Độc Nữ Lệ Phi

Chương 62: Phía sau tội ác

Phủ Tấn Vương, ánh nắng ban mai vừa mới chiếu vào trong phủ, Tạ Vân Lam cũng đã quăng ba ly trà rồi.

“Thế tử gia vẫn ở Phù Phong Viên sao?” Tạ Vân Lam nhìn nha đầu Hương Ngọc cùng Hi Tử bên cạnh rống giận.

“Thế tử phi, người giữ gìn thân thể, trong bụng cò có Thế tử đấy!” Tiễn ma ma nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để nàng hạ hỏa.

Hai nha đầu kia cắn răng cúi đầu, “Bẩm Thế tử phi, tối hôm qua Thế tử gia không ở Phù Phong Viên mà ở Tử Lan Viên.”

“Cái gì? Sao hai người các ngươi không nói sớm? Hắn lại đi tới Tử Lan Viên sao?” Tạ Vân Lam nghe xong giận tím mặt, đứng phắt dậy.

Ai ngờ dùng lực mạnh quá nên động thai, nàng ta bị dọa sợ đến mức vội vàng khom lưng đưa tay ôm bụng. Cơ thịt trên mặt vặn vẹo vì đau đớn, cộng thêm mấy ngày gần đây bắt đầu có triệu chứng của thai nghén, nàng ăn không ngon ngủ không yên, trên gương mặt gầy gò tái nhợt xuất hiện nhiều nốt đỏ, hiện tại gương mặt kinh người giống như la sát.

Bọn nha đầu bị dọa sợ đến mức cúi thấp đầu xuống.

Tử Lan Viên là chỗ phía sau viện của Liễu Tình Nhu, nơi đó là viện dành cho thị thiếp của Nam Cung Thần, đầu tiên là một ca nữ của đoàn hát nào đó đến đấy, rồi hôm qua lại dẫn thêm một nữ nhân tới nữa, đó là một nữ nhân ở thanh lâu, mà hai nữ nhân ở Tử Lan Viên lại vô cùng quyến rũ.

Từ lúc Tạ Vân Lam vào phủ, Nam Cung Thần cũng chưa từng chạm tới người nàng, mười ngày thì tới tám ngày đã ở chỗ Liễu hồ ly, còn lại tới Tử Lan Viên.

Tấn Vương phi không phản đối chuyện nhi tử tuyển thêm nữ nhân vào viện, thậm chí còn khích lệ Nam Cung Thần nên ở với hai người một đêm, muốn phủ Tấn Vương sẽ có con đàn cháu đống.

Nam Cung Thần đúng là kẻ bạc tình!

Tạ Vân Lam ôm bụng đau khổ, cắn răng thật chặt.

Tiễn ma ma luống cuống, “Thế tử phi làm sao vậy? Tức giận nên động thai sao?” Sau đó quay đầu quát lên với hai nha đầu đang thất thần, “Hỉ Tử, nhanh đi tìm đại phu đến đây! Hương Ngọc mau đến đỡ Thế tử phi với ta.”

“Muội muội bị sao vậy? Trong bụng có hài tử thì nên bình tĩnh dịu dàng để dưỡng thai, lúc nào cũng tức giận với đám nha đầu thế kia, chỉ làm thương tổn cơ thể.”

Giọng nói dịu dàng mểm mỏng truyền vào từ bên ngoài, sau đó một trận gió thơm bay vào phòng, Liễu Tình Nhu uyển chuyển đi vào trong.

“Ngươi cút ra cho ta, ai bảo ngươi tới đây?” Tạ Vân Lam nắm chặt một chiếc ly rồi ném tới chỗ Liễu Tình Nhu.

Liễu Tình Nhu phản ứng rất nhanh, nàng quay đầu đi, ly trà bay ngang qua đầu nàng rồi văng trúng đầu của Hỉ Tử đang muốn chạy ra cửa tìm đại phu.

Hỉ Tử thét lên một tiếng chói tai, trán bị ly đập vào nên chảy máu rất nhiều.

Tạ Vân Lam càng thêm tức giận, “Đồ vô dụng, còn không mau cút đi?”

