Độc Nữ Lệ Phi

Chương 93: Thủ tín* với người

*thủ tín: lấy sự tín nhiệm của người khác

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Hai người Lan di nương cùng Tử di nương đều là nữ nhi của gia đình nghèo, lúc còn rất nhỏ đã bị người nhà bán vào trong thanh lâu để ca hát kiếm sống.

Mặc dù mỗi ngày các nàng đều được chút tiền thưởng của khách nhân nhưng ma ma lại trừ vào tiền ở cùng tiền cơm, cho nên tháng ngày trôi qua cũng không dư được bao nhiêu.

Hơn nữa bình thường còn phải ăn mặc chỉnh tề một chút, phấn so cũng phải dùng nhiều hơn nữ hài nhi trong khuê phòng, mấy năm qua, hai người đã không có nhiều tiền dư nữa.

Sau khi đến phủ Tấn Vương, mặc dù không có tự do như trước kia, nhưng trừ tiền tháng thì thỉnh thoảng còn lấy được tiền thưởng từ chỗ Nam Cung Thần, vì vậy bây giờ hai người cũng có chút bạc phòng thân.

Thế mà lúc này đột nhiên nghe nói sẽ bị tịch biên tài sản, họ lập tức hoảng hốt trong lòng.

“Sao? Liễu tỷ tỷ, tỷ nói thật sao? Vương phủ của chúng ta sẽ bị tra xét niêm phong sao?” Lan di nương cùng Tử di nương hoảng sợ nhìn Liễu Tình Nhu.

Vẻ mặt Liễu Tình Nhu lo lắng nói, “Hoàn toàn chính xác, ta đi theo Vương phi làm việc mà có thể nghe nhầm sao? Các người không thấy Thế tử gia bị thương à? Thật ra đêm đó người đã bị quan sai đuổi giết chạy về phủ đó. Thế tử gia còn tưởng rằng không có chuyện gì, ai ngờ cấp trên lại điều tra. Vương phi chúng ta vô cùng sốt ruột, còn khuyên người chạy trốn trước. Ta cũng bảo A Mẫu bên cạnh thu dọn đồ đạc trang sức rồi.”

Một đại nha đầu trong viện Tử Lan cũng nói theo: “Lan di nương, nô tỳ đến tiền viện tìm Hồ ma ma mượn đồ, phát hiện vẻ mặt Vương phi không bình thường. Lại nghe hai đại nha đầu bên cạnh Vương phi đang nói chuyện, cũng nói là Thế tử gia cùng Thế tử phi đắc tội Quý phi nương nương, hôm nay Quý phi nương nương quản triều chính, chỉ sợ đúng là phủ Tấn Vương chúng ta sẽ xảy ra chuyện đó.”

Lan di nương nhảy dựng lên: “Vậy còn đứng đây làm gì chứ? Nhanh chóng thu dọn đi, thừa dịp quan sai chưa đến thì chúng ta có thể lấy bao nhiêu cứ lấy. Nếu không đến lúc đó kiểm tra niêm phong tịch thu thì không còn gì đâu.”

Nó xong, Lan di nương nhanh chóng chạy vào trong phòng của mình.

Hai nha đầu của nàng ta cũng chạy vào theo, rất nhanh sau đó, trong phòng của Lan di nương liền vang lên âm thanh tìm kiếm đồ loảng xoảng.

Thấy hành động của Lan di nương, Tử di nương cũng mang theo nha đầu chạy về phòng mình.

Toàn bộ khuyên tai vàng, các loại trâm cài đầu, trang sức đeo tay đáng tiền, y phục mới, giày, kéo vàng để cắt tim nến, móc kéo màn bằng vàng đều được thu dọn sạch sẽ, ngay cả ổ khóa bằng đồng cũng xui xẻo bị người ta rút ra.

Âm thanh dị thường trong viện Tử Lan nhanh chóng truyền đến tai người làm trong phủ.

Thật ra thì ngay sau khi Tạ Vân Lam bị bắt giam thì bọn hạ nhân trong phủ đã lén lút thảo luận, suy đoán có thể nào chuyện của Thế tử phi sẽ ảnh hưởng đến phủ hay không. 

