- Hiện giờ, tôi không tiện nói rõ. Nhưng, những nơi đó nếu không có phương pháp chữa trị cho thích hợp, thì vẫn có thể thiệt hại đến tánh mạng như thường. Tuy nhiên, nơi bị thương của Thích môn chủ may mắn chẳng phải là chỗ yếu, nên về sinh mạng không có điều chi đáng ngại, song vẫn phải chịu tàn phế!
- Tàn phế ở nơi nào.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt chú ý nhìn Thích Đinh Nhạn thực lâu, nói :
- Thích cô nương, việc ấy tôi không tiện nói rõ!
- Tại sao thế.
- Tại vì dù cô có hiểu cũng chẳng ích chi!
Thích Thiết Hoa sửng sốt một lúc thực lâu, lại hỏi :
- Nếu chữa trị lành mạnh hẳn, thì còn có thể sử dụng võ công hay chăng.
- Phải, nếu lành hẳn thì không khác chi trước kia cả!
- Không khác chi cả.
- Đúng thế, giờ đây cô cũng nên đi nghỉ ngơi, để tôi chăm sóc cho anh ấy được rồi!
Qua đến ngày thứ ba, Luật Nhân Vương đã dần U Minh Quỷ Nữ về đến Mê Hồn cung. Hải Vân Tiên Tử hay tin, vội vàng cho gọi ngay vào phòng.
U Minh Quỷ Nữ bước đến nơi, thì đôi mắt đỏ hoe. Trông sắc mặt tái nhợt của nàng hiện rõ một sự đau đớn, lo âu. Khi nhìn thấy Thích Đinh Nhạn, thì khóe mắt của nàng liền trào ra hai hàng lệ Nàng qay về phía Hải Vân Tiên Tử hỏi :
- Cô nương cho gọi tôi đến đây, chẳng hay có điều chi chỉ bảo.
- Cô có thể cứu cho anh ấy khỏi chết không.
- Tôi... Có cách chi để cứu.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt quét qua số người của Luật Nhân Vương, nói :
- Xin các ông bước lui ra ngoài!
Mọi người nghe qua, đều y lịnh bước lui.
Hải Vân Tiên Tử hỏi :
- Xin hỏi cô nương, có phải cô yêu Thích Đinh Nhạn không.
U Minh Quỷ Nữ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Hải Vân Tiên Tử một lượt rồi gượng cười nói :
- Tôi không phủ nhận tôi có lòng yêu anh ấy...!
- Như thế là tốt rồi!
- Cô muốn tôi cứu anh ấy bằng cách nào.
Hải Vân Tiên Tử ấp úng :
- Việc đó... việc đó...
Nàng lắp bắp một lúc thật lâu, nhưng không nói thẳng ra được. Song, cuối cùng nàng cắn chặt đôi hàm răng nói :
- Trong khi khí huyết trong người của Thích Đinh Nhạn đang tuần hoàn đến Hạ Âm đại huyệt, thì bỗng anh ấy bí Tẩu Hỏa Nhập Ma, nên cách chữa trị là...
Nói đến đây, mặt nàng bỗng đỏ bừng một lúc lâu mới tiếp :
- Khí huyết của anh ấy bị phân tán cuồng loạn nơi Hạ Âm, nên lẽ tất nhiên là phải chữa trị cho đúng chỗ!
U Minh Quỷ Nữ đưa mắt nhìn Hải Vân Tiên Tử :
- Như thế nào mới gọi là chữa trị cho đúng chỗ.
- Đấy là dùng lấy âm để tụ dương, da thịt đôi bên phải cọ xát với nhau...
- Ồ...!
- Sau khi đôi bên bỏ hết y phục thì phải cùng ôm lấy nhau. Lúc ấy, tôi sẽ cho Thích Đinh Nhạn uống vào một chung thuốc, rồi xoa bóp các huyệt Mạng Môn, Phản Hồn, và Hạ Âm. Chừng ấy, lý trí của bịnh nhân đã lần lần hồi phục, số khí huyết chạy cuồng loạn liền tập trung lại nơi hạ bộ. Do đó, lửa dục tình bừng dậy không làm sao chế ngự được. Thế rồi...
Hải Vân Tiên Tử nói đến đây thì bỗng ngưng hẳn. U Minh Quỷ Nữ nói :
- Tôi đã hiểu đấy là việc chi rồi!
- Không, cô vẫn chưa hiểu hoàn toàn. ấy là trong trường hợp đối phương đòi hỏi một sự phát tiết, và giữa lúc mưa sa bão táp tơi bời, cô phải tát cho anh ấy một cái tát tay thật nặng, để cho anh ấy phát tiết được, bằng không thì anh ấy sẽ chết ngay. Sau một cái tát tay, thần kinh của anh ấy liền co rút lại. Trong khi đó, cô hãy xoa bóp nơi Tụ Ngương huyệt, đồng thời đưa tay trái vận dụng nội lực truyền vào Khí Hải để dẫn đến Hạ Âm. Trong lúc ấy, thì hạ bộ phải lấy âm tụ dương...
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Như thế là xong cả.
- Phải, như thế là xong, nhưng Thích Đinh Nhạn từ đó về sau đã trở thành phế nhân...
- Anh ấy...
Hải Vân Tiên Tử khẽ nói :
- Không thể nhân đạo được!
- Ồ!...
