Độc Nữ Lệ Phi

Chương 55: Bọ ngựa bắt ve

Ngày dự tiệc cũng đã tới một cách nhanh chóng, sau khi Vân Hi rời giường, bốn nha đầu vội vàng giúp nàng chuẩn bị.

Thanh Y tìm y phục cho nàng, Thanh Thường chuẩn bị đồ trang sức, Ngâm Tuyết mang nước tới để giúp nàng rửa mặt, Ngâm Sương cũng chuẩn bị lò sưởi cho nàng.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, mấy nha đầu chớp mắt nhìn nàng, theo như quy định thì tiểu thư trong phủ ra ngoài chỉ có thể mang theo hai nha đầu.

Thế nhưng ánh mắt Vân Hi lại lướt qua bốn người bọn họ, nàng ngoắc tay gọi Lục Châu tới: “Đi thôi, hôm nay ngươi theo ta.”

Thanh Y mở to mắt: “Tiểu thư, bình thường đều là nô tỳ theo hầu tiểu thư mà.”

“Không, các ngươi ở lại viện đi.” Bốn người này, tuy trước mắt vẫn chưa nhìn ra ý đồ xấu xa nào, nhưng bản lĩnh của họ không thể xem thường được, rốt cuộc địch hay bạn thì hiện tại nàng chỉ có thể cách xa họ một chút.

Vân Hi chỉnh sửa y phục của mình rồi ăn chút bánh lót dạ, vừa lúc đó nha đầu Thược Dược bên cạnh An thị lại tới Hi Viên của nàng.

“Tam tiểu thư, các tiểu thư ở Đông viện đã tới Tiền viện rồi, nếu tiểu thư đã chuẩn bị xong thì mời đi theo nô tỳ. Phủ Đông Bình Hầu đã phái người đến đón, còn hỏi tam tiểu thư có khỏe hay không, xem ra quả thật Cữu lão gia rất quan tâm đến tam tiểu thư.”

Vân Hi gật đầu một cái rồi đi theo sau Thược Dược để đến Tiền viện, mấy ngày nay An thị luôn lấy lòng nàng, việc lớn việc nhỏ đều phái nha đầu bên cạnh mình tới hỏi thăm.

Chẳng qua là phủ Đông Bình Hầu là bên nhà cữu cữu của Tạ Vân Lam cùng Tạ Vân Dung, không phải là cữu cữu của nàng, bởi vậy nàng không thể tưởng tượng được họ lại quan tâm đến mình như vậy.

Lúc Vân Hi đến cổng Tiền viện thì thấy mấy chiếc xe ngựa đã xếp thẳng thành một hàng.

An thị thấy Vân Hi không mặc y phục màu hồng kia mà lại chọn màu tím nhạt, bà không khỏi cong môi cười lạnh.

Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười lạnh kia biến mất không thấy đâu nữa, bà tiến đến kéo tay Vân Hi giả vờ vui vẻ, “Lần trước đại cữu mẫu của ta khen con rất khéo léo nên muốn được trò chuyện cùng con, hôm nay có con đi tới đó cùng ta, không biết bà ấy vui vẻ đến mức nào nữa.

Còn biểu muội Linh Nhi của con nữa chứ, nps cứ hỏi ta mãi, trách móc vì sao ta không dẫn con đi chơi.” Vân Hi không lên tiếng, chỉ cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng.

An phu nhân thích nàng sao?

Nếu đúng như vậy thì chỉ sợ có công của An thị làm trung gian không hề nhỏ.

Tầm mắt của An phu nhân không biết cao hơn bao nhiêu người, đối với chuyện lập chính thê cho An Cường, bà ta đã từng nói với tất cả nữ nhân trong Kinh Thành rằng không ai xứng đáng với An Cường nhà bà, bởi vậy làm sao để ý Tạ Vân Hi nàng chứ?

Khi Tạ Viện dẫn hai nữ như đến thì ánh mắt An thị nhìn chằm chằm vào Triệu Cẩn một lúc lâu, bà ta cười châm chọc, Ma Tước mà phủ thêm lông của Khổng Tước thì cũng chỉ là Ma Tước, không thể nào thành Phượng Hoàng được.

Tạ Vân Dung không nói gì ngồi lên một chiếc xe ngựa, Tạ Vân Hương đi ngang qua Tạ Vân Hi thì hừ lạnh một tiếng.