Hơn nữa Liễu Tình Nhu vừa đi vừa tuyên truyền trong hậu viện, mọi người hiểu ra trong lòng, quả thật bởi vì chuyện của Thế tử phi, phủ Tấn Vương xảy ra chuyện lớn, có câu nói rất đúng, cửa thành bốc cháy, người vô tội gặp họa.

Thế tử phi bị bắt thì sẽ dính tới Thế tử, Thế tử gặp chuyện không may, phủ Tấn Vương còn có thể bình an sao? Chẳng lẽ cứ ngồi ở đây chờ chết? Nếu như bị bắt đi vào mấy chỗ thấp hèn làm quan tỳ, cả đời này cũng không trở mình được rồi.

Thừa dịp quan sai còn chưa tới cửa, vội vàng cầm ít đồ chạy trối chết đi mất.

Cho nên rất nhanh, hậu viện phủ Tấn Vương đã người ngã ngựa đổ, ai nấy cũng đều thu dọn những thứ đáng giá ở xung quanh.

Liễu Tình Nhu lại trả khế ước bán thân của bọn người hầu mà Tấn Vương phi giao cho nàng lúc trước cho tất cả mọi người.

Những người đó đều xem nàng là Bồ Tát sống, sau khi thiên ân vạn tạ thì cầm tiền bạc cùng khế ước bán thân lặng lẽ chạy trốn ra khỏi Vương phủ từ cửa hông của hậu viện.

Sau khi A Mẫu thu dọn xong thì tới hậu viện tìm Liễu Tình Nhu, lại thấy mặc dù trong hậu viện không có ai phát ra âm thanh huyên náo ồn ào, nhưng mọi người ở đây đều lặng lẽ không tiếng động làm cùng một chuyện – thu thập những thứ đáng giá giống như bà.

Bà hơi lo lắng hỏi Liễu Tình Nhu: “Cô nương, nếu Vương phi biết người làm những việc này, bà ấy sẽ bỏ qua cho cô nương sao?”

Tấn Vương phi rất khôn khéo, cũng không phải là người lương thiện gì.

Liễu Tình Nhu khẽ mỉm cười: “A Mẫu không cần lo lắng cho ta, không bao lâu nữa Đại Lý Tự sẽ phái người tới bắt Nam Cung Thần. Lúc đó, Vương phi sẽ nóng nảy như lửa đốt vì chuyện của Nam Cung Thần, có lòng lo lắng cho hậu viện sao?”

A Mẫu lại nói: “Nhưng bà ấy cũng sẽ nghi ngờ, tất cả mọi người rời đi, nhưng cô nương không đi, không phải liếc mắt một cái cũng nhìn ra sao?”

Liễu Tình Nhu thần bí cười với A Mẫu, “Ta có biện pháp.”

A Mẫu không hiểu tâm tư của cô nương trước mặt, thấy nàng vội vã chạy về hướng viện Phù Phong thì bà cũng chạy theo phía sau nàng.

Liễu Tình Nhu chạy một mạch vào trong phòng ở viện Phù Phong, liếc mắt tìm tòi xung quanh phòng một lượt, sau đó nhanh chóng chạy tới góc tường, nàng nhặt một bình hoa trên đất lên rồi đánh lên ót của mình.

Chỉ nghe “choang” một tiếng, máu lập tức tuôn xuống từ trên trán nàng, theo đó, cơ thể cũng loạn choạng theo.

A Mẫu giật mình, cuống quit chạy lên trước đỡ Liễu Tình Nhu, lo lắng đến mức giậm chân khóc lên, “Cô nương, người làm cái gì vậy, đừng dọa A Mẫu chứ.”

Bà nhanh chóng móc khăn tay trong ngực che kín miệng vết thương của Liễu Tình Nhu lại, thế nhưng lại bị Liễu Tình Nhu gạt ra.

“A Mẫu, diễn trò sẽ phải làm thật.” Liễu Tình Nhu lắc lắc cái đầu đau đến rách ra, đưa tay bôi máu ở trên trán xuống mặt đất, làm loạn tóc của mình rồi sau đó nói: “A Mẫu, người nhanh đến tiền viện thông báo cho Vương phi, nói ta bị người khác đả thương, mọi thứ trong nhà đều bị cướp hết. Như vậy… sẽ không khiến cho Vương phi nghi ngờ.”

