.
Trong trí nhớ, lúc Quân Khởi La sáu tuổi, tổ phụ Quân Bác Xương bệnh nặng, lúc nào nàng cũng ở bên cạnh tổ phụ. Huống chi khi đó nàng cũng hoàn toàn không biết về Trầm Uyển Tâm, Trầm Uyển Hoa và Trầm Uyển Nguyệt là nhi nữ của Trầm Cẩm Thành, nàng đường đường là tiểu thư đích tôn của Phàn Dương Vương Phủ, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, làm sao có thể sai người đi hành hung một tiểu hài tử mang danh thân thích, sống nhờ ở Phàn Dương Vương Phủ?
Ngược lại lời này của một nhà Trầm thị thật sự quá buồn cười!
Trầm Cẩm Thành ở rể Phàn Dương Vương Phủ, đầu tiên Chu Ngọc Lan lấy tư cách là đường tẩu ở góa của Trầm Cẩm Thành dẫn theo Trầm Uyển Hoa sống nhờ tại Phàn Dương Vương Phủ, nhưng mà chính mình được sinh ra trước đó không lâu, Chu Ngọc Lan không có nam nhân bên cạnh sinh hạ Trầm Uyển Tâm, sau khi chính mình một tuổi lại sinh ra nhị nữ nhi Trầm Uyển Nguyệt.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, không hiểu vì sao Chu thị ở trong tình huống không có nam nhân, dùng cái gì liên tục sinh ra hai nữ nhi ở Phàn Dương Vương Phủ? Về sau tổ phụ qua đời, Chu thị lên làm phi, nàng mới biết cái gọi là đường tẩu này hoàn toàn chính là phòng ngoài của Trầm Cẩm Thành!
Ăn của Vương phủ, ở của Vương phủ, thậm chí Vương phủ còn nuôi lão nương và hài tử cho hắn, kết quả là, tổ phụ bị bệnh qua đời còn chưa đầy ba tháng, hài cốt chưa lạnh, Trầm Cẩm Thành liền gấp rút cho Chu Ngọc Lan phù chính.
Không nói chiếm hết những thứ thuộc về nàng, nay lại không tiếc chửi bới thanh danh của nàng……..
A, tiện nhân đã gặp nhiều, nhưng hèn hạ giống như toàn gia của Trầm Cẩm Thành, thật đúng là không gặp nhiều lắm!
Mặc dù nàng không quan tâm chút nào tới cái nhìn của Long Túc Vân đối với mình thế nào, chỉ là, một nhà Trầm thị, đi bôi nhọ một nữ nhi đã chết rất lâu trong mắt mọi người như vậy, thật sự là người tốt sao?
Nhạc Sênh suýt chút nữa xù lông, nếu không phải lo lắng sẽ phá hư kế hoạch của tiểu thư nhà mình, Nhạc Sênh thật sự muốn vung cho Trầm Uyển Hoa và Long Túc Vân mấy bại tai! Âm thầm hít hơi, đè xuống không vui trong lòng, nói với Quân Khởi La: “Tiểu thư, lúc này đã không còn sớm, chúng ta cần phải đi thôi.”
Dưới mũ trùm, Quân Khởi La lại liếc nhìn Trầm Uyển Hoa và Long Túc Vân một cái, nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: “Được.”