Độc Nhất Vô Nhị

Chương 28: [Phiên ngoại 2]

Nói tóm lại, Từ Hiếu Khiêm là một người bạn nhỏ biết nghe lời, khéo léo lại hiểu chuyện, mặc dù thời điểm mới 2 tuổi rưỡi đã từng gặp phải chút chuyện không vui, nhưng khi đó cậu vẫn còn quá nhỏ, theo thời gian trôi qua, cậu đem những thứ kia hoàn toàn quên sạch.

Đồng thời cái chú vẫn thường xuất hiện trong lúc đó, về sau cũng không thấy nữa.

Cho nên, cuộc sống ở nhà trẻ của Từ Hiếu Khiêm hết sức vui vẻ, mỗi ngày đều thật hào hứng đến trường, tan học về thì hoạt bát không ngừng. Cô giáo đánh giá cậu rất tốt, Thẩm Đan rất vui mừng, hơn một năm này, tinh lực của cô đều đặt trên người con gái, Đình Đình còn rất nhỏ, hoàn toàn không thể tách khỏi người lớn, Thẩm Đan cảm thấy con trai không nghịch ngợm gây sự liền rất yên tâm.

Nhưng mà, làm gì có đứa bé nào sẽ không nghịch ngợm gây sự đây?

Một buổi tối đầu tháng ba, một chị mập mang theo con trai mình tới tiệm xoa bóp tìm Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng đòi nói lý lẽ, lúc đó Thẩm Đan cảm thấy đầu mình ong ong.

Con trai của chị mập là Tiểu Bàn Tử, cùng tuổi với Từ Hiếu Khiêm, vóc người lại cao lớn, vậy mà lúc này quần áo đều rách bươm, trên mặt trên cánh tay đều là vết thương, tóc cũng toán loạn, đang đứng trước cửa tiệm khóc oa oa.

Cậu nhóc nói, là Từ Hiếu Khiêm Đánh cậu.

Thẩm Đan bị chọc tức, nhớ lại sau bữa cơm chiều Từ Hiếu Khiêm nói đến công viên nhỏ chơi một lát, đây chính là thói quen sau cơm chiều của cậu, Thẩm Đan bận chăm con gái, Từ Thấm Hằng bận công việc liền để cậu tự mình đi, không nghĩ tới mới qua một tiếng, tiểu tử thúi lại gây họa lớn như vậy. (Sen: Thời điểm này gia đình của Từ Thấm Hằng vẫn ở tại Thải Hồng Giai Uyển)

Thẩm Đan dịu giọng nói với chị mập mấy câu, đáp ứng dẫn con trai đến nhà chị ta xin lỗi, mọi người đều là láng giềng, chị mập cũng hùng hùng hổ hổ rời đi.

Từ Thấm Hằng rất lo lắng cho con trai, chờ chị mập vừa đi, anh liền thúc giục Thẩm Đan ra ngoài tìm.

“Trời đã tối rồi, thằng bé gây chuyện, trong lòng nhất định rất sợ, không biết trốn ở nơi nào.”

Trong lòng Thẩm Đan cũng gấp, đem Đình Đình giao cho mẹ Từ, mình và ba Từ liền chia nhau tìm.

Khiêm Khiêm cũng không có đi xa, cậu chẳng qua là núp trong bụi cây ở công viên nhỏ, ôm đầu gối run lẩy bẩy.

Khi Thẩm Đan vén bụi cây, bỗng dưng nhìn thẳng cậu, cậu nhóc lập tức ngây dại

“Mẹ…”

Mới vừa mở miệng, nước mắt liền rớt xuống.

Thẩm Đan ở tiệm xoa bóp “thi hành gia pháp” với Từ Hiếu Khiêm.

Từ Hiếu Khiêm và Tiểu Bàn Tử đánh nhau, người cậu cũng te tua không kém, áo bị rách vài chỗ, trên mặt cũng bị thương, quần đều là bùn đất.

Thẩm Đan hỏi cậu tại sao lại đánh nhau, cậu không chịu nói, cắn răng không nói lời nào.

Thẩm Đan kéo cậu đến trước mặt, “Mẹ đang hỏi con đấy! Ba mẹ bình thường dạy con thế nào! Tại sao con lại đánh nhau với Tiểu Bàn Tử! Con nhìn lại con kìa, thành cái dạng gì! Mẹ hỏi con một lần nữa, tại sao lại cùng bạn đánh nhau?!”