A Mẫu khóc gật đầu: “Cô nương, muốn làm đầu bị thương thì cũng nên đập đầu lão nô, thân thể cô nương yếu đuôi, làm sao có thể bị thương chứ?”

Liễu Tình Nhu khoát tay áo, “A Mẫu, khế ước bán thân của người làm ở trong tay ta, muốn đập thì đương nhiên là đập ta chứ, bây giờ người nhanh đến tiền viện đi, nhanh lên một chút… Trước mắt không cần lo cho ta, ta chỉ bị thương ở ngoài da, không sao đâu.”

A Mẫu cắn căng, đành phải dậm chân một cái, sau đó chạy về phía tiền viện thật nhanh.

Trong tiền viện, Tấn Vương phi đang phiền não gõ cửa thư phòng của Nam Cung Thần, “Con mở cửa đi, Thần nhi, nhốt mình trong phòng làm gì chứ? Con không suy nghĩ cho nương thì cũng phải nghĩ… cho nàng ta chứ!”

Tấn Vương phi lau nước mắt, càng không ngừng gõ cửa.

Nam thẩm một bên thỉnh thoảng an ủi Tấn Vương phi, cũng sốt ruột theo.

Trong thư phòng, Nam Cung Thần nhìn bức họa trên tường đến xuất thần. Trên đó vẽ một thiếu nữ váy tím đang nhảy múa dưới một nhành mai nghiêng nghiêng,. Bỗng nhiên hắn cười tự giễu.

A Mẫu chạy tới thì thấy Tấn Vương phi cùng Nam thẩm đang gõ cửa thư phòng, bà vội kêu lên: “Vương phi, không xong rồi, hậu viện xảy ra chuyện, bọn hạ nhân đánh Liễu di nương, đang giành đồ khắp nơi!”

Tấn Vương phi cùng Nam thẩn thấy bà thì kinh hãi, cả người A Mẫu chật vật, tóc rối bời, trên mặt với người đều là máu, “Ngươi nói gì? Bọn hạ nhân giành đồ sao?” Tấn Vương phi mím môi, sự tàn độc sôi trào trong mắt.

Thật là nhà dột gặp mưa liên tục.

Sắc mặt bà trầm xuống, nói với Nam thẩm: “Ngươi tiếp tục đứng ở đây gõ cửa, cho đến khi nào Thế tử gia ra ngoài mới thôi. Ta đến hậu viện xem một chút.”

Nam thẩm không yên lòng nói: “Vương phi, bọn hạ nhân gây truyện trong hậu viện, người cần mang theo vài người bên cạnh, đừng để bị thương.”

Tấn Vương phi lạnh mặt: “Mấy người làm lại dám gây chuyện? Không muốn sống sao?”

Bà mang theo mấy bà tử rồi cùng A Mẫu đến hậu viện, quả nhiên nhìn thấy chung quanh vô cùng bừa bãi, giống bị bị cường đạo cướp sạch đồ vậy. Chẳng qua là không thấy người nào, bọn họ đã sớm chạy sạch sẽ.

Trong viện Phù Phong, Liễu Tình Nhu ngã xuống đất, đầu bị người ta đập, hơn nữa trên người toàn là máu, trên mặt đất cũng loạn thành đống.

A Mẫu khóc thét lên một tiếng rồi đỡ Liễu Tình Nhu: “Di nương, người tỉnh lại đi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện…”

Ánh mắt Tấn Vương phi lạnh đi, mặt cũng đen lại, nói với người hầu đi theo phía sau, “Bây đâu, lập tức đi báo quan, bắt mấy tên người hầu chạy thoát kia lại cho ta! Dám lớn gan cướp đồ của Vương phủ à! Vương phủ còn chưa sụp xuống đâu, bọn hạ nhân muốn lật trời sao?”

Một bà tử vâng lời chạy ra khỏi viện, vậy mà bà vừa mới đi hai bước đã thấy một người hầu ở tiền viện chạy như bay đến.