Tại sao những nô tỳ mà mẫu thân bảo nàng mang theo đều không có ai thuận mắt cơ chứ? Ai cũng ngu xuẩn! Chẳng qua Tạ Vân Lam đã trách lầm An thị, chuyện nàng ta có thai trước khi lấy chồng được lan truyền trong ngoài Kinh Thành, trong cơn tức giận Tạ lão phu nhân đã đuổi mấy đại nha đầu cùng bà tử của nàng đi hết.

Chỉ là hôn lễ đã tới gần, trong thời gian ngắn không thể dạy bảo cho nha đầu mới kịp được nữa nên không thể làm gì khác hơn là dùng năm thị nữ có chút đầu óc trong phủ tới thay thế, dù gì cũng biết được tính nết rồi.

Nhưng tính tình Tạ Vân Lam ngang bướng, được nuông chiều quen rồi nên thủ hạ cũng giống nàng ta, bây giờ nha đầu bên cạnh toàn bọn tính tình dịu dàng mềm yếu, làm sao nàng có thể dùng được?

Mấy người đi theo nàng, trừ Tiền ma ma thì có người nào không bị nàng ta đánh mắng chứ?

Tiễn ma ma kiêu ngạo lạnh lùng nhìn Liễu Tình Nhu, “Liễu di nương tới đây, thấy Thế tử phi còn không cúi lạy, thái độ ngạo mạn với Thế tử phi thế kia, lá gan không nhỏ mà! Bây đâu, làm cho Liễu di nương biết quy củ đi!”

Vừa ra lệnh, mấy bà tử liền vây quanh Liễu di nương.

Tiễn ma ma thấy nha đầu đi theo Tạ Vân Lam đều quá vô dụng nên dùng tiền mua vài bà vú già ở ngoài phủ vào. Bởi vì việc Tạ phủ mua nô tỳ hay bà tử thì phủ Tấn Vương cũng không quản, Nam Cung Thần lại càng không quan tâm tới chuyện ở Hậu viện.

Những bà tử kia đi tới bẻ ngược tay Liễu Tình Nhu ra sau.

Ánh mắt Liễu Tình Nhu sáng lên, bỗng nhiên nàng ta ngã xuống đất, giọng nói the thé, “Thế tử phi tha mạng, chuyện Thế tử gia ở Tử Lan Viên không phải là do tỳ thiếp sắp xếp, sao Thế tử phi lại vu oan cho tỳ thiếp như vậy, cứu mạng, đừng đánh ta…”

Tiện nữ này lại như thế rồi, Tạ Vân Lam cười lạnh.

Nam Cung Thần lạnh nhạt với nàng, Liễu yêu tinh kia lại lấy lòng chàng ta bằng mọi cách, hai nữ nhân kia vừa vào phủ, chính là do Liễu yêu tinh sắp xếp. Bày biện trong phòng, màu sắc của tường, hoa văn của gối và chăn, kiểu cách của khay trà, ly trà, giày để đi trong phòng, nàng ta đều lo mọi thứ.

Tối hôm qua sắp xếp cho Nam Cung Thần thị tẩm Tử Anh, nữ nhân ở thanh lâu kia, không phải là do Liễu yêu tinh thì là ai chứ?

“Đánh cho ta! Sáng sớm thế tử gia không đến đây đâu, ta xem ai có thể cứu ngươi! Lại dám dựa vào việc Thế tử gia cưng chiều mà đánh nha đầu của Thế tử phi! Ngươi chán sống rồi!”

Nam Cung Thần có thêm nữ nhân nên tám phần là sẽ ngủ đến khi mặt trời lên thật cao.

“Thế tử phi đây muốn mở công đường để xét xử phạm nhân sao?” Giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Thần truyền vào từ bên ngoài, mấy bà vú cùng bà tử bị dọa sợ vội quỳ xuống.

Ngay sau đó, bóng người chợt hiện ra, thân hình cao ráo mặc y phục trắng đi vào trong phòng. Mũ ngọc màu đen, dịu dàng vô song, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cơ thể đang run rẩy của Tạ Vân Lam.

Hắn phất tay, toàn bộ bà tử trong phòng đều lui ra hết.

“Thần lang, sao chàng không tin thiếp? Thiếp nào có đánh nàng ta, là sáng sớm mà nàng ta tới đây gây chuyện, chàng cũng thấy trong phòng thật bừa bãi, thiếp chỉ hỏi nàng ta rằng tối qua chàng ngủ có ngon không, vậy mà nàng ta liền tức giận.” Gương mặt Tạ Vân Lam tỏ ra uất ức.

