Độc Nữ Lệ Phi

Chương 50: Vân Hi nổi giận

Đoạn Dịch kinh sợ, vội vàng cúi người xuống vươn một tay kéo Vân Hi, một tay che môi nàng lại. Bởi vì lúc này đã có người ở trong Bách Phúc Viên quay đầu nhìn, đương nhiên đã kinh động đến người khác.

Vân Hi không cảm thấy mang ơn hắn, chỉ quăng ánh mắt hung dữ về phía hắn, ánh mắt này giống như đao tử bay thẳng về phía Đoạn Dịch, dù miệng không phát ra được câu nào nhưng trong lòng không ngừng nguyền rủa: “Đoạn Dịch vô sỉ, nếu ta ngã xuống chết, kiếp này, cả kiếp sau nữa, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi!”

Lúc nãy đôi mắt của nữ nhân trong ngực hắn chỉ thoáng qua một chút sợ hãi, sau đó lại xuất hiện tức giận, không cam lòng, tiếp đến hốc mắt đỏ lên, còn có nước mắt đang rưng rưng ở vành mắt. Trong lòng Đoạn Dịch có một chút nghi ngờ thoáng qua, nhưng áy náy lại nhiều hơn nên chống lại ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Có ta ở đây rồi, sao nàng lại xảy ra chuyện được.”

Nói xong mấy câu, chưa chờ nàng trả lời Đoạn Dịch đã ôm lấy nữ nhân trước mặt rồi phóng ra khỏi Bách Phúc Viên, lúc này hai người đều an toàn nấp dưới một cây tùng thấp.

Tiếng thét của Vân Hi quá lớn nên làm kinh động lão phu nhân ở phía dưới, “Lâm ma ma, ngươi đi xem có chuyện gì xảy ra?”

Trong lòng An thị cũng dâng lên nghi ngờ.

Lâm ma ma đi ra bên ngoài xem xét một vòng, phát hiện không có gì bất thường nên quay trở về: “Lão phu nhân, không có gì cả, chỉ là một nha đầu thôi, nhưng mà cũng đã đi rồi.”

Phạt cũng đã phạt, đánh cũng đã đánh, Tạ lão phu nhân phất tay, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Lui ra đi, ngày nào đó lão bà này chết thì các ngươi sẽ vui vẻ đúng không, thỏa lòng các ngươi rồi.”

“Lão phu nhân, nhi tử (con dâu) bất hiếu. Khiến người bận tâm rồi.” An thị cùng Tạ Cẩm Côn quỳ xuống đất đồng loạt dập đầu, Tạ Tuân bị quất 20 roi máu chảy đầy trên người cũng ngã xuống đất, đau đến mức không nói thành lời, chỉ rên rỉ ở bên cạnh.

Từ trước đến nay Kim Châu đều rất hiểu chuyện, nếu mấy người này vẫn ở đây thì chỉ sợ khiến lão phu nhân càng thêm phiền lòng.

Nàng tiến lên đỡ An thị cùng Tạ Cẩm Côn: “Đại phu nhân, lão gia, lão phu nhân đã mệt rồi, hay là mọi người cứ trở về đi, bộ dạng tam thiếu gia như vậy cũng phải gọi đại phu đến chữa trị, không phải sao?”

Đúng vậy, nhi tử quan trọng hơn. An thị vội vàng cho người tới đỡ Tạ Tuân.

Vân Hi bị Đoạn Dịch kéo tới ngồi dưới cây tùng, bây giờ ngay cả thở nàng cũng không dám thở mạnh, vừa rồi Lâm ma ma đứng rất gần nàng cùng Đoạn Dịch. Bây giờ thấy An thị, Tạ Cẩm Côn cùng Tạ Tuân đi ra ngoài thì nàng mới thở ra một hơi dài.

Trải qua chuyện đáng sợ như thế, lúc này nguy hiểm đã qua nên cả người nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nàng tựa về phía sau, lại phát hiện mình tựa vào một bức tường bằng thịt, tóc cũng chạm vào gì đó.

