Quân Khởi La lơ đễnh nói: “Thanh danh của tỷ hiển hách, tài phú có thể địch lại một quốc gia, một tay y thuật còn cao siêu hơn so với lão già Tà Nguyệt Tôn kia, chỉ cần tung tin tức tỷ chính là Phù Tô công tử, chắc chắn người muốn kết hôn với tỷ có thể xếp từ Độc Y Cốc chúng ta đến tận Đông Lăng.” Nói xong nhìn về phía Diệp hoan trêu ghẹo, nói: “Nếu không ngươi cưới ta đi.”
“Phù Tô công tử ngươi đúng là mỹ danh truyền khắp, nhưng ngươi đừng quên ngươi còn có danh hiệu là Ngũ Độc (*) Tiên Tử đó!” Diệp Hoan vỗ vỗ ngực, vẻ mặt hơi sợ hãi: “Mặc dù bổn công tử mơ ước mỹ mạo của ngươi nhiều năm, nhưng bổn công tử cũng không dám lấy mạng nhỏ của mình ra làm trò đùa.”
(*) Ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết. thạch sùng và cóc
“Ha ha ha, vậy đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.” Quân Khởi La nghe lời nói của hắn, cười hớn hở: “Đúng rồi, không phải Đông Lăng còn có một An vương gia sao?’’
Nàng cũng không quên chuyện Quân Khởi La đã được định thân với con thứ ba của Hoàng đế Đông Lăng – Long Triệt là An vương Long Túc Vân từ trong bụng mẹ, đây chính là do mẫu phi của hắn – Văn Phi xin thánh chỉ, Phụ hoàng hạ chỉ.
Diệp Hoan bĩu môi, trong mắt đầy khinh thường: “Quân Khởi La trong mắt những người ở Đông Lăng đã sớm chết chín năm rồi, liệu hắn sẽ chờ đợi ngươi nếu biết ngươi ‘đã chết’? Căn cứ vào tin tức Hồng Lâu vừa mới truyền lại….. cái người gọi là vị hôn phu kia sẽ đại hôn thì phải, thời gian định vào ngày sáu tháng tám, nói cách khác là còn chưa tới nửa tháng.”
Nói xong đi đến ghế xích đu bên cạnh nằm xuống, hai chân bắt chéo đung đưa xích đu, lông mày khẽ nhếch, ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác giống y hệt với Tiểu Bạch lúc vừa rồi: “Thế nào, vị hôn phu muốn thành thân, ngươi lại không có cảm giác của tân nương sao?”
“À.”
Thật ra, thiếu chút nữa Quân Khởi La quên bản thân mình ở trong mắt những người Đông Lăng kia, sớm là một người chết. Nhưng vì cái lông gì (mao: ở đây nghĩa là chửi tục đấy) nghe nói vị hôn phu muốn đại hôn, tân nương không phải mình, một chút cảm giác thương tâm, khổ sở nàng cũng không có?
“Hắn muốn thành thân thì thành thân đi, chẳng lẽ còn muốn ta tặng cho hắn một phần đại lễ?”
Diệp Hoan không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Quân Khởi La, nghĩ đến lời nói kế tiếp chắc hẳn sẽ khiến nàng không bình tĩnh. Vì vậy ném ra một câu: “Tân nương là Đại tiểu thư Trầm Uyển Tâm của Phàn Dương vương phủ!”
Quả nhiên Quân Khởi La hơi hơi nhíu mày.
Mặc dù chỉ là một vẻ mặt nhợt nhạt, nhưng những người hiểu rõ Quân Khởi La, ngoại trừ cười, thế gian này quá ít chuyện có thể khiến cho nàng có bao nhiêu vẻ mặt dư thừa, nàng nhíu mi, chứng tỏ nàng để ý.
“Là nàng ta……”
Nghe nói Long Túc Vân kia phong thần tuấn lãng, võ nghệ hơn người, là tình lang trong mộng của vô số nữ nhi gia ở Đông Lăng. Chẳng những như vậy, hắn còn rất được hoàng đế Long Triệt yêu thích. Mặc dù Đông Lăng có lập thái tử, nhưng nghe nói tương lai hắn mới là người có khả năng dòm ngó ngôi vị Hoàng Đế nhất.
Đối với nữ nhi của tiện nhân kia, làm sao nàng có thể cho phép nàng ta được gả phong quang (ý nói gả được chỗ tốt) như vậy?
Quân Khởi La thấp giọng lẩm nhẩm nhìn về phía phương xa, đôi mắt tối tăm dần dần trở nên mơ màng.
Nàng vốn là tay súng bắn tỉa, át chủ bài của tổ chức Z nước M, bởi vì kẻ thù mua chuộc được tên bạn trai cặn bã, bị bạn trai đánh lén, tim bị trúng đạn đi vào thế giới này, bám vào trên người tiểu nữ hài Quân Khởi La chưa đủ bảy tuổi.
Nhắc tới Quân Khởi La thật sự là đáng thương, vốn là Tôn Tiểu thư duy nhất của Phàn Dương Vương Phủ,cũng không ngờ lúc mẫu thân sinh nàng bị rong huyết đến chết, sống nương tựa cùng với tổ phụ triền miên nằm trên giường bệnh nhiều năm, cuối cùng cũng buông tay thế gian bỏ rơi nàng.
Từ đó, bầu trời ở Phàn Dương vương phủ thay đổi, sau ba tháng lão Phàn Dương Vương qua đời, con rể Vương phủ - Trầm Cẩm Thành thừa kế vương vị Phàn Dương, không bao lâu liền lấy đường tẩu ở nhờ ở Phàn Dương vương phù - Chu Ngọc Lan làm phi.
Chuyện thứ nhất Chu thị làm sau khi lên làm phi, đó là cùng với mẫu thân của Trầm Cẩm Thành – Thiệu thị, lấy danh nghĩa cầu phúc cho vong mẫu và lão Phàn Dương Vương, đưa nàng đến một tòa am ni cô ở quê nhà ở Trầm Cẩm Thành – Kỳ Châu.
Như vậy cũng chưa hết, không nghĩ tới bọn họ mua chuộc được ni cô, trời rét lạnh liền bắt ép đổ thuốc độc cho nàng rồi vứt ở phía sau núi.
Nếu không gặp được Quỷ y Tà Nguyệt Tôn, chỉ sợ nàng đã sớm chết hai lần!
Chuyện cũ rõ rành rành, dường như ngay tại trước mắt, nhưng cũng đã là chín năm rồi.
Chín năm, từ lúc ban đầu là một người thử thuốc, đến Tà Nguyệt Tôn nhìn ra thiên phú của nàng cho nàng bắt đầu học y nghiên cứu độc, đến tiếp nhận Độc Y Cốc, rồi tạo dựng thế lực của mình, đến Phù Tô công tử dương danh thiên hạ…..
Tiểu nữ hài lúc trước đã trưởng thành, không còn là tiểu nha đầu ngày xưa mặc người chém giết!
“Bọn họ thảnh thơi chín năm,” Quân Khởi La thu hồi suy nghĩ, ánh mặt trời làm cho đồng tử trong mắt nàng vỡ tan thành nhiều điểm sao sáng rực rỡ: “Đến lúc ta nên quay về kinh.”
Thiếu nợ, cũng đến lúc thanh toán rồi, đúng không?