Nam Cung Thần đỡ Liễu Tình Nhu đứng dậy, trên đất nơi nàng ta quỳ xuống toàn là mảnh vụn của ly chén, giọng nói ấm áp, “Lan Anh cùng Tử Anh đã qua Phù Phong Viên, chờ nàng sắp xếp mọi chuyện đó, nhanh trở về đi. Sau này không có việc gì thì ít tới chỗ này, nhân lúc trời có nắng ấm, đi làm chút rượu Lục Mai đi.”

“Vâng, Thế tử gia.” Liễu Tình Nhu dịu dàng cúi người chào Nam Cung Thần, xách tà váy kiều diễm bước đi.

“Thần lang, rốt cuộc chàng muốn làm gì? Chàng quên chàng từng hứa với thiếp thế nào sao? Chàng hứa sẽ chỉ yêu một mình thiếp, lấy một mình thiếp…” Giọng nói của Tạ Vân Lam run rẩy, nước mắt đã dâng lên nơi khóe mắt.

Nam Cung Thần đi tới gần nàng, một tay nâng cằm nàng lên, cười như không cười: “Bây giờ ta vẫn yêu ngươi, nếu không thì cưới ngươi về làm gì chứ?”

“Nhưng những nữ nhân kia… Chuyện đó là sao?” Rốt cuộc nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, “Liễu Tình Nhu là biểu muội của chàng, thiếp không có lời nào để nói, nhưng hai người kia thì sao đây? Cũng chỉ là nữ nhân thanh lâu, xứng vào Vương phủ sao?”

“Ta từng nhớ ngươi nói với ta câu này.”

Ngón tay của Nam Cung Thần xoa cằm của Tạ Vân Lam, mỉm cười nói: “Ngươi nói lúc mặc y phục thì ngươi cũng xinh đẹp như Tạ Uyển, không thể phân cao thấp, nhưng khi trút bỏ hết rồi rồi thì lại đẹp hơn một bậc. Mà hai nữ nhân kia thì sao, đúng là lúc mặc y phục nghiêm chỉnh thì kém xa ngươi, nhưng cơ thể trần truồng ở trên giường… Bây giờ nghĩ lại ta vẫn buồn cười. Ban đầu, làm sao ta lại đến với ngươi cơ chứ?”

Sắc mặt Tạ Vân Lam tái nhợt, môi cũng run rẩy: “Nam Cung Thần, chàng vô sỉ!”

“Ta vô sỉ sao, ban đầu là ai cởi quần áo của ta trước? Cũng không phải ta chứ?” Nam Cung Thần cười ha hả.

“Hai nữ nhân kia còn không thùy mị bằng nha đầu trong phủ ta, tại sao chàng lại thích chứ?” Tạ Vân Lam muốn điên rồi, rốt cuộc Nam Cung Thần muốn làm gì?

“Tại sao ư?” Nam Cung Thần bắt đầu phân tích, “Một người dùng Thất Huyền Cầm gảy bài ‘Thu Tư’, một người nhảy điệu Nghê Thường, nha đầu ngươi làm được sao? Hay ngươi làm như vậy đi? Hoặc là ngươi nói, ngươi sẽ không cởi quần áo trước mặt ta?”

Tạ Vân Lam cười lạnh, “Thu Tư? Nghê Thường? Chàng vẫn không quên được Tạ Uyển sao? Chàng còn nhớ ả sao?”

“Sai rồi! Trong lòng ta vẫn chỉ nhớ nàng, Thế tử phi của ta.” Ngón tay của Nam Cung Thần chạy dọc một đường xuống dưới, dừng ở cổ nàng. “Tối hôm qua, cô thái thái của Tạ gia chết, có bàn tay của nàng nhúng vào đúng chứ?”

Tạ Vân Lam ngẩn ra, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Ngón tay Nam Cung Thần bắt đầu dùng sức, trong mắt lộ ra sát khí: “Ngươi muốn có địa vị, có tiền bạc, ta cũng sẽ cho ngươi, nhưng đừng nhúng tay vào chuyện của ta, nếu không…”

Đột nhiên hắn buông tay ra, cơ thể Tạ Vân Lam mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Nam Cung Thần cũng không thèm nhìn, bước qua người nàng ta rồi rồi ra khỏi viện, sau đó nói với đại phu đứng sẵn ở ngoài: “Lưu thái y vào đi, xem xét cẩn thận cho Thế tử phi, ngàn vạn lần giữ hài tử trong bụng của nàng ta. Bản Thế tử rất coi trọng trưởng tử tương lai.”