Hơn nữa, có phải cái người tên Đoạn Dịch kia muốn nàng không thở được rồi chết hay không? Tay heo của hắn vẫn giữ chặt miệng của nàng mà không chịu thả ra.

Nàng tức giận vung tay hất tay hắn ra, lúc muốn rời khỏi thì lại nghe có tiếng bước chân đi tới, một mảnh váy từ phía hàng rào đi tới dọa cho nàng vội vàng né trở lại.

Đều do tên Đoạn Dịch làm hại nàng rơi từ trên cao xuống, tai cũng không nhạy như bình thường, có người đến gần mới phát hiện.

Người đi tới đang ở trước mặt bọn họ một khoảng không xa lắm, Vân Hi đứng thật gần chỗ Đoạn Dịch. Bởi vì dù nơi này là mảnh vườn có tới mười mấy gốc cây tùng, nhưng chỗ họ đứng cũng chỉ có hai cây.

Trước cây là con đường nhỏ, phía sau là tường rào của Bách Phúc Viên, hai bên trái phải của bọn họ là hoa viên cao không tới hai thước.

Vân Hi cảm thấy tuyệt đối cái tên vô sỉ kia cố tình, nơi này có nhiều cây như vậy, tại sao lại muốn kéo nàng nấp ở hai cây nhỏ nhất chứ, làm hại nàng muốn cử động cũng không dám.

Đoạn Dịch lại không nghĩ tới sẽ bay đến chỗ này, hắn cảm thấy nhịp tim của nữ tử trước mặt đang đập mạnh, tim hắn cũng không tự chủ mà đập mạnh theo.

Người đứng bên ngoài chính là Lưu ma ma của An thị, nhất định An thị nghe được giọng của nàng nên nghi ngờ, ma ma của lão phu nhân đi dò xét không thấy gì nhưng chắc hẳn An thị không từ bỏ ý định.

“A…” Giọng nói của một nữ tử nào đó truyền đến.

Lưu ma ma đang muốn đưa tay vén cây tùng trước mặt Vân Hi thì nghe thấy, bà vội vàng đi tới chỗ phát ra giọng nói kia.

“Tại sao lại là ngươi, nha đầu chết tiệt!” Lưu ma ma cao giọng hỏi, hiển nhiên có chút thất vọng. Tại sao Thanh Y của Hi Viên lại ở chỗ này?, “Ngươi ở đây làm gì?”

“Nô tỳ từ chỗ Nhị phu nhân tới đây, đang muốn trở về Hi Viên thì đột nhiên có con mèo hoang nhảy ra từ trong bụi khiến nô tỳ giật mình, không cẩn thận nên trật chân một chút. Mới vừa rồi Lâm ma ma cũng thấy nô tỳ mà, bây giờ nô tỳ phải về Hi viên rồi.”

Thì ra vừa rồi là nàng ta sao? Lưu ma ma phất tay với Thanh Y, sau đó không nhịn được nói: “Đi mau đi, cơ thể lão phu nhân không được tốt, lúc nãy ngươi lại thét chói tai giống quỷ như thế nên khiến lão phu nhân càng bực tức đó. Cẩn thận bị đánh.”

Thanh Y vội vàng nói: “Đa tạ ma ma nhắc nhở, nô tỳ đi về ngay.” Nói xong nàng ta khập khiễng đi về phía trước.

Lưu ma ma nhìn nàng ta một lúc rồi cũng xoay người rời đi.

Lúc này Thanh Y lập tức đi lại bình thường, bước chân không còn khập khiễng nữa, nàng ta chạy tới chỗ Vân Hi nhỏ giọng nói, “Tam tiểu thư? Tam tiểu thư…”

Phía ngoài đã hết nguy hiểm, hiện tại chỉ còn người đang bên cạnh nàng, đột nhiên Vân Hi đẩy Đoạn Dịch ra. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Đoạn Dịch lăn tới bên vườn hoa.

Trong vườn hoa này có trồng hoa hồng đỏ, nụ hoa còn chưa héo hết, trong lúc này còn có phấn hoa bám ở trên.

