Vài bóng dáng long đong mệt nhoài bước vào viện, Vô Ngân bèn nhảy ra từ trong góc tối, chạy vào trong phòng nói với vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Gia, Vô Thương bọn họ về rồi.”
Giờ đây Long Dận đang ngồi xếp bằng trên giường êm dưới cửa sổ, ở trước mặt có đặt một cái bàn thấp, bên trên bày một ván cờ, y tay cầm viên đen tay nâng viên trắng, tự mình chơi cờ với lWqđôn chính mình, nghe thế thì bàn tay đang định đặt viên cờ màu đen xuống hơi khựng lại, hỏi: “Sao nhanh thế mà đã trở về rồi?”
“Chúng thuộc hạ rất nhớ gia, nên vung roi thúc ngựa quay về.”
Một cỗ giọng nói vui vẻ vang lên ngay tại cửa, ngay sau đó thì có ba bóng hình màu đen đi đến trước mặt Long Dận, quỳ một gối xuống đất, thái độ cung kính.
“Vô Thương bái kiến chủ tử.”
“Vô Ảnh bái kiến chủ tử.”
“Vô Khuyết bái kiến chủ tử.”
“Đứng lên hết đi.” Tầm mắt Long Dận vẫn tập trung vào bàn cờ như trước.
Sau khi ba người tạ ơn thì đứng dậy, Vô Anh liếc nhìn sơ qua ván cờ một lần, vớt một viên cờ trắng đặt ở một chỗ trống, lúc này mới trả lời câu hỏi ban nãy của Long Dận: “Lúc chúng thuộc hạ nhận được bồ câu đưa tin của Vô Ngân, thì đã chạy về rồi. Bởi vì vào mười ngày trước chúng thuộc hạ có nhận được tin tức, Phù tô công tử đang ở Đông Lăng, thế nên mới có thể nhanh như vậy ạ.”
Đang ở Đông Lăng sao?!
Long Dận hơi nhíu mày lại, cảm giác có một thứ gì đó thoáng qua trong đầu, nhưng sau đó lại không bắt được. Lắc đầu, hỏi Vô Ảnh: “Ngươi chắc chắn rằng đang ở chỗ này?”
Vô Ảnh cẩn thận rà qua ván cờ một lần, #Guānyǔcảm thấy không có vấn đề, bèn khẳng định và lắc đầu.
Ai ngờ được Long Dận đặt một viên cờ đen xuống, những viên cờ trắng bị ăn mất hơn một nửa quân số trong nháy mắt, bỗng chốc mọi hứng thú của Vô Ảnh hóa thành hư không.
Long Dận cũng chẳng thể đặt xuống đứt khoát được, nhận lấy nước trà Vô Khuyết đưa tới và hớp một ngụm nhỏ, rồi lười biếng tựa vào một bên trên chiếc gối dựa.
Vô Khuyết rót trà cho mình, uống ực hai chén giải khát rồi mới hỏi: “Gia, trên đường chúng thuộc hạ trở về có nghe nói người sắp thành hôn, do phải đi gấp rút nên bọn thuộc hạ cũng không đi dò la, là cô nương nhà nào thế?”
Long Dận thấy Vô Ngân nhìn về phía Vô Thương thì không hề trả lời.
“Vô Thương, ngươi còn nhớ vị thiếu nhiên công tử ngày trước ngăn cản năm ngàn truy binh của Hách Diệp Đan giúp chúng ta, sau đó còn giải độc cho công tử không?”
Vô Thương nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu bày tỏ là nhớ rõ.
“Người đó chính là chủ mẫu tương lai l[q)đôn của chúng ta.” Vô Ngân cố ý nói thật ngả ngớn.
“Hả!” Vô Ảnh cả kinh hét lên: “Gia, mặc dù y cứu người, nhưng mà y là nam nhân mà, người cũng không cần phải lấy thân báo đáp chứ?” Vũ: Ta thích đam:)))
“Đi chết đi!” Long Dận cười mắng, ném chén trà trong tay về phía Vô Ảnh.
Tuy Vô Ảnh tiếp được chén trà đánh úp, nhưng do tốc độ Long Dận ném quá nhanh, nước trà lay động bắn ra tung tóe lên gương mặt của hắn, khiến cho Vô Ngân và Vô Khuyết bật cười ha hả.
“Gia khi dễ người ta.” Vô Ảnh lau mặt, điệu bộ giống hệt như oán phụ.
Điệu bộ kia của hắn, không những khiến Vô Ngân và Vô Khuyết, mà ngay cả Vô Thương lúc nào cũng mang bộ mặt đưa đám cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
“Buồn cười chết ta rồi, ta biết ngay lão Tam ngươi muốn lên đường mà!” Quả thật Vô Ngân cười muốn đau ruột, né một cước Vô Ảnh tung ra, nói: “Vị thiếu niên công tử kia là nữ cải nam trang đấy, chính là tôn nữ của Phàn Dương Vương lão Vương gia Quân Bác Xương, Quân Khởi La!”
“Không phải tương truyền tôn nữ của Phàn Dương Vương lão Vương gia đã chết từ khi được bảy tuổi rồi à? Được rồi, coi như nàng quay về, nhưng cũng là vị hôn thê của Long Túc Vân mà, sao lại trở thành chủ mẫu tương lai của chúng ta rồi vậy?” Vô Ảnh nghĩ mãi không ra, Vô Thương và Vô Khuyết cũng nhìn Vô Ngân với vẻ mặt khó hiểu.
“Các ngươi không ở đây hai năm rồi, nên đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện nha.” Vô Ngân nói.