Độc Nhất Sủng Thê

Chương 2: 2 Trở Về


------Bốn Năm Sau------
Khoảng thời gian bốn năm trôi qua, đối với Mạc Hy mà nói nó thật sự rất dài.

Ngần ấy thời gian, cô cứ tưởng bản thân sẽ rất cô độc, nhưng không, mỗi ngày đối với cô là một niềm vui, khi cô có bảo bảo bên cạnh mình.

Cô nhớ lại năm đó, khi cô sang đây được một thời gian, thì cô phát hiện bản thân đã mang thai.
Và sinh ra được một tiểu bảo bảo thông minh, lại còn giỏi giang.
Mạc Hy nhìn đứa con ngồi bên cạnh mình, đang ngủ say, cô mỉm cười rất tươi: "Có con thật hạnh phúc."
Cô nhớ, lần đó, cô mang thai tiểu Trạch rất cực khổ, mỗi lần mệt mỏi chỉ biết cố chịu đựng.

Nhưng may mắn là, cô có một người bạn, rất thân với cô, khi cô đến ngày sinh, chính cô ấy đã đưa cô đi.

Cùng cô chăm sóc tiểu Trạch, con cô cũng rất yêu mến người bạn đó.
Sau gần sáu tiếng ngồi trên máy bay, toàn thân cô sắp rụng rời hết rồi.


Tay chân gần như đi không nỗi.

Nhưng phải cố bước đi.

Bên cạnh cô, là tiểu Trạch, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng nó rất tự lập, đi đâu cũng không cần cô nắm tay, như một người đàn ông trưởng thành.
"Mẹ, mẹ nói xem, dì Gia Hân có đến đón chúng ta hay không?" Giọng nói tiểu Trạch có phần nghiêm, xen lẫn vài phần trẻ con.
Mạc Hy xoa đầu con trai: "Tất nhiên sẽ đến đón rồi."
"Nhưng con nhìn xung quanh nãy giờ vẫn chưa thấy dì ấy ở đâu cả." biểu cảm của cậu bé có chút bất mãn vì sự chậm trễ của Gia Hân.
"Chắc là đang trên đường đến đây, ráng đợi thêm một chút xem sao!" cô ra sức giải thích cho con trai nghe.

Nếu không nó sẽ hỏi cô đến khi nào Gia Hân xuất hiện thì mới thôi.
Tầm mấy phút sau, có một cô gái ăn mặc theo phong cách năng động, trên gương mặt biểu lộ sự vui sướng, chạy đến thật nhanh, bế tiểu Trạch lên, không tránh khỏi sự mừng rỡ: "Tiểu Trạch, dì nhớ con quá đi."
Tiểu Trạch cười như không cười, nhăn mặt: "Dì Gia Hân à, con và dì nếu tính ra chỉ mới không gặp một ngày thôi, dì nói nhớ con, không khác gì đã xa con mấy năm vậy."
Gia Hân mặc kệ sự thuyết trình của cậu bé, nói một cách vô căn cứ: "Một ngày không được ở cạnh con, đối với dì như một năm vậy, con biết không hả?"
Khuôn mặt Tiểu Trạch bắt đầu thể hiện sự bất lực: "Dì nói cứ như dì là người cõi trên ấy nhỉ! Một ngày, bằng một năm, haizz."
"Con cứ thích bắt bẻ dì, con nên nhớ là…"
Chưa kịp nói hết câu, tiểu Trạch nhanh miệng nói: "Con nên nhớ là, khi nhỏ dì tắm cho con, bón cho con ăn, hát cho con nghe, còn mua đồ chơi cho con… bla… bla..."
"Ayyo, thằng bé này, biết dì định nói gì luôn sao?" Gia Hân không chủ được mà xoa đầu cậu bé.
"Con đã quá quen thuộc rồi." Tiểu Trạch thở dài một cái, biểu cảm cứ như một ông cụ non thế nhỉ!
"Ha ha ha." Nhìn hai người, Mạc Hy không kiềm được cơ miệng, bật cười.
"Cậu cười cái gì?" Gia Hân giận dỗi, trong lời nói cũng có vài phần khó chịu.
"Không có gì, chỉ là, cậu đường đường là một cô gái, người cãi không lại, vậy mà lại chịu thua tiểu Trạch." Đó là sự thật, cô nghĩ vậy.
"Đó không phải gọi là chịu thua, mà là nhường nhịn thôi, người lớn không chấp con nít, cậu hiểu không?" Gia Hân cắt nghĩa cho cô nghe, mạnh dạn vỗ ngực dương oai
Mạc Hy cười cười, gật đầu: "Mình hiểu, mình hiểu."
Gia Hân đối với cô mà nói giống như chị em ruột thịt vậy, ở nước ngoài, cô ấy là người giúp đỡ cô nhiều nhất.


Cô phải cảm ơn ông trời vì đã để cô gặp được một người bạn tốt như vậy.
Gia Hân nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
"Đi thôi."
Mới đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, bước chân cô dừng lại.
Nhìn hai người họ nói: "Đợi mình một lát, mình nghe máy đã."
Sau đó lấy điện thoại ra, bắt máy: "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"
"Là tôi, Mạc Tuệ, chị họ thân yêu của cô đây."
"Mạc Tuệ! Chị không biết xấu hổ hay sao còn gọi điện cho tôi?"
"Này, em họ đừng tức giận như vậy chứ, sẽ mau già lắm đấy!"
Mạc Hy lười biếng nói: "Nếu chị gọi điện chỉ để nói những lời thừa thãi thì tôi tắt máy đây."
"Chị muốn gặp em.

Thời gian qua chị đã hối hận rất nhiều vì những gì chị đã làm, chị muốn xin lỗi em.

Và…” - Nói đến đây, Mạc Tuệ như có điều suy tư, cô chậm rãi nói tiếp - "Còn nữa, lão phu nhân muốn gặp em."
Mạc Tuệ cười gian tà, bao năm qua, cô vẫn rất để tâm đến bà già đó.


Tôi quả là đoán không sai mà.

"Lão phu nhân hẹn cô 5 giờ chiều nay tại khách sạn Hồng Hoa."
"Ừm, tôi biết rồi."
Tắt máy, Gia Hân than vãn: "Cậu mới vừa xuống máy bay mà cô ta đã đánh hơi nhanh đến vậy, bái phục bái phục."
"Ha ha, ý cậu nói cô ta là cẩu sao?"
"Chính là như vậy." - Gia Hân tò mò hỏi - "Nhưng mà cô ta gọi cho cậu làm gì?"
"Bảo là muốn xin lỗi mình, phần khác là bà muốn gặp."
"Mạc lão phu nhân sao? Chẳng phải bà ta năm đó vô tình đuổi cậu đi, bây giờ lại muốn gặp cậu, thật khó hiểu."
"Mình cũng không rõ, được rồi, về thôi."
Tiểu Trạch không nói gì, nhưng cậu bé rất để tâm đến những lời mà mẹ mình đã nói.

Chắc chắn, trong chuyện này, còn có gì đó, không hẳn là gặp mặt và xin lỗi….