Đoạn Dịch cứ như vậy ngã xuống ngay đám hoa hồng, áo khoác ngoài lập tức bị phấn hoa nhuộm loan lổ một mảnh.

Vân Hi không hề hay biết Đoạn Dịch bị nàng đẩy ngã xuống chỗ như thế.

Ngược lại Thanh Y thấy Đoạn Dịch thì theo bản năng hai chân hơi khụy xuống, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Đoạn Dịch quét tới chỗ nàng nên nàng không hành lễ nữa, nhưng giọng nói yếu hơn bình thường một chút, gương mặt cũng không còn cao ngạo như trước, “Tiểu thư, này này… Hắn…”

“Ngươi nhớ không được để lộ chuyện này ra, có nghe chưa?” Vân Hi nghiêm nghị nói.

Thanh Y nhìn về phía Đoạn Dịch, thấy hắn cũng không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên phủi đám lá khô dính trên áo xuống, sau đó lại thuận thay phủi bụi bẩn.

“Được… Được…” Thanh Y gật đầu trả lời, thế nhưng nét mặt lại có chút khó xử.

Vân Hi không để ý tới Đoạn Dịch mà đi về phía Hi Viên cùng Thanh Y, về phần Đoạn Dịch, nàng cho là hắn có thể tùy ý đi ra đi vào ở Tạ phủ mà.

Thanh Nhất nhảy xuống từ trên cây đỡ chủ tử của mình dậy, gương mặt nghi ngờ, làm sao tiểu nha đầu kia lại độc ác như vậy chứ? Dùng lực cũng quá mạnh mà.

Đoạn Dịch đen mặt đá hắn ra: “Ý của ngươi chả hay gì cả, không phải ngươi nói nữ nhi đều thích lãng mạn sao? Chọn chỗ cao rồi cùng ngồi nhìn ngắm phong cảnh, còn đề nghị ta chọn chỗ núi giả nữa, vậy ngươi xem vì sao nàng ấy tức giận như thế?”

Thanh Nhất xoa xoa bên mông bị chủ tử đá vào, gương mặt hiện lên nét oan ức, “Chủ tử, ngài chọn chỗ cao quá mà, cây gì cao tới mười trượng, người ta chỉ là tiểu cô nương, làm sao không hoảng sợ được chứ?”

Đoạn Dịch: “…”



An thị đưa Tạ Tuân trở về viện của Tạ Tuân là Đông Viên, Tạ Cẩm Côn khó nén lửa giận trong người nên mắng hai mẹ con một trận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Tạ Cẩm Côn mắng An thị thì bà không dám lên tiếng, chỉ chịu đựng hận ý trong lòng. Dù sao mấy ngày nay chuyện của đại nữ nhi đã làm mất thể diện trong phủ, nhị nữ nhi lại lén dẫn người vào phủ làm hại ông ta bị mất đồ, hiện tại lại đến tiểu nhi tử. Nếu bà cãi lại, với tính tình của Tạ Cẩm Côn thì chỉ sợ ngay cả bà ông cũng sẽ đánh chết.

Vợ chồng hai mươi năm, bà bày mưu tính kế cho ông, cầu xin huynh trưởng phía nhà bà để lót đường cho ông thuận lợi trên con đường làm quan, ông làm tới Binh Bộ Thượng thư, vì con đường phía trước, vì muốn vị trí tộc trưởng của Tạ thị mà ông không muốn chọc giận Tạ lão phu nhân, cho nên ông xuống tay đánh Tạ Tuân, đây chính là con ruột của ông ta, vậy mà ông ta cũng ra tay được sao?

“Nương, trên người con đau lắm, nương… Thật là đau…” Tạ Tuân vẫn vừa rên rỉ vừa khóc.

“Ngoan nào, con kiên nhẫn một chút, nương sẽ mời đại phu cho con, mua thuốc tốt để mau lành nhé, An Tuân ngoan, con chịu đau một chút thôi.”