Lục Châu đỡ Vân Hi ngồi vào trong xe ngựa. Ở trong xe, bên phải hay bên trái, nơi có thể nắm vịn thì đều bị Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung chiếm mất, ở giữa lại không có ai ngồi.

Vân Hi hơi vén váy lên, sau đó tiến đến ngồi ở vị trí còn trống. Tạ Vân Hương nhìn nàng từ trên xuống dưới sau đó lầm bầm nói: “Ôi, Tạ Vân Hi, sao tỷ không mặc y phục màu hồng kia? Yến tiệc có nhiều người như vậy, tỷ mặc màu đẹp một chút, nhất định sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn đó.”

“Cho nên tứ muội mới mặc áo choàng màu đỏ sao? Giống như nữ nhân thanh lâu luôn muốn hấp dẫn mọi người, làm như vậy để có thể kiếm nhiều tiền, chiếm được sự yêu thích của khách. Chúng ta là tiểu thư khuê các chỉ cần có phẩm hạnh đoan chính, dịu dàng thanh cao là được, chẳng lẽ Nguyệt di nương chưa từng dạy muội sao? À, ta quên mất, Nguyệt di nương cũng không hiểu được những lý lẽ này đúng không? Những điều ta được dạy lúc còn nhỏ khác với muội lắm.”

Tuy An thị là thứ nữ nhưng xuất thân từ nơi quyền quý, bởi vậy đương nhiên nghe những quy tắc của nữ nhân nhà quan hoài cũng quen. Còn Hạ Ngọc là nữ nhân xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng cũng là nữ nhi của tú tài, lại nổi danh bốn phương là hiếu nữ, hiền nữ. Ngược lại Nguyệt di nương lại là nữ nhi của đồ phu*, xuất thân từ nơi chợ búa.

*đồ phu: những người giết mổ để lấy thịt bán.

“Tạ Vân Hi, ngươi dám mắng ta là nữ nhân thanh lâu sao?” Tạ Vân Hương tức giận hét lên.

“Câu nào của ta mắng ngươi? Ngươi có thể hỏi nhị tỷ. Chỉ nghe người ta nhặt tiền, chưa nghe có người nào lại ‘nhặt mắng’ đâu.” Tạ Vân Hi lạnh lùng đáp lại.

“Ngươi…” Tạ Vân Hương không biết nói gì nữa, bởi vì An thị đã nhìn vào trong xe nên Tạ Vân Hương chỉ biết nuốt tức giận vào bụng.

Tạ Vân Dung không thèm nhìn hai người, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh bỉ.

“Lên đường!” Giọng nói của Lưu ma ma truyền ra bên ngoài, xe ngựa từ từ chuyển động, tiếng bánh xe lăn trên đá lấn át tiếng hừ lạnh của Tạ Vân Hương, cả đoàn xe đi thẳng về phía phủ Đông Bình Hầu.

Lão phu nhân cùng An thị, còn có mẹ con Tạ Viện ngồi trên xe ngựa lớn, nha đầu cùng bà tử của An thị ngồi sau cùng.

Còn Tạ Thành cỡi ngựa. Sau khi Tạ Tuân bị đánh 20 roi thì vết thương vẫn chưa lành hẳn, bởi vậy hắn ở lại Tạ phủ. Tạ Cẩm Côn một mình một kiệu.

Phủ Đông Bình Hầu cách Tạ phủ không xa, sau nửa canh giờ thì xe ngựa của Tạ gia đã đến nơi.

Quản sự đứng đầu phủ đã đứng ở cửa nghênh đón từ sớm. Xe ngựa vào trong cổng, Đông Bình Hầu cũng chạy vội ra đón tiếp.

An phu nhân thấy vân Hi thì tròng mắt khẽ đảo quanh.

Sau khi người của Tạ gia tiến vào thì lại có một chiếc xe ngựa khác tiến đến trước phủ Đông Bình Hầu, toàn thân xe được bao phủ bởi màu đen, thế nhưng phía trước lại là hai con ngựa màu trắng, bộ lông trắng không lẫn bất kỳ một màu sắc nào khác.

Quản sự đứng ở phía trước đón khách vừa nhìn thấy xe ngựa thì lập tức sải bước chạy đến, gương mặt cười như hoa: “Dịch Thân Vương? Ngài đã tới, chúng thần đợi ngài lâu rồi!” Sau đó lại sai người đứng bên cạnh vào trong thông báo.

