Thẩm Uyển Nguyệt cẩn thận kiểm tra chân Thẩm Uyển Hoa một chút, đụng đến chỗ xương cốt bị sai nghiêm trọng, quả thật đã chẩn đoán y hệt phủ y, q.v.l.q.dkhông thể khôi phục hoàn toàn lại được, sau này hắn đi đứng sẽ khập khiễng, thậm chí do xương bị sai dẫn tới ma sát bắp thịt sinh ra đau đớn, nàng chỉ có thể làm giảm đau đớn của hắn mà thôi.
Tất nhiên Chu thị khóc một hồi.
Thẩm Uyển Nguyệt làm châm cứu cơ bắp cho Thẩm Uyển Hoa dễ chịu, lại kê toa thuốc, thì bị Thẩm Cẩm Thành gọi vào thư phòng ngay.
Thẩm Cẩm Thành đóng cửa thư phòng, bảo Thẩm Uyển Nguyệt ngồi ở bên cạnh, còn hắn thì vòng tay ra sau lưng, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, hay nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Thẩm Uyển Nguyệt cười nói: “Phụ vương có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Thẩm Cẩm Thành cắn môi, lúc này mới nói với vẻ hạ quyết tâm: “Nguyệt Nhi, gần đây vương phủ của chúng ta phát sinh chuyện gì thì chắc mẫu phi của con đã nói hết cho con nghe, ban đầu ca ca của con bị ngã gãy chân, sau đó Từ Đường bị hỏa hoạn thiêu hủy, ngay sau đó thì tổ mẫu của con ba điên rồi chết, Tâm Nhi xảy ra chuyện kia, và hôn sự với An Vương điện hạ bit thất bại…… Chuyện xảy ra liên miên thế này khiến phụ vương không thở nổi……”
Thẩm Uyển Nguyệt nghe thế thì lòng đã đoàn được bảy tám phần, thản nhiên hỏi: “Ý của phụ vương là?”
Thẩm Cẩm Thành bình tĩnh nhìn nữ nhi càng ngày càng trở nên tú lệ đoan trang, nói: “Tương lai, chắc chắn An Vương điện hạ sẽ can dự đến vị trí ngôi vua kia, vốn là hắn có lòng muốn kết mối quan hệ thông gia với Phàn Dương Vương phủ chúng ta, chi bằng con nghĩ cách tiếp cận An Vương điện hạ, dựa vào dung mạo xinh đẹp của con, chắn chắn bắt lấy hắn là không thành vấn đề, hơn nữa thân phận đệ tử Dược Vương của con, đúng là lợi thế rất có ích đấy! Nguyệt Nhi, tới khi An Vương ngồi lên vị trí kia, con sẽ là mẫu nghi thiên hạ, nó sẽ vinh quang đến nhường nào? Cả nhà Thẩm thị chúng ta cũng sẽ leo lên trên cao từ xưa đến nay chưa từng có được! Con xem nào?”
Thẩm Uyển Nguyệt nghe xong thì nhìn Thẩm Cẩm Thành, không hề chớp mắt, vẫn cười thản nhiên như cũ.
Đúng lúc Thẩm Cẩm Thành bị nàng làm cho lòng hơi sợ hãi, thì nàng cười thánh thót và hỏi: “Làm sao phụ vương chắc chắn rằng An Vương điện hạ có thể ngồi lên vị trí kia?”
Thẩm Cẩm Thành nhíu nhíu đầu chân mày, phân tích: “Hoàng thượng có tổng cộng là chín nhi tử. Thái Tử chí lớn nhưng tài mọn, Nhị hoàng tử sinh ra tính tình đã nhát gan, không thể đảm đương việc lớn; Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử thì mẫu tộc thấp kém, đều là do cung nữ sinh ra, không có bối cảnh thì không có lợi thế tranh đoạt vị trí kia; Lục hoàng tử thì lại có mẫu tộc - Tĩnh An hầu phủ hiển hách, thích ngao du danh sơn đại xuyên (núi đẹp sông lớn), đã ba năm rồi mà chưa từng về kinh thành;d-đ-Lq-đ mẫu phi của Thất hoàng tử - Lệ tần không được sủng, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử thì tuổi còn nhỏ; chỉ có Tam hoàng tử - An Vương điện hạ văn thao võ lược, lại được hoàng thượng coi trọng, vị trí kia, không cho hắn thì còn có thể cho ai?”
“Ha ha.”