“Vâng, thế tử gia.” Lưu thái y cung kính trả lời.

Tiễn ma ma vẫn đang núp trong phòng bên không dám lên tiếng, sau khi Nam Cung Thần rời đi thì vội vàng chạy qua đỡ Tạ Vân Lam: “Thế tử phi, người có khỏe không?”

Tạ Vân Lam nằm trên đất khóc lớn, vừa dùng nắm đấm hung hăng đánh xuống đất: “Đây không phải điều ta muốn, không phải, không đúng không đúng không đúng…”



Nam Cung Thần ra khỏi Vinh Hi Viên thì thấy Liễu Tình Nhu mặc chiếc váy màu tím đang đứng dưới táng cây Hồng Mai, một vài bông hoa đã nở, không ít cánh hoa màu hồng rơi xuống đất.

Nàng ngẩng đầu, gương mặt vui vẻ như trẻ con rối rít khi thấy cánh hoa rơi theo gió.

Nam Cung Thần khẽ động tâm, chậm rãi đi tới bên người nàng, vươn tay phủi cánh hoa vương trên tóc nàng đi, dịu dàng nói: “Đây là nơi đầu gió, không phải tối hôm qua nàng bảo nhức đầu sao? Sao bây giờ còn chơi đùa ở đây?”

Liễu Tình Nhu không quay đầu lại, ngửa đầu nhìn hoa rơi rồi hơi mím môi: “Ôi, khí trời cũng ấm dần lên, cánh hoa rơi nhanh quá.”

Nam Cung Thần nhặt cánh hoa trên tóc nàng, trái tim đập chậm một nhịp: “Đã sắp qua năm mới rồi, tiết trời ấm áp hơn, nhưng hoa mai cũng sẽ nhanh tàn hết. Nếu phụ thân ta còn sống, nhất định ta sẽ đến Bắc Cương, lúc này, Hồng Mai ở nơi đó đang nở rất nhiều, nở đến tận tháng ba.”

Bỗng nhiên Nam Cung Thần xoay người, không nói một lời đi tới thư phòng.

Liễu Tình Nhu nhìn bóng lưng của hắn, cong môi cười lạnh. Sau đó nàng cũng nhanh chóng đi về phía Vinh Hi Viên.

Tạ Vân Lam vẫn còn ấm ức khóc trong lòng Tiễn ma ma, ngẩng đầu thấy Liễu Tình Nhu đi vào thì lửa giận lại bùng lên.

“Là ngươi, ngươi nói có đúng không? Ngươi cố ý thổi lửa, cố ý nói với ta chuyện An gia có thù oán với Tạ gia, rồi chỉ cần đưa đại tiểu thư của Triệu gia đi tới chỗ An gia thì An gia mới không dị nghị Tạ gia nữa, là ngươi khiêu khích ta có đúng không?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Ta chỉ thuận miệng nói một câu thôi, ngươi nghe vậy đã tin, còn nói việc này với Triệu đại nhân nữa, trách ai chứ?” Liễu Tình Nhu cười ha ha một tiếng.

“Tiện nhân này…” Tạ Vân Lam đuổi tới muốn đánh xé Liễu Tình Nhu, cơ thể Liễu Tình Nhu đã nhanh chóng lui tới cửa, nàng cười không ngừng, “Thế tử phi phải bình an sinh hạ tiểu Thế tử đó, nếu không, Thế tử gia trách tội thì ngươi cũng không gánh nổi đâu.”

Nói xong nàng cong môi xoay người ra khỏi Vinh Hi Viên.



Nam Cung Thần đến thư phòng, Triệu Hoài đã sớm không chờ được.

“Thế tử, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu Tạ gia tra ra chuyện Tạ Viện chết không phải là do ngoài ý muốn thì với tính tình của Tạ lão phu nhân, chỉ sợ thần với người cũng sẽ gặp phiền toái.”

“Không phải ta, là ngươi!” Nam Cung thần cười lạnh, “Đưa nữ nhi tới An gia chính là ngươi, động tay động chân vào xe ngựa cũng là ngươi, khi xảy ra chuyện thì không phải toàn bộ trách nhiệm đều là do ngươi rồi sao?”