Đoạn Dịch khoác áo màu đỏ, đầu đội mão Bạch Ngọc, dáng vẻ tuấn lãng quý phái đi xuống xe ngựa, ngay lập tức hắn đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang có mặt ở nơi đó.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn người của Tạ gia ở trước mặt mình, lẩm bẩm: “Làm sao chỉ mang theo một nô tỳ ngu xuẩn ra ngoài như thế?”

Bỗng nhiên Vân Hi hơi dừng lại, dường như muốn quay đầu lại nhìn.

Đoạn Dịch bị dọa sợ đến mức cơ thể vội vàng tránh qua một bên nấp sau xe ngựa.

Thanh Nhất chớp mắt mấy cái, chủ tử lại “lên cơn” rồi sao?

Phủ Đông Bình Hầu không hổ danh là gia tộc có thế lực, sau khi người của Tạ gia đến thì đã có vú già tới hầu hạ, Tạ lão phu nhân cùng An thị, Tạ Viên được mời đến đại sảnh cùng với các quý phụ khác, Tạ Cẩm Côn thì đến Tiền viện để thăm các nam quyến ở phòng khách, các vị tiểu thư thì được mời ở lại Hậu viện.

Lúc Tạ Viện đi tới phòng khách thì trên đường lại gặp được phu quân của mình là Triệu Hoài.

Triệu Hoài vội vàng kéo bà đến chỗ vắng người rồi thấp giọng phân phó: “Chuyện ta dặn, nàng phải làm cho tốt. Nàng cũng biết cho tới bây giờ nàng không sinh được nhi tử cho Triệu gia, Điển nhi đã mười sáu tuổi rồi, chẳng mấy chốc sẽ tham gia vào chốn quan trường, thế nhưng dù gì thân phận của nó cũng chỉ là con của vợ kế mà thôi. Sợ rằng tương lai muốn làm quan cũng rất khó. Nếu dựa vào Lâm di nương thì sợ xuất thân quá hèn mọn, triều đình sẽ không đáp ứng.

Cho nên, chỉ có gả vào trong phủ Đông Bình Hầu là hợp lý nhất, thân phận Lâm di nương cũng hợp lý, tẩu tẩu của nàng cũng là thứ nữ, sau khi gả cho ca ca nàng thì địa vị mới như diều gặp gió, không phải sao? Các huynh đệ cũng có thể được làm quan nhờ vào đó đúng chứ? Nói đi nói lại cũng chỉ vì Điển nhi mà thôi, tương lai nó được làm quan, không phải nàng cũng được hưởng chút ánh áng sao? Làm sao nó quên được đích mẫu là nàng cơ chứ?”

Tạ Viện gật đầu một cái, “Tướng công, thiếp hiểu nỗi khó xử của chàng, thiếp sẽ cố gắng hết sức để nói chuyện với lão phu nhân của An gia.”

Triệu Hoài vẫn nói thêm một câu: “Không phải là cố gắng hết sức mà nhất định phải thành công! Nếu Ngọc Nga có thể hoạt bát, xinh đẹp động lòng người như muội muội của nó thì ta sẽ hủy hôn ước, cho nó kết thân với An thị, thế mà hết lần này tới lần khác nó cũng chỉ là một mỹ nhân cứng nhắc như cọc gỗ.”

“Tướng công, Ngọc Ngà đã đính hôn với Bạch gia ở Giang Nam, việc đó cũng là do chàng chủ động sắp xếp, nếu chúng ta muốn từ hôn thì thế nhân sẽ đánh giá Ngọc Nga như thế nào? Không phải là phá hủy danh tiếng của nữ nhi chúng ta hay sao?”

“Cho nên ta mới bảo nàng đưa Cận nhi đến đây để đẩy nhanh hôn sự với An gia. Thân phận của Tạ lão phu nhân rất tôn quý, nhất định An gia sẽ đồng ý.” Càng lúc, giọng nói của hắn càng trầm xuống, “Ta đưa nàng cái này, ngàn vạn lần phải làm cho được, nếu bên An gia không đồng ý thì thực hiện phương án thứ hai ta đã nói với nàng hôm trước, phải nhớ kỹ!”

Tạ Viện do dự nhưng rồi cũng đồng ý.

Đợi sau khi hai người rời đi thì phía trước tường rào xuất hiện một góc váy màu tím.

Vân Hi nhìn theo bóng lưng của Triệu Hoài, mắt nàng hơi lóe lên, người xưa có một câu rất hay, đó là vật họp theo loài, người chia theo bầy. Nam Cung Thần là người thành công như thế nào, dĩ nhiên bên cạnh hắn cũng có người rất hiểu biết.