Từ Hiếu Khiêm nổi tính bướng bỉnh, nhất quyết không trả lời, bất kể Thẩm Đan có hỏi thế nào, ba Từ khuyên thế nào, cậu cũng nghiêng đầu, dáng vẻ oai phong lẫm liệt tính toán sẽ anh dũng hy sinh.

Từ Thấm Hằng đứng ở cạnh cửa, không có tham dự, bởi vì Thẩm Đan luôn nói anh quá cưng chiều con trai, cho nên hai vợ chồng liền ước định, nếu Khiêm Khiêm không nghe lời, trước hết phải để Thẩm Đan giáo huấn. Nếu đổi lại là Từ Thấm Hằng, tiểu tử thúi chỉ cần rơi nước mắt gọi một tiếng, “ba ba” anh liền buông vũ khí đầu hàng, cho dù là muốn cùng con trai nói đạo lý nhưng nó còn nhỏ như vậy, có lúc sẽ chẳng để vào tai.

Bên này Khiêm Khiêm vẫn không lên tiếng, Thẩm Đan cực kì tức giận, thật ra chỉ cần con nói ra lý do chính đáng, cho dù là nó đoạt đồ chơi của bạn, trong lòng cô cũng nắm chắc, biết nên giáo dục con thế nào, vậy mà hết lần này đến lần khác tiểu tử thúi bướng bỉnh không thôi, chỉ nghiêng đầu mím môi, cả người đứng thẳng quật cường.

Giằng co hai mươi phút, Thẩm Đan rốt cục bộc phát, cô nhấc bổng Từ Hiếu Khiêm đặt lên giường xoa bóp, kéo quần cậu, đánh “Bốp bốp bốp” liên tục mấy cái lên mông cậu.

“Là do con không nghe lời! Là do con đánh nhau! Là do con ức hiếp bạn bè!”

Cô xuống tay không nhẹ, Khiêm Khiêm dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi, cậu bắt đầu giãy giụa, tay chân đạp loạn, phát hiện mình trốn không thoát, rốt cục cậu cũng “Oa—–” một tiếng khóc lớn.

Lần này càng không thể cứu vãn.

Cậu khóc đến thê lương thảm thiết, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt nước mũi nước miếng đều giàn giụa, vừa khóc cậu vừa nức nở gọi lớn: “Ba ba —— ba ba—-cứu con với ba ba! Ba ba mau cứu con a —–“

Ba Từ cũng nhìn không nổi, bất quá đây chuyện hai ông bà đã ước định với hai vợ chồng, Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng dạy con, họ không thể xen vào.

Ba Từ chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Từ Thấm Hằng vẫn đứng ở cạnh cửa, lúc này anh cũng không nhịn được nữa, men theo âm thanh đi tới ngăn Thẩm Đan lại.

“Đừng đánh nữa, Đan Đan.”

Thẩm Đan cũng khóc, cô nhìn con trai đang khóc nức nở trên giường xoa bóp, cố nhịn nước mắt xuống, nghiêm túc hỏi: “Mẹ hỏi con một lần nữa, tại sao lại đánh nhau với bạn?!”

Khiêm Khiêm đem khuôn mặt nhỏ chôn dưới cánh tay, vẫn không lên tiếng.

Thẩm Đan tức giận vô cùng, lại muốn đánh, rốt cục bị Từ Thấm Hằng ngăn lại.

“Để anh nói chuyện với con. Em trước hết ra ngoài ngồi một lát.” Từ Thấm Hằng cũng không ngờ chuyện lại nháo thành như vậy, Thẩm Đan lau nước mắt rời khỏi phòng xoa bóp, Từ Thấm Hằng đi tới mép giường, đưa tay sờ vào mông nhỏ của Khiêm Khiêm, Khiêm Khiêm “Ai da” một tiếng, Từ Thấm Hằng liền đau lòng.

“Khiêm Khiêm, đau không?” Anh xoa xoa mông nhỏ của con trai, giọng nói rất nhu.

Khiêm Khiêm sụt sùi khóc một lát, đột nhiên nói: “Ba ba, ba ba có thể đừng hỏi lý do con đánh nhau được không?”

Từ Thấm Hằng ngây người, suy nghĩ thật lâu, anh nói: “Nhưng ba và mẹ rất lo lắng cho con.”

“Con sẽ đi xin lỗi Tiểu Bàn Tử.” Giọng Khiêm Khiêm buồn buồn.