Thẩm Uyển Nguyệt khẽ cười thành tiếng, chậm rãi đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đu đưa dưới ánh trăng, sau một lúc lâu mới quay sang hướng Thẩm Cẩm Thành: “Lục hoàng tử chí không ở triều cương, không gia, nhưng ai có thể chứng minh một ngày náo đó hắn sẽ không có dã tâm bừng bừng muốn tranh đấu lên? Hoàng thượng đương lúc tráng niên, sống thêm mười năm hai mươi năm không thành vấn đề gì, khi đó Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử cũng đã trưởng thành rồi, làm sao phụ vương biết bọn hắn không thể đảm đương việc lớn?”
“Cái này……”
Thẩm Cẩm Thành chưa bao giờ biết hai năm không gặp, nữ nhi này lại có tài ăn nói đến như vậy, thế là bị hỏi làm cho á khẩu không trả lời được.
"Tuy An Vương điện hạ có tài có mạo, nhưng hắn quá mức bạc bẽo, từ thái độ của hắn đối với tỷ tỷ thì nữ nhi có thể nhận ra, chẳng lẽ phụ vương không nhận ra? Chẳng lẽ phụ vương cảm thấy được Phàn Dương Vương phủ chúng ta cho đi vào một người đại tỷ còn chưa đủ sao? Hay là nói phụ vương cho rằng hạnh phúc cả đời của nữ nhi không sánh bằng vinh quang Thẩm thị và mưu cầu của phụ vương đối với quyền lợi? Phụ vương, đủ rồi, địa vị của Phàn Dương Vương phủ đã đủ cao, cần gì phải bò lên cao nữa? Đứng càng cao, rơi càng đau, chưa chắc gả cho hoàng tử hoàng tôn đã là chuyện tốt đâu."
Làm sao Thẩm Uyển Nguyệt có thể ngờ đến mình vừa mới về, hôn sự của tỷ tỷ cùng An Vương điện hạ mới thất bại, nàng đã bị một người tính toán như vậy, đây là phụ thân của nàng sao? Nàng càng nghĩ càng giận điên lên, cưới cùng tư thái tao nhã cũng bị phá vỡ.
Thật là bi ai mà! Chẳng lẽ sinh ra làm nữ tử nên sa vào mưu cầu quyền lợi cho gia tộc, leo lên vị thế cao sao?
"An Vương điện hạ không phải là phu quân của nữ nhi, nữ nhi không muốn!" Thái độ của Thẩm Uyển Nguyệt cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn một chút: "Hôn sự của nữ nhi, nữ nhi tự có chủ trương, phụ vương không nên nhúng tay vào nữa."
"Ngươi cái nghiệt nữ này, sao lại nói chuyện với phụ vương như vậy? Giọng hết như nha đầu chết tiệt Quân Khởi La kia, muốn tức chết lão tử hay sao?" Thẩm Cẩm Thành cũng là thật sự bị lời của Thẩm uyển nguyệt làm cho tức tới nơi rồi, chẳng phải ông ta đang thương lượng với nàng sao? Sao lại biến thành nàng thuyết giáo với mình? Thái độ cũng không thuận theo, bắt đầu cứng rắn: "Từ xưa lệnh của phụ mẫu, lời mối mai, hôn sự của con, không phải do con quyết định!"
"Ha." Thẩm Uyển Nguyệt cười gằn, "Ta lại hi vọng có thể nhẫn tâm giống như Quân Khởi La đấy, ít nhất nàng ta có thể không phải bận tâm đến cảm thụ của phụ vương người, thoải mái sống cuộc sống của mình, dáng vẻ không giống như ta, bị chính phụ thân thân sinh coi thành quân cờ?!"
Thẩm Cẩm Thành mẫn cảm nắm được tin tức trong lời nói của nàng, mặc kệ tức giận, hỏi: "Con đang có ý gì? Nha đầu chết tiệt kia lại làm cái gì rồi hả?"
Thẩm Nyển Nguyệt cười khẩy nói: "Phụ vương cho rằng ai làm ra chuyện của tỷ tỷ?"
"Con đang nói là kia nha đầu chết tiệt kia làm?"
"Nếu không thì người cho là gì nào? Phụ vương, nếu người từng làm việc trái với lương tâm với Quân gia thì cũng nên cẩn thận, nói không chừng người kế tiếp chính là người đấy!"