An thị đang ở trong phòng khách thì Lưu ma ma lại ghé tai bà thì thầm: “Phu nhân, Tạ Vân Hi đưa y phục cho thứ nữ của Triệu gia mặc, vậy kế hoạch của chúng ta…”

“Kế hoạch vẫn như cũ, tiện nữ kia cho rằng ta chỉ dùng một món đồ như vậy để làm việc sao? Phải biết ta luôn làm việc kèm theo chắc chắn.” An thị cong môi cười lạnh, “An lão phu nhân muốn nó gả cho An nhị thiếu gia An Xương, mặc dù An Xương không phải là nhi tử mà tẩu tẩu thích, nhưng hắn là một nhân tài, còn được đi học nữa, mặc dù không phải là người được thừa kế chức vị của An gia nhưng dù sao sau này cũng sẽ vào chốn quan trường.

Chẳng phải Tạ Vân Hi gả cho hắn thì sẽ có được đức lang quân như ý hay sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Tiện nhân đó hại Vân Lam bị lộ chuyện có thai, khiến cả thành đều biết, sau đó bị Tấn Vương phủ lạnh nhạt, việc Tạ Tuân trộm đồ cưới cũng do nó truyền ra ngoài. Bây giờ nhi tử của ta phải nằm trên giường chưa cử động được. Tâm địa của nó quá ác độc, ý đồ muốn hại chết huynh trưởng cùng trưởng tỷ, không để nó chịu đau khổ thì ta không rửa được hận!”

--- ------

Ba nữ nhi của Tạ gia cùng hai nữ nhi của Triệu gia được người giữ cửa của phủ Đông Bình Hầu dẫn tới một viện, nhìn vào đã thấy có nhiều nữ quyến của nhà khác đang ngồi nói chuyện trong đó.

Có mấy người thấy các nàng đi vào thì rối rít đứng dậy chào hỏi, đương nhiên là chào Tạ Vân Hương cùng Tạ Vân Dung. Cũng có hai ba người chào Triệu Ngọc Nga. Tạ Vân Hi đã lâu không rời khỏi nhà nên không được người nào để ý tới, cả Triệu Cận cũng như vậy.

Vân Hi không có ý kiến gì, nhưng sắc mặt Triệu Cẩn thì thay đổi ngay tức khắc, nàng ta phồng má lên ngồi bên người Tạ Vân Dung rồi tự giới thiệu mình. Bởi vì nàng ta nghe Tạ Vân Dung gọi một nữ tử mặc y phục màu trắng là An biểu tỷ nên trong lòng lập tức tính toán, mình sắp gả vào An gia, có lẽ cũng phải tạo mối quan hệ với các tiểu thư của An gia.

Cứ như vậy, Vân Hi bị lẻ loi một mình. Triệu Ngọc Nga thấy nàng đứng một mình thì trong lòng cảm thấy bất mãn với hai tỷ muội của Tạ gia, đều là tỷ muội, vì sao lại cô lập Vân Hi như vậy chứ?

Nàng đi tới gần rồi nắm tay Vân Hi, sau đó dẫn nàng tới chỗ các vị tiểu thư khác để chào hỏi: “A Văn, Thiến Thiến, Diên nhi, giới thiệu với mọi người đây là biểu muội của ta, tam tiểu thư của Tạ gia, Tạ Vân Hi.” Sau đó chỉ vào ba người đó rồi nói: “Vị này là cháu gái của Thái Sư đương triều, tên là Cố Diên, còn đây là thiên kim tiểu thư của Đổng đại nhân ở Quốc Tử Giám, Đổng Thiến Thiến, vị này là nhị tiểu thư của Hình bộ Thượng thư Tống đại nhân, tên là Tống Văn.”

Vân Hi lễ phép chào hỏi, sau đó mọi người ngồi chung một chỗ tán gẫu. Triệu Ngọc Nga có tri thức, có hiểu biết về lễ nghĩa, đối xử với người khác rất chân thành, tính tình của mấy vị tiểu thư kia cũng không khác nàng ta là mấy.

Ở một nơi khác, Tạ Vân Hương ngồi được một lát thì nói muốn đến phòng tắm rồi một thân một mình đứng dậy rời khỏi hoa viên.

Chẳng qua nàng ta chỉ đi được một đoạn, cảm thấy sau lưng không có người nào thì nhanh chóng chạy tới chỗ An thị đang nghỉ ngơi. Nguyệt di nương có nói với nàng, An thị đưa Vân Hi theo thì nhất định sẽ không có ý định tốt đẹp gì, nhất định có âm mưu nào đó, tại sao không nhân lúc này để lấy lòng An thị, cùng nhau diệt trừ Tạ Vân Hi?