Xem ra chủ ý của cậu nhóc là nhất quyết đem chân tướng nuốt xuống bụng.

Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chị mập thấy bộ dạng của Khiêm Khiêm, biết hai đứa trẻ đánh nhau đứa nào cũng te tua như nhau nên cũng không truy cứu nữa, hai thằng bé nói xin lỗi lẫn nhau rồi mọi chuyện cũng kết thúc.

Bẵng qua hai tháng, Thẩm Đan phát hiện, Từ Hiếu Khiêm không còn chơi với Tiểu Bàn Tử nữa, mỗi lần nhìn thấy cậu đều nghiêng đầu tránh đi, giống như có cừu oán với thằng bé kia.

Thừa dịp một ngày tâm tình của Khiêm Khiêm nhà mình không tệ, Thẩm Đan dẫn cậu ra ngoài chơi, lúc hai mẹ con nằm phơi nắng trên bãi cỏ, cô vòng vo tam quốc hỏi con trai sự tình của hai tháng trước.

Cậu nhóc dù sao cũng chỉ là trẻ con, không hề đề phòng, rốt cục nói ra sự thật.

“Tiểu Bàn Tử nói con là đứa trẻ do ba mẹ nhặt được, còn nói ba ba là người mù, là…là…”

Cậu ấp úng thật lâu, mới nói ra từ đó: “Là tàn phế.”

Lòng Thẩm Đan cả kinh, cô kéo con trai vào lòng, thấp giọng nói: “Sau đó con liền đánh cậu ta?”

Khiêm Khiêm cúi đầu nhỏ, dường như lại tức giận, cậu lớn tiếng nói: “Con nói với cậu ta là mắt của ba ba vì bệnh mới không thể nhìn thấy, các chú và dì trong tiệm của ba ba cũng giống như vậy nhưng cậu ta không nghe, cứ luôn miệng nói ba ba là tàn phế! Tại sao cậu ta có thể nói ba ba như vậy!!”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đan, vẻ mặt kiên cường, nhưng ngay sau đó trong mắt liền xẹt qua một tia mất mác: “Hơn nữa con mới không phải là đứa trẻ do ba mẹ nhặt được đúng không ạ. Cậu ta cứ nói vớ vẩn, nên con mới đánh cậu ta. Sau này, con không bao giờ…muốn chơi cùng cậu ta nữa.”

Thẩm Đan ngây người, cô vén tóc mái trên trán con trai, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Buổi tối, Thẩm Đan suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đem mọi chuyện kể cho Từ Thấm Hằng nghe.

Hai vợ chồng đều mất ngủ.

Khiêm Khiêm lớn rồi, thằng bé sớm muộn gì cũng sẽ biết thân thế của mình, chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến nó, không ai có thể nói trước được.

Từ Thấm Hằng lật người, ôm lấy Thẩm Đan, anh thấp giọng nói: “Khiêm Khiêm sắp học hết mẫu giáo rồi, thừa dịp thằng bé nghỉ hè em hãy xin nghỉ phép, để mẹ anh chăm sóc Đình Đình, anh và em đưa Khiêm Khiêm đến Bắc Kinh chơi một chuyến đi.”

“Sao đột nhiên lại muốn đi Bắc Kinh?” Thẩm Đan hỏi.

“Lúc trước Khiêm Khiêm luôn miệng nói muốn đi xem Cửu Môn, còn có Trường Thành. Một năm trước chúng ta bởi vì có Đình Đình nên mới thất hứa với con.”

Thẩm Đan cẩn thận suy nghĩ, quả đúng như vậy thật.

Từ Thấm Hằng còn nói: “Khiêm Khiêm lớn rồi, đã hiểu chuyện, chúng ta….cũng không thể mãi xem nó như trẻ con nữa.”

“Vâng, em sẽ sắp xếp.” Thẩm Đan đồng ý với anh, “Thấm Hằng, đừng suy nghĩ nữa, ngủ thôi.”

Từ Thấm Hằng hôn lên trán cô một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Chuyện phải đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Từ Thấm Hằng luôn tin tưởng chính mình, tin tưởng Thẩm Đan, càng tin tưởng Khiêm Khiêm.

Đây là đứa con mà anh đã nuôi từ nhỏ đến lớn, không ai có thể hiểu rõ thằng bé hơn anh.

Trong bóng tối, Từ Thấm Hằng không biết là nói với Thẩm Đan hay là tự nhủ với chính mình: “Không có gì phải lo lắng, anh là ba của thằng bé mà.”