Thẩm Uyển Nguyệt nói xong, bỏ lại Thẩm Cẩm Thành còn đang trong khiếp sợ, rời khỏi thư phòng của hắn.
...
Hôm sau, trời ráo hoảnh.
Buổi sáng Thẩm Uyển Nguyệt lại mang theo chút vui đùa đến Bích Khê uyển thăm Quân Khởi La, Quân Khởi La cũng không thèm để tâm rằng nàng đã đến, lL[q]đ""cứ tán gẫu với nàng chút thế nào cũng như nhau, mãi đến khi sắp đến bữa trưa nàng mới về.
Dùng bữa trưa, Quân Khởi La để Nhạc Tiêu ở lại, dẫn Nhạc Sênh ra cửa.
Nàng đến Hiểu Nguyệt Kính hồ xem xét tay chân của Cận Thư, bà khôi phục rất tốt, nên không phải đợi đến hôn lễ của mình có thể xuống đi lại rồi.
Vừa bàn giao những chuyện cần chú ý, Quân Khởi La dịch dung cho mình và Nhạc Sênh, che giấu gương mặt xinh đẹp, nhưng cũng coi như là anh tuấn, sau đó đến tủ quần áo của Diệp Hoan tìm một bộ áo choàng màu đỏ mới tinh để thay, Nhạc Sênh cũng thay bộ nam trang, hóa trang thành công tử và gã sai vặt, Tiền bá lái xe ngựa đưa các nàng đến thẳng sòng bạc Cát Tường.
Quân Khởi La bảo Tiền bá đỗ xe ngựa ở con hẻm cách sòng bạc hơn tam mươi trượng, sau đó xuống xe ngựa bảo Tiền bá quay về.
Mở chiếc quật giấy ra, Quân Khởi La hất cằm, bước ra từng bước chân ra ngoài hình chữ bát đong đưa tiến về sòng bạc Cát Tường, hơn nữa cả người nàng khoác bộ Hồng Y ngông nghênh, hoàn toàn là điệu bộ của công tử quần là áo lụa.
Sòng bạc Cát Tường là nằm ở một trong tứ đại nhai đạo sáng trong khu vực hoàng kim ở Đông Lăng, chính là một tòa tiểu lâu ba tầng trên mảnh đất rất rộng, dưới ánh Mặt Trời chữ to mạ vàng được khảm trên bảng hiệu viền vàng lấp lánh ánh kim, hai tên lưng hùm vai gấu nắm chặt tay canh giữ ở hai bên, như là lưỡng tôn thần giữ cửa.
Ở bên cạnh, còn có một tên nam tử cao gầy đứng như một "Đạo cấu tiên sinh" ở hiện đại, đôi mắt hắn nhỏ sáng lóe lên, chứng thực câu nói kia "Đôi mắt nhỏ tụ ánh sáng".
Thấy Quân Khởi La phe phẩy quật giấy đi tới, đã luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh từ lâu nên hắn liếc mắt một cái thì đã nhận ra nàng mặc toàn quần áo xa xỉ, treo một nụ cười nịnh nọt, tiến tới nghênh đón, nói: "Công tử rất lạ mặt, đang tới chơi bài* sao?"
*Nguyên văn là bài luôn, ta không hiểu cái thời đó có bài rồi hả trời?
Quân Khởi La liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi ngạo kiều nói: "Gia tới sòng bạc này của ngươi không phải để chơi bài chẳng lẽ là tới chơi kỹ nữ*?"
*Nguyên văn piáojì: ta tìm được từ này [嫖妓]. Có nghĩa là chơi với … đề cập đến chuyện qhtd. Đây là động từ
Tên cao gầy kia cũng không tức giận, vội vàng cúi đầu khom lưng thủ thế mời vói8 Quân Khởi La: "Công tử, mời vào, tiểu nhận lập tức sắp xếp cho ngươi."
Quân Khởi La hất hất cằm với Nhạc Sênh đang cải trang thành gã sai vặt, Nhạc Sênh lấy ra một chồng ngân phiếu lớn từ trong ngực, cũng không thèm nhìn ngó, rút đại một tờ cho gã cao gầy.
Mắt gã cao gầy đã mở to ra, nhìn ngân phiếu mệnh giá trên trăm lượng, bỏ vào trong túi, nụ cười nịnh nọt trên mặt càng khoa trương, ca ngợi Quân Khởi La lên tận mây xanh.
Bộ não Quân Khởi La nghĩ nghĩ, dáng vẻ lấy làm hưởng thụ lắm.