Mẫu thân của mình chỉ là di nương, bất luận nàng ta có cố gắng như thế nào thì vẫn luôn thấp hơn hai tỷ muội của Tạ Vân Lam. Cũng như mới vừa rồi, tiểu thư của An gia cũng chỉ khách khí gật đầu với nàng một cái, thế mà lại thân thiết kéo tay nói chuyện với Tạ Vân Dung, hoàn toàn xem nàng như không khí. Ngay cả thứ nữ của Triệu gia, Triệu Cận cũng bị đối xử như nàng.

Đích nữ thì sao chứ? Tại sao cuộc đời của nàng có thể thua cuộc thảm hại như vậy?

……..

Lúc đó An thị đang bàn chuyện với Lưu ma ma, thấy Tạ Vân Hương đi vào một mình thì thuận miệng hỏi: “Ngươi không ở chơi với các tỷ muội, làm sao lại tới chỗ của ta?”

Tạ Vân Hương cười nói: “Nữ nhi thấy bình thường mẫu thân rất bận rộn, hôm nay người lại mang theo không nhiều thuộc hạ, bởi thế con muốn làm chút chuyện gì đó cho mẫu thân. Ví dụ như Tam tỷ ở chỗ kia…”

Nói xong, nàng ta còn liếc mắt nhìn Lưu ma ma đang đứng ở một bên cạnh An thị.

An thị đang cầm ly trà thổi bay mấy lá trà ở phía trên, nghe thấy vậy bà ta chỉ cong môi, nháy mắt cho Lưu ma ma, Lưu ma ma theo An thị hai mươi năm rồi, làm sao không hiểu ý của bà được? Thế là bà ta vén áo hành lễ, thối lui ra khỏi phòng khách, còn tiện tay đóng cửa lại.

Sau khi Tạ Vân Hương nhìn thấy cửa được đóng chặt thì tiến lên hai bước nhỏ giọng nói với An thị: “Mẫu thân, sáng sớm nay nữ nhi nghe Hạ nhị nương nói với tam tỷ là muốn tam tỷ phải kết giao thật tốt với lão phu nhân cùng phu nhân của An gia.”

An thị chỉ khẽ mỉm cười: “Vậy sao? An gia cũng có thể nói là ngoại tổ gia của Vân Hi, kết giao là chuyện bình thường, nếu như cố ý thì mới kỳ quái, vì sao phải cố ý chứ?” Bà không tin Hạ Ngọc Ngôn có thể nói với Tạ Vân Hi như thế, bà chỉ tò mò mục đích của tứ nha đầu này.

Thấy gương mặt của An thị không có chuyển biến gì nhiều, Tạ Vân Hương cố ý hạ thấp giọng xuống: “Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ, mục đích thật sự là để Tạ Vân Hi gả cho thiếu gia An Cường, như vậy thì Tạ Vân Hi sẽ là Thế tử phi của phủ Đông Bình Hầu, tương lai còn có thể là phu nhân Đông Bình Hầu. Tạ Vân Hi sẽ lấy thân phận Cáo Mệnh*xin lão gia từ mẫu thân, giúp Hạ nhị nương trở thành chính thê. Hay nói là, Hạ nhị nương gả cho phụ thân từ trước nhưng vị trí chính thê lại là của mẫu thân, Hạ nhị nương với Tạ Vân Hi đã sớm oán ghét người rồi!”

*Cáo Mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu

“Thì ra là như vậy sao? Bọn họ nghĩ như vậy à? Ta có chỗ nào không tốt với họ? Lão gia xin triều đình cho ta lên Cáo Mệnh là nể thân phận nhà ta, bên cạnh đó cũng suy xét đến học thức của ta nữa. Hạ thị có thể so sánh với ta sao? Nàng ta… Đơn giản là phát điên thôi! Lòng muông dạ thú!” An thị giả bộ nổi giận, giận đến mức cơ thể bắt đầu run lên.

Tạ Vân Hương thấy mục đích của mình gần đạt được thì vui đến mức nở hoa trong lòng, trên mặt cũng bày ra sự phẫn uất: “Đúng vậy, mẫu thân, lòng dạ bọn họ thật ác độc! Mẫu thân rất xứng đáng với chức Cáo Mệnh, Hạ nhị nương chỉ là nữ nhân sống ở nông thôn, làm sao hiểu được quy củ của nhà quyền quý chứ? Để bà ấy xử lý chuyện trong phủ cũng chưa chắc làm được! Nhìn phủ chúng ta xem, nhiều năm như vậy đều được mẫu thân xử lý gọn gàng.”

