Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 47: Thị huyết Ngũ La Sát

Quân Khởi La không định nán lại ở trên núi quá lâu.

Nàng đã sớm nhận được tin Thẩm Cẩm Thành thuê sát thủ, định giết nàng. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, ngoại trừ ngày hôn lễ của mình và Long Túc Vân kia, hoàn toàn không ra khỏi Phàn Dương Vương phủ. Hôm nay cơ hội ngàn năm mới có, sao hắn có thể bỏ qua?

Nàng không muốn ngôi mộ của Quân Như Sơ bị tới phá hư, nên dán mặt nạ da người lên mặt rồi lập tức đi xuống chân núi.

Hai người Long Dận vẫn đi theo sau nàng, luôn duy trì khoảng cách theo nàng xuống núi.

Lúc bọn họ đi không lâu, ở một hướng khác, một vị nam tử nhìn qua cũng chỉ chừng ba mươi tuổi lên núi, trong tay đang cầm một bó phong linh thảo*, bước từng bước đến trước ngôi mộ.

*Phong linh thảo: Họ Hoa chuông (danh pháp khoa học: Campanulaceae) là một họ thực vật trong bộ Cúc (Asterales), bao gồm khoảng 70-84 chi và 2000-2.380 loài, tùy theo cách phân loại.

Họ này chủ yếu là cây thân thảo hay cây bụi, ít thấy có cây gỗ nhỏ.

Các loài thường có nhựa trắng như sữa nhưng không độc.

Trong các chi của Campanulaceae có:

Campanula: Hoa chuông, hoa chuông lá tròn, phong linh thảo, cỏ tím.

Dung mạo của y anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc đen được cột lại bằng bạch ngọc quan*, người mặc trường bào màu xanh nhạt, quấn một chiếc thắt lưng bạch ngọc quanh hông, vẽ thành một đường cong trên thân thể cao ngất hoàn mỹ, nhìn một thân trang phục từ trên xuống dưới, nếu là người sành sỏi thì hẳn ai cũng biết giá trị rất xa xỉ.

*Quan [冠]: vật giống như cái nón mấy vị chụp vô cục tóc.

Y đứng ngay ngắn trước bia mộ của Quân Như Sơ, trong đôi mắt phượng hẹp dài chứa đựng đầy bi thương.

Một cơn gió khẽ thoảng qua, mùi tiền giấy bị đốt xông vào chóp mũi, y mới nhìn thật kỹ rồi từ từ nhận ra rằng rõ ràng đã có người đến cúng tế sớm hơn y.

Nhìn hương, nến chưa cháy hết và phong linh thảo màu tím trước bia mộ, nam tử chau lông mày đẹp, bỗng dưng vội vàng xoay người chạy về hướng Quân Khởi La đi.

Đứng ở sườn núi, nhìn xuống phía dưới, nhìn xung quanh một lúc lâu, mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy về kía kinh thành rồi đuổi theo, gần khuất mắt, lúc này y mới quay về trước ngôi mộ.

Nhạc Sênh vội vàng lên xe ngựa, Nhạc Tiêu ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt hai người nghiêm nghị nhìn đằng xa.

Quân Khởi La thì nhắm mắt lại, ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đang ngủ.

Đột nhiên, một tiếng xé gió rất nhỏ xẹt qua, Quân Khởi La thong thả mở mắt ra, khẽ nói: “Đến đây.”

Lời của nàng rơi xuống, năm tên nam nhân ăn mặc quái dị nhảy từ trong rừng cây ra cạnh đường, chặn đằng trước xe ngựa.

Xe ngựa buộc phải dừng lại.

Nhạc Tiêu Nhạc Sênh nhìn mấy người cách chừng trượng, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo muốn trào ra.

Không thể ngờ Thẩm Cẩm Thành để diệt trừ tiểu thư nhà mình, vậy mà mời Thị Huyết Ngũ La Sát của Sát Thủ Minh, Thiết Huyết Minh đứng nhất nhì trên giang hồ……

Có lẽ người khác không biết đến “Này danh” của Thiết Huyết Minh, nhưng mà các nàng cũng hiểu biết chút ít.

Là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, có thể nói Thiết Huyết Minh khiến người ta nghe thôi là miễn cưỡng ca thán.

Không phải vì chiến tích của bọn họ hiển hách cỡ nào, mà là thủ đoạn tàn nhẫn của bọn họ, và nổi danh biến thái, ác độc, tàn nhẫn, chính là phần tử cặn bã của sát thủ. Đặc biệt, Thị Huyết Ngũ La Sát, nay đã bốn mươi đến năm mươi tuổi, ai cũng tướng mạo xấu xí, dâm loạn, độc ác, đồi trụy, quỷ quái, hễ gặp được đối tượng được người thuê giết là nữ tử, mặc kệ đẹp xấu, già trẻ, chắc chắn sẽ hiếp xong rồi giết!

Thẩm Cẩm Thành mời bọn họ xuống núi, có thể thấy rõ quyết tâm muốn giết chết tiểu thư của hắn ta!

Cái thứ phụ thân chẳng bằng cầm thú, đúng là hiếm có trên đời!

“Chậc chậc chậc, hai người này có mặt đẹp, da trắng trẻo, da thịt non mịn, khiến cho người ta muốn sờ một phen quá đi.” Một tên có thân hình mập lùn hói đầu cười quỷ dị, nói: “Tiểu muội muội, mau cho thúc thúc cắn một miếng.”

Hắn ta trời sinh miệng rộng, mở ra như chậu máu, miệng toàn răng hô to vàng khè đội lên khiến cho cái miệng của hắn càng rộng, trên cái mặt béo tròn giống cái cối đá của hắn còn “gắn” thêm một đôi mắt nhỏ như đậu xanh, trong đôi mắt chuột tản ra tia sáng, như dính lên bộ ngực của Nhạc Sênh.

Nhạc Sênh Nhạc Tiêu thật sự sắp ói đến nơi. Nếu tiểu thư không hạ lệnh không được tùy tiện hành động, các nàng hận không thể tiến lên đá răng chó và mắt chó của bọn họ.

Ngoài ra, mấy tên kia cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, không phải mũi hếch lên trời thì cũng là sứt môi, còn không thì là một mắt, nếu người nhát gan gặp phải mấy kẻ như thế, đã sớm bị dọa đến phát khóc rồi.

Nhạc Tiêu giả bộ sợ hãi hỏi: “Ngươi…… Các ngươi muốn làm gì, vì…… vì sao lại cản xe ngựa của bọn ta?”