Triệu Hoài bực tức, “Nhưng mà, người ra chủ ý này là Thế tử phi, bảo đưa Ngọc Nga tới chỗ An gia…”

Nam Cung Thần xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay, cong môi cười lạnh: “Nàng ta đề nghị ngưa đưa người cho An gia, chỉ hy vọng ngươi trấn an An thế tử, nhưng ngươi lại đưa đến phủ Đông Bình Hầu, phu nhân ngươi mới vội vã đuổi theo, đây không phải là ý Thế tử phi muốn đúng chứ?”

Triệu Hoài toát mồ hôi lạnh: “Hạ thần suy nghĩ, An thế tử đã như vậy, có đưa tới cũng là tặng không, dù sao Đông Bình Hầu cũng còn sức lực cường tráng, đại nữ nhi của thần đã qua tuổi cập kê. Thừa lúc nó còn trẻ tuổi, một hai năm sau cũng có thể sinh hạ tiểu Thế tử. Như thế, không phải sự tức giận của Đông Bình Hầu cũng sẽ tiêu hết sao? Quan hệ của thần cùng với An gia có thể tiến gần hơn từng bước. Mà chẳng phải đây là nguyện vọng của Thế tử ngài sao?”

“Gả cho Đông Bình Hầu sao?” Nam Cung Thần cười lạnh: “Nếu được như vậy thì ta đã sớm bảo ngươi đưa đi. Ngươi có biết Đông Bình Hầu phu nhân là ác phụ đứng nhất trong Kinh Thành không? Đừng thấy bên người Đông Bình Hầu có mấy tiểu thiếp, hắn ta còn không dám động vào đâu. Ngươi xem nữ nhân trong viện hắn có vô số, thế mà hắn chỉ có hai nhi tử là hiểu rồi đó. Gả nữ nhi cho hắn sao? Chỉ sợ còn chưa chạm tới mép giường của Đông Bình Hầu, nữ nhi của ngươi đã bị Đông Bình Hầu phu nhân đánh cho tàn phế.”

“Vậy… Bây giờ nên làm gì?” Triệu Hoài cũng không còn cách nào.

Không lấy lòng phủ Đông Bình Hầu được, lại đắc tội với Tạ phủ, cuộc sống của ông còn có thể tốt hơn sao? Mấu chốt là nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì còn đắc tội với Hoàng Thượng ở bên trên đó.

Trên đầu Triệu Hoàn toàn là mồ hôi lạnh.

“Tốt nhất ngươi nên nghĩ cách che giấu nguyên nhân cái chết của phu nhân nhà ngươi đi, ổn định phía Tạ phủ. Về phần phủ Đông Bình Hầu, không phải còn có một tiểu nhi tử sao? Đông Bình Hầu chưa có tôn tử, An Cường đã bị như vậy, bây giờ chỉ có thể dựa vào tiểu nhi tử rồi.”

“Vâng vâng vâng, hạ thần sẽ làm như vậy.” Triệu Hoài lau sạch mồ hôi lạnh rồi xoay người đi ra ngoài.

Nam Cung Thần cầm một cây bút trên bàn rồi bắt đầu viết thư, nhìn bóng lưng của ông ta lại nói: “Nếu ngươi không trấn an được phủ Đông Bình Hầu, Hoàng Thượng sẽ buông tha cho ngươi sao.”

Cơ thể Triệu Hoài cứng đờ, cũng không dám quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi thư phòng của Nam Cung Thần.

Chẳng qua ông vừa đi vừa tính toán, đại nữ nhi xinh đẹp như hoa của mình gả cho An gia nhị công tử tốt hơn, hay là gả cho Đông Bình Hầu tốt hơn?

Mặc dù Đông Bình Hầu có An phu nhân hung dữ, nhưng ông ta có quyền trong tay, An nhị công tử còn trẻ tuổi, lúc sinh hắn thì An phu nhân khó sinh, từ nhỏ đã không làm người yêu thích. Đến nay chẳng có công danh. Đợi đến lúc An phu nhân hồi tâm chuyển ý thích nhị công tử, phải đợi đến bao giờ? Không phải là ông tặng không nữ nhi rồi sao?

Ông vừa đi vừa than thở. Thật là làm khó người ta, phải nhanh chóng về nhà tìm Lâm di nương để bàn bạc.