An thị nhíu mày, bà vỗ đùi rồi thở dài: “Này… Nếu kế hoạch của bọn họ thành công thì sao đây? Nếu quả thật Tạ Vân Hi hợp ý tẩu tẩu với mẫu thân của ta thì phải làm sao?”

“Mẫu thân, nữ nhi có một cao kiến.”

“Sao? Thế nào?”

“Mẫu thân, người chỉ cần làm như thế này…” Tạ Vân Hương đi tới bên người An thị rồi thì thầm mấy câu, “Như vậy thì nhất định lão phu nhân cùng phu nhân của phủ Đông Bình Hầu sẽ không thích nàng ta, kế hoạch của hai người đó cũng không thành công, làm sao uy hiếp mẫu thân được nữa.”

An thị cười lạnh trong lòng, bà đang muốn chém đao nặng thì có người lại giúp bà đỡ lấy.

Bà hít vào một hơi rồi thở dài, sau đó lấy khăn tay ra giả vờ lau mấy giọt nước mắt còn chưa kịp xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Vân Hương, lời nói sâu xa: “Nữ nhi ngoan của ta, con mang niềm vui đến cho ta còn hơn hai nữ nhi ruột của ta, đại tỷ con ngang ngược, xuất giá còn làm ra trò cười cho thiên hạ, khiến lòng ta tan vỡ. Nhị tỷ của con lại luôn tỏ vẻ thanh cao ít nói, không bao giờ quan tâm đến ta, cũng chưa bao giờ biết lo lắng buồn phiền vì ta. Phiền con suy nghĩ mấy chuyện này thay ta, bình thường chỉ có người bên cạnh ta mới làm như vậy thôi.”

Mấy câu nói của An thị đã nhấc Tạ Vân Hi lên tới trời. Chỉ cần nàng có thể thân thiết với An thị thì hôn sự của nàng sẽ đến nhanh thôi. Với những mối quan hệ của An thị thì nhất định sẽ không để nàng gả vào những nơi kém cỏi, bên ngoại tổ của Tạ Vân Hi đã sớm không còn ai, chỉ còn lại bà mẹ vô dụng, nàng có thể giẫm bọn họ xuống dưới chân rồi.

Hết lần này tới lần khác di nương của nàng không thích An thị, nhưng có thể đạp lên vai bà ta để bò lên vị trí cao hơn, vì sao lại không làm chứ?

Tạ Vân Hương vội vàng an ủi, “Mẫu thân, nữ nhi sẽ làm tốt chuyện này.” Nói rồi nàng ta đứng dậy định đi ra ngoài.

An thị giữ Tạ Vân Hương lại rồi đưa nàng ta một lư hương, trên đó còn có một cây nhang dài, “Hương nhi, con đặt lư hương trên bệ cửa sổ ở trong phòng, sau đó đốt cây nhang này lên để vi nương biết con ở phòng nào.”

“Được, mẫu thân yên tâm đi.”

Sau khi Tạ Vân Hương rời đi, Lưu ma ma lập tức đi vào, nụ cười rực rỡ như hoa xuất hiện trên gương mặt già nua: “Phu nhân, không nghĩ tới tứ tiểu thư lại là một diệu nhân đó.”

“Không phải vậy sao?” An thị đưa tay phủi váy bị Tạ Vương Hương làm lộn xộn, bà cười: “Như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng là Nguyệt di nương cùng tứ tiểu thư gặp xui thôi, có thể tìm tới ta hay sao?”

Lưu ma ma cũng cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy, tướng mệnh của phu nhân đã được định là không gặp phải sóng gió, được hưởng phúc cả đời. Lúc có chuyện khó khăn cũng sẽ được người khác giải quyết. Chuyện Tạ Uyển lần trước, chuyện Lương bà, lần này là chuyện của Tạ Vân Hi.”

Đột nhiên An thị trầm mặt xuống, “Cái tên Tạ Uyển đó, từ nay về sau không được nhắc đến nữa, còn có chuyện này nữa Lương bà, coi chừng người đó lấy mạng của ngươi!”

Gương mặt của Lưu ma ma trắng bệch: “Vâng, phu nhân, lão nô đã khinh thường quá rồi.”