“Không xong, đã xảy ra chuyện rồi, Vương phi, thánh chỉ trong cung đến, có rất nhiều người bên Đại Lý Tự tới đây, muốn bắt Thế tử gia đó!”

“Ngươi nói cái gì? Đại Lý Tự muốn bắt Thế tử?” Tấn Vương phi níu lấy áo người hầu kia, dường như bà không tin được vào tai mình, sắc mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo, cơ thể ngã sang bên cạnh.

“Vương phi…”

Một bà tử lo bà ngã xỉu nên vội đỡ.

“Đi, đi tới tiền viện!” Tấn Vương phi cắn răng nói, nếu cửa ải này không qua thì còn nói gì chuyện vinh hoa phú quý ngày sau?

Bà bỏ lại Liễu Tình Nhu ở hậu viện, theo một đám bà tử rời khỏi viện Phù Phong để tới tiền viện.

Lúc đó, thư phòng của Nam Cung Thần đã bị binh lính bao vây, có hai người đang nhấc chân đập cửa.

“Càn rỡ!”

Cửa được mở ra từ bên trong, Nam Cung Thần lạnh lùng đứng ở cửa, trên tay cùng đầu quấn băng gạc, không còn dáng vẻ công tử thanh quý thường ngày, chỉ còn vẻ chật vật, “Bổn thế tử được Hoàng thượng phong Tấn Vương Thế tử, coi như Quý phi nương nương có ý chỉ truyền bổn Thế tử đi đến Đại Lý Tự thì bọn người hẹn mọn các ngươi cũng không được coi rẻ phủ Tấn Vương này!”

Một thiểu khanh* của Đại Lý Tự đang đứng ở cửa thư phòng, dải lụa thánh chỉ run run trong tay, ngạo nghễ nhìn Nam Cung Thần, “Nam Cung Thế tử, phụng ý chỉ của Quý phi nương nương, mời người đến Đại Lý Tự một chuyến!”

Nam Cung Thần không nói lời nào mà lạnh lùng nhìn kẻ tới thông báo: “Ngay cả một tiểu nhân hèn mọn như ngươi cũng dán tới bắt bổn thế tử?” Hắn cong môi cười lạnh một tiếng, “Các ngươi không xứng!”

Bàn tay ở trong tay áo nắm chặt thành quả đấm, trên người phát ra sát khi cường đại.

Tấn Vương phi chạy tới thì thấy một màn đối nghịch của Nam Cung Thần với đám người kia.

Bà thấy sát khí trong mắt Nam Cung Thần, trước mắt không phải thời gian giao chiến chính diện, nếu không, bị Cố Quý phi kia nắm được nhược điểm thì không thể nghi ngờ là chịu chết! Như vậy tâm huyết nhiều năm của Vương phủ cũng sẽ uổng phí.

Bà thét lên nhào tới trước, “Thần nhi không thể!” Sau đó ôm chặt lấy cánh tay của Nam Cung Thần, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, “Thần nhi, đi theo bọn họ một chuyến đi, chúng ta ngay ngắn không sợ gì cả!”

Cảm thấy sức lực trên tay Tấn Vương phi cùng đôi môi khẽ đóng mở nói ra một chữ thật nhỏ - nhẫn! Nam Cung Thần cố đè nén lửa giận trong lòng, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, “Được, ra đi với các ngươi!”



Trong viện Phù Phong, A Mẫu thấy đám người Tấn Vương phi đi hết rồi thì cũng không có thời gian trông coi Liễu Tình Nhu, bà chỉ lấy nước rồi tìm thuốc để băng bó vết thương cho Liễu Tình Nhu.

Bà vừa vội vàng vừa oán giận, “Cô nương, cần gì làm khổ mình chứ, lão nô suy nghĩ, Tấn Vương Thế tử bị bắt đến Đại Lý Tự, không phải chúng ta cũng nên đi sao.”

Ánh mắt Liễu Tình Nhu nhìn chằm chằm vào hướng tiền viện, lạnh lùng cười: “Không, tạm thời chúng ta không đi, hắn chỉ là bị đưa đi thẩm vấn mà thôi, với phủ Tấn Vương trăm năm địa vị cao quý, lại cẩn thận từng li từng tí, hắn sẽ không sao đâu, có người giúp hắn thoát chết.”