Ở lầu một, tên cao gầy không hề dừng bước lại, đi ngang qua lầu hai, thoáng ngừng một chút rồi nói: "Công tử, tuy lầu hai có đắng cấp hơn lầu khác, nhưng mà tiểu nhân cảm thấy vẫn không quá phù hợp với thân phận của công tử, chúng ta vẫn nên đến lầu ba đi."
Quân Khởi La chán ghét liếc nhìn lầu hai một cái, rồi hung hãn nói: "Gia ra đây hưởng thụ, đương nhiên phải đến chỗ tốt nhất! Đừng lo lắng gia giao không thể ra bạc, gia có đấy!"
Xuống tâm trạng, cắt, ngươi nha ngay cả tỷ là nam hay là lQđôn.q.v.pnữ cũng không nhận ra, lại còn thân phận cái gì!
"Được rồi!" Tên cao gầy vui mừng phấn chấn dẫn nàng đến lầu ba.
Đẳng cấp của lầu ba còn hơn những lầu khác không chỉ là một điểm hay nửa điểm. Hai bên ngưỡng cửa, hai cái bình hoa có phần bầu to được kết một đóa hoa mẫu đơn bằng tơ vàng thật to, cao gần bằng một người; lầu ba được bày biện cầu kỳ, các loại đồ trang trí có giá trị xa xỉ, cách điệu màu vàng ngả, khiến người ta có thứ ảo giác như bước chân vào hoàng cung.
Trên đường đi vào, phát hiện bố cục tương đối đơn giản, từ bên trong đi ra, hai bên chia thành hơn mười căn phòng, phòng có người đã đóng cửa hết, có vẻ làm ăn không tệ.
Gã cao gầy sắp xếp cho nàng một gian phòng bài trí xa hoa, ở giữa có một cài bàn đánh bạc dài bằng gỗ Lê Hoa và chiếc ghế dựa, bên cửa sổ thì được đặt một cái nhuyễn tháp sạch sẽ.
Tên cao gầy giúp Quân Khởi La ngồi tựa vào nhuyễn tháp, sai thị nữ bưng trà nụ Minh Tiền* hảo hạng qua, lại bảo một nữ tử có dung mạo, quần áo xinh đẹp quá hầu nàng.
*Trà Minh Tiền [明前]: baike
Quân Khởi La có tâm tình tốt tiếp nhận sắp xếp như vậy, lại ra hiệu cho Nhạc Sênh cho mỗi người bọn họ một tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng. Rồi bảo nàng kia đang ngồi ở bên cạnh nàng, đặt đôi chân thon dài lên trên đùi nữ tử, kiểu cách hệt như công tử: "Xoa bóp chân cho gia."
Nàng kia nhìn thấy Quân Khởi La ra tay hào phóng như vậy, mặt mày đã cười quyến rũ từ lâu, hận không thể áp lên người Quân Khởi La, hiện tại nghe nàng bảo xoa bóp chân, thế là bắt đầu xoa bóp cho nàng với dáng điệu bàn tay như hoa lan*, thậm chí chốc chốc còn hay nghiêng người, để lộ ngọn nguồn sự nghiệp to lớn - bánh bao lớn thoáng qua trước mắt Quân Khởi La.
*Hoa lan chỉ [兰花指]: nói đến cử chỉ của ngón tay cái và ngón giữa, và phần còn lại của ba ngón tay. Là một phong cách tay cơ bản đặc biệt trong múa và nhạc kịch Trung Quốc, có đặc trưng thẩm mỹ truyền thống độc đáo và có định hướng thẩm mỹ và xu hướng tâm lý văn hóa của Trung Quốc. baike.baidu
"Công tử chờ chút, tiểu nhân sắp xếp người qua chơi chung với công tử." Hiển nhiên tên cao gầy đã coi Quân Khởi La thành thiếu gia quần là áo lụa của gia cao môn nào đó, cất ngân phiếu thật kỹ, rồi ra cửa.
Không lâu sau, gã cao gầy dẫn theo ba tên nam tử ăn mặc cũng coi như là phú quý qua, vừa trông thầy thấy ngay đó là người giúp việc của sòng bạc.
Quân Khởi La cũng không nói gì, ôm nàng kia đến bàn đánh bạc rồi ngồi xuống, lqdhai bắp chân dài gác lên trên bàn đánh bạc, nàng kia lại bắt đầu bóp chân cho nàng.