Độc Nhất Sủng Thê

Chương 30: 30 Vũ Hội Lúc Nhỏ


Lục Hàn cũng không quên đáp lại: "Vâng ạ, là mẹ cháu bảo cháu đến, mẹ có nói mẹ rất nhớ bà, có dịp sẽ đến chơi với bà."
"Vậy thì quá tốt rồi, bà cũng nhớ nó lắm đây."
Tăng Thanh nghe được những lời này, không nhịn được mà cười chế giễu Mạc Tuệ: "Thì ra Lục thiếu đến không phải vì cô, ha ha, buồn cười thật.

Vậy mà có người còn tự đề cao bản thân gớm đấy!"
"Cô im miệng cho tôi."
Tăng Thành đáng chết!
Lần này, đến lượt cô ta bị chỉ trỏ, mà nét mặt gượng cười một cách khó coi: "Lão phu nhân à, bà và A Hàn quen nhau tại sao không nói cháu biết chứ?"
Bà già đáng chết, hại tôi hôm nay mất mặt!
Lão phu nhân không thèm để ý đến Mạc Tuệ, cố ý kéo Mạc Hy đứng ra: "Cháu còn nhớ đây là ai không? Là Hy Hy đó."
"Vâng." Lục Hàn cười đầy ẩn ý: "Chúng cháu từng gặp nhau rồi."
Đột nhiên lại dịu dàng như vậy, làm người ta không quen aaa!
Khoan đã!!!! Anh ta nói từng gặp nhau, chẳng lẽ tên bi.ến thái Lục Hàn định kể cho bà nghe chuyện cô chụp lén.

Không được, Mạc Hy chu chu cái môi nhỏ nhắn của mình, hướng mắt nhìn về Lục Hàn.


Ý chỉ đừng ăn nói linh tinh.
-------còn----
Lục Hàn nghiêng đầu hỏi cô: "Mạc tiểu thư thật không nhớ chúng ta từng gặp nhau sao?"
Mạc Hy bất mãn,  đánh trống trong lòng: "À, à, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Ánh mắt cô trừng anh, nói nhỏ: "Tốt nhất anh nên bỏ qua chuyện tôi chụp lén anh đi, đừng nhắc lại, sẽ mất vui."
Lục Hàn cười nhẹ, cô ấy nghĩ mình sẽ nói chuyện đó sao?
"Nếu Mạc tiểu thư không nhớ, vậy tôi sẽ nhắc cho cô nhớ…"
Không để anh nói hết câu, Mạc Hy lấy tay bụm miệng anh lại: "Lục Hàn, không được nói, có tin tôi cho anh thành thái giám luôn không?"
Lục Hàn lấy tay cô ra, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng nhất, xoa đầu cô: "Tôi và cô gặp nhau lần đầu tiên ở vũ hội."
Ể!
Nghe đến đây, Mạc Hy ngớ ngẩn ra, vũ hội đầu tiên?
Đại não của cô bắt đầu chạy, bao nhiêu hồi ức dần dần trở về, nếu nói về vũ hội, lần cô tham gia chắc là năm cô mười tuổi.

Ở Mạc gia có tổ chức một vũ hội, để giao lưu với các tiểu thư, thiếu gia.

Lúc đó, Lục Hàn cũng có mặt ư? Tại sao mình không biết nhỉ?
Thấy cô không nói gì, Lục Hàn tiếp tục nói: "Nhìn cô ngây ra đó, tôi biết cô không nhớ rồi!"
Mạc Hy không nhớ ra có sự xuất hiện của Lục Hàn, nhưng lão phu nhân kém  tuổi lại khác: "Bà nhớ rồi, lần đó cháu đến cùng với mẹ, thật không ngờ đã mười mấy năm mà cháu vẫn còn nhớ lần gặp Hy Hy."
Hừ! Bà lão già lẩm cẩm chết tiệt này, bà nói tựa như ẩn ý rằng Lục Hàn rất nhớ nhung về Mạc Hy.
Không để cơ hội cho Mạc Hy, cô ta vui vẻ xen vào: "A Hàn, lúc đó em cũng có mặt."
"Hừm." Chỉ một câu nói của cô ta, khiến ba đôi mắt nhìn chằm.

Mạc Tuệ sững người, biết điều nói: "À, à, mọi người cứ tiếp tục nói đi, cháu còn chút việc, cháu đi trước."
Khốn kiếp! Không ngờ bọn họ lại thái độ thoái hoá lên như vậy, hại mình suýt nữa chửi bậy rồi! Vốn có ý định dạy dỗ Mạc Hy một bài học, nào ngờ cô ta lại lật ngược tình thế.


Bị chơi một vố cay cú.
Một lúc sau, lão phu nhân nói lớn: "Chuyện là bà già như tôi cũng không còn trẻ nữa, cảm thấy hơi mệt rồi, mọi người cứ thoải mái ăn uống và vui chơi đi, tôi xin phép được lên phòng."
"Lão phu nhân thật tốt."
"Cảm ơn bà lão phu nhân, bà đi thông thả."
"Lão phu nhân để tôi dìu bà về phòng." Liên Hương  đứng ra nói.
Nhưng mà Lục Hàn nhanh chân bước lại, mở lời: "Để tôi đưa bà ấy lên phòng cho, dù gì tôi cũng có rất nhiều chuyện muốn ôn lại với bà ấy, thay cho mẹ của tôi."
Lão phu nhân chau hai hàng chân mày, liếc nhẹ anh: "Ừm."
Lục Hàn đỡ lão phu nhân đi, nhân đó, lão phu nhân mở lời: "Lý do ôn lại chuyện cũ chỉ để múa rìu qua mắt thợ, chắc hẳn cháu có việc khác."
"Nếu bà đã nhận ra, vậy cháu cũng không dấu bà nữa, cháu muốn biết về chuyện của Mạc Hy."
Ặc!
Đằng sau lớp người đang vui vẻ, Mạc Hy thở dài một cái, cầm lấy hai bên váy, lặng lẽ ra ngoài, mục đích cô đến đây là để gặp bà, bây giờ cũng đã hoàn thành, cô nên rời khỏi rồi.

Và thế, Mạc Hy lén lút rời đi.

Vô tình Mao Thần Kiệt nhìn thấy.
Ở bên ngoài dinh thự rộng lớn kia, Mạc Hy ngẩng đầu nhìn lên cao.

Lần nữa thở dài, đối với tầng lớp thượng lưu này cô đã quá mệt mỏi và kiệt sức rồi,cô không muốn xen vào nữa.


Chỉ khiến bản thân càng trở nên bất lực.

Nhưng mà, cô đã quên mất một chuyện, Liên Hương và Mạc Tuệ đã liên kết với nhau để lừa cô, cô chưa xử lý bà ta, vậy mà đã rời đi rồi.

Đến khi cô quay lại, thì bị vệ sĩ chặn cửa.
"Xin lỗi tiểu thư, đây là quy định, quan khách rời đi không được quay trở vào nữa."
"Chúng tôi biết cô là đại tiểu thư, nhưng quy định là quy định, không thể thiên vị được."
Mạc Hy gào thét trong lòng, cô nên làm gì bây giờ? Cô không thể vào nữa rồi.

Aizzz, chết thật!
Mạc Hy ngậm ngùi đi trở ra, chợt nhìn lên, là phòng của bà.

Đôi môi nhếch thành đường cong gợi cảm, cô biết bản thân nên làm gì rồi.
-----còn---.