An thị cho người đi mời đại phu thì Lưu ma ma đã nhanh chóng mang một chậu nước tới, “Phu nhân, lau người cho Tam thiếu gia đã.”

An thị gật đầu một cái, lúc đưa tay cởi quần áo trên người Tạ Tuân ra thì không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Tạ Cẩm Côn vì muốn trút giận mà cởi áo ngoài của Tạ Tuân ra, chỉ để con bà mặc một chiếc áo trong mỏng manh, chiếc áo đó cũng bị rách dưới từng đợt roi quất tới, mà da thịt phía dưới cũng càng nhìn càng đau lòng.

“Lưu ma ma, kéo Tiểu Đào tới đây cho ta!”An thị cắn răng nghiến lợi, mặc dù vẻ ngoài của Tiểu Đào vô cùng ngả ngớn nhưng cũng là một người có ý tứ, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không nói huyên thuyên, bởi vậy bà mới để nữ nhân đó ở bên cạnh nhi tử, tại sao lần này lại bị lão phu nhân phát hiện vòng tay trên người nàng ta?

Lúc Tống đại phu ở trong phủ được truyền tới cũng là lúc Tiểu Đào được hai bà tử dìu tới. An thị bảo Lưu ma ma giúp Tống đại phu bôi thuốc sau đó bảo người hầu kéo Tiểu Đào tới một gian phòng khác.

Bởi vì Tiểu Đào vừa xảy thai nên sắc mặt trắng bệch đến mức dọa người. Gương mặt xinh đẹp lại giống như già đi vào tuổi, từ một cô nương xinh đẹp biến thành một vị phu nhân. Mặc dù đã thay váy nhưng phía trên vẫn còn dính không ít máu.

Nghĩ đến vừa rồi Tạ Tuân tức giận trở mặt, trong tim nàng ta càng thêm lạnh giống như băng tuyết giá rét trong trời đông.

Nàng đi theo nam tử kia đã ba năm, vậy mà ba năm đó đổi lại được gì. Đẩy tất cả tội đồ lên người tiểu nha đầu như nàng, làm sao nàng chịu nổi chứ? Còn đá lên bụng nàng nữa. Nửa tháng trước, không phải nàng đã nói cho hắn biết là nàng có bầu sao? Tại sao hắn còn…

Hai tay nàng chống trên mặt đất nhìn An thị, hai hàng nước mắt liền rơi xuống, môi nàng run rẩy. Tạ Tuân bị đánh, chỉ sợ phu nhân sẽ không bỏ qua cho nàng. “Phu nhân, nô tỳ không biết gì cả. Chuyện đồ cưới của đại tiểu thư, thật sự nô tỳ không biết.”

An thị không nhịn được, “Được rồi, đừng khóc. Ngươi nói ta nghe, làm sao chiếc vòng đó lại đến tay lão phu nhân? Có phải ngươi đưa hay không? Đồ của tam thiếu gia cho ngươi, chẳng lẽ để cho ngươi lấy ra khoe khoang sao?”

LÚc này đột nhiên Tiểu Đào ngừng khóc, đúng rồi, nếu không phải vì Nguyệt di nương với tam tiểu thư thì làm sao nàng bị lão phu nhân đánh chứ? Còn bị Tạ Tuân đá làm sảy thai nữa?

Nàng ta lau nước mắt, cắn răng nói: “Phu nhân, là Nguyệt di nương, bà ấy đẩy nô tỳ nên vòng tay nô tỳ giấu trên người bị rơi ra, Nguyệt di nương nói là do nô tỳ trộm, tam tiểu thư còn lôi kéo nô tỳ đến chỗ lão phu nhân để tố cáo.” Chỉ cần kéo hai người đáng chết kia xuống cùng nàng, nàng sẽ bất chấp mà nói dối.

Hai mắt An thị nhíu lại, lại là con tiện nhân kia? Khó trách vừa rồi nghe thấy giọng của nó ở ngoài Bách Phúc Viên, thật sự là nữ nhân đáng chết kia. Tạ Vân Hi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!