“Là ai?” A Mẫu hỏi, Liễu Tình Nhu mỉm cười không nói gì.

Sau khi Nam Cung Thần bị Đại Lý Tự mang đi, Tấn Vương phi lập tức ngã bệnh, còn Tấn Vương gia hàng năm bệnh liệt giường, bởi thế chỉ trong một thời gian ngắn, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều rơi vào tay Liễu Tình Nhu.

Trên trán Liễu Tình Nhu dính vải gạt*, gương mặt lộ vẻ tái nhợt vì mất máu.

* loại vải quấn vết thương ngày trước.

Nàng đỡ tay A Mẫu vào phòng ngủ của Tấn Vương phi, “Cửu mẫu khỏe hơn chút nào không? Có uống thuốc chưa?” Nàng dịu dàng hỏi Nam thẩm.

“Thưa di nương, Vương phi đã uống thuốc xong.” Nam thẩm cung kính trả lời.

Suy nghĩ xuyên suốt từ khi Vương phủ gặp biến cố, nếu không phải nhờ vị Liễu di nương này thì không biết trong phủ sẽ loạn thành thế nào, thái độ của Vương phi với vị di nương này cũng tốt hơn mấy phần, bà nào còn dám coi thường nàng ta giống như trước?

Tấn Vương phi nằm trên giường, thấy Liễu Tình Nhu đi tới thì liền vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi tới.

Đối với đứa cháu gái bên ngoại này, mới đầu bà không thích lắ, nhưng Liễu Tình Nhu khéo léo khiến bà đổi chủ ý. Nhà Nam Cung ai cũng không phải người lương thiện, hiện tại bà cũng chỉ có thể nâng Liễu di nương để ủy thác trách nhiệm nặng nề rồi.

Liễu Tình Nhu đi về phía giường của Tấn Vương phi, dịu giọng: “Cửu mẫu không cần lo cho biểu ca. Nhu nhi đã phái người đưa ít y phục đến Đại Lý Tự, còn chuẩn bị ít bạc cho mấy người ở đó. Biểu ca bị đưa đi tra hỏi, lá thư kia của Thế tử phi cũng không nhất định có thể trị tội biểu ca. Còn nữa, có Hoàng thượng ở trên chiếu cố, ca ấy sẽ không sao đâu. Nhu nhi suy nghĩ, như thế thì vài ngày nữa ca sẽ trở lại thôi.”

“Đừng nói đến Tạ Vân Lam nữa, phủ Tấn Vương chưa từng có Thế tử phi kia! Sau này không được phép nhắc đến.” Tấn Vương phi tức giận nói, ác độc trong mắt càng thêm nồng nặc.

“Vâng, cô mẫu.” Liễu Tình Nhu cúi đầu dịu dàng trả lời.

Tấn Vương phi thấy dáng vẻ Liễu Tình Nhu thùy mị khéo léo, giọng nói lại mềm xuống, “Mấy ngày nay cực khổ cho con rồi.”

“Đây là việc Nhu nhi phải làm, cữu cữu cùng cô mẫu với biểu ca thu nhận giúp đỡ Nhu nhi, Nhu nhi có thể nào không hết lòng hết dạ chứ?” Đáy lòng Liễu Tình Nhu lạnh lùng nhưng trên mặt lại khẽ mỉm cười, sau đó báo lại tình hình chi tiêu của vương phủ hai ngày nay cho Tấn Vương phi.

Việc lớn việc nhỏ đều được kể tỉ mỉ, bởi vì người hậu viện chạy hết nên đều do Liễu Tình Nhu cùng A Mẫu xử lý hết, không có một câu oán hận, trong lòng Tấn Vương phi được trấn an không ít.

Bà nhìn Liễu Tình nhu một lát, sau đó nói với Nam thẩm: “Lấy chìa khóa của chiếc hộp kia cho Nhi nhi. Sau này chuyện trong phủ thì hỏi Liễu di nương, không cần hỏi ta.”

Trong lòng Liễu Tình Nhu cả kinh, sau đó thì mừng rỡ, rốt cuộc nàng cũng đợi được đến ngày này – quản lý chìa khóa cơ mật của phủ Tấn Vương.