U Minh Quỷ Nữ kinh hoàng kêu lên. Đây thực là một chuyện không dám nghĩ đến. Việc mất đi trinh băng của một người con gái thì không đáng chi, nhưng nàng sẽ mất đi hạnh phúc cả đời!
Đấy quả là một sự trả giá to tát biết bao.
Trinh tiết là then chốt hạnh phúc của một cô gái. Một người con gái không khi nào chịu hiến dâng một cách dễ dàng trinh tiết của mình cho một người con trai, là một việc thông thường.
U Minh Quỷ Nữ đối với Thích Đinh Nhạn tuy có lòng yêu, song giữa hai người từ trước đến nay chưa hề nói đến yêu bao giờ!
Giờ đây, nếu nàng vì Thích Đinh Nhạn mà chịu mất đi tiết trinh, nếu việc ấy có thể mang đến cho nàng hạnh phúc cả đời thì cũng không nói chi, trái lại trong trường hợp này hoàn toàn không thể làm được như vậy!
U Minh Quỷ Nữ nói :
- Chính vì lẽ đó, nên cô mới không chịu cứu cho anh ấy.
- Phải, tôi không muốn cướp đoạt mất tình yêu của kẻ khác. Nếu cô không yêu anh ấy, thì chắc chắn không khi nào tôi cho tìm cô...
U Minh Quỷ Nữ buồn bã nói :
- Nhưng, giữa tôi và anh ấy, chưa hề nói đến tình yêu bao giờ!
Hải Vân Tiên Tử mặt khẽ biến sắc, nói :
- Cô không yêu anh ấy.
U Minh Quỷ Nữ nhìn Hải Vân Tiên Tử thở dài, rồi đáp :
- Tôi tự ví như một người con gái đang đi tìm cõi mộng, trong khi đó Thích Đinh Nhạn không hề yêu tôi...!
- Nếu thế thì tôi không ép cô!
- Mong cô sẽ hiểu cho tôi!
Hải Vân Tiên Tử gượng cười nói :
- Tôi hiểu cô lắm. Nhưng nếu trước đây, Thích Đinh Nhạn có nói yêu cô thì sao.
- Thì tôi sẽ làm tất cả mọi việc để cứu anh ấy cũng được!
- Dường như bây giờ...
- Tôi vẫn hy sinh hạnh phúc cả đời vì anh ấy!
- Nếu sau khi Thích Đinh Nhạn được chữa lành, và tỏ ra yêu cô.
- Thì đó chỉ là cảm ơn chớ không phải là tình yêu!
- Có chi để phân biệt được như vậy.
- Lẽ tất nhiên là có!
Hải Vân Tiên Tử khẽ than rồi nói :
- Thôi được, cô hãy trở về đi!
U Minh Quỷ Nữ bùi ngùi rơi lệ. Nàng đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn một lần sau cùng, rồi cất bước đi ra khỏi phòng.
Hải Vân Tiên Tử cảm động nói :
- Cô nương hãy thận trọng, chớ nên tiết lộ cho ai nghe về việc này!
- Tôi sẽ làm đúng như vậy!
Nói dứt lời, nàng bước thẳng ra ngoài. Không phải nàng không yêu Thích Đinh Nhạn, nhưng vì nàng không dám nếm thử cái mùi đau khổ ở những ngày mai!
Nàng là một người con gái yếu đuối, trong những chuỗi ngày dằn dặc, nàng tựa hồ một người con gái lúc nào cũng tìm về cõi mộng. Nàng tin ở vận mệnh, và không muốn tìm một sự giải thoát trong khi lâm vào hoàn cảnh đau khổ.
Trước đây, thái độ nàng như thế, nên giờ đây nàng vẫn giữ thái độ ấy.
Bởi thế, nàng đã mang theo một tâm trạng đau đớn rời bỏ nơi đây. Nàng rời bỏ Thích Đinh Nhạn, một con người mà nàng yêu thương rất tha thiết.
Nàng làm thế là sai không. Lẽ tất nhiên nàng không có chi là sai cả.
Nhìn theo bóng của U Minh Quỷ Nữ đi mỗi bước càng xa, Hải Vân Tiên Tử bất giác cũng bùi ngùi rơi lệ. Nàng không thể phân biệt được tình yêu, và trinh tiết có thể tách rời ra làm hai được chăng.
Bỗng nhiên, có tiếng chân bước đi lào xào mỗi lúc một gần. Hải Vân Tiên Tử đưa mắt nhìn, thì trông thấy A Thúy và A Nhân cùng khiêng chiếc Huyết kiệu bước thẳng vào phòng. Bên cạnh chiếc Huyết kiệu ấy lại có cô gái áo xanh tức A Mẫn đi theo sát một bên.
Vừa bước vào đến nơi, Lê Thái Hoa vội vàng hỏi :
- Thích môn chủ đã thế nào rồi.
- Vẫn khoẻ, vậy xin tiền bối hãy lui ra trước!
Lúc đó, A Mẫn đã hối hả bước đến sát bên giường của Thích Đinh Nhạn. Nàng đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn đang nằm mê man thì cô rất đau khổ. Sự đau thương trong lòng nàng đã hiện rõ tất cả qua nụ cười gượng ấy.
Hải Vân Tiên Tử bước đến bên cạnh A Mẫn :
- Xin chào cô nương!
- Tôi cũng xin chào cô, chẳng hay cô nương cho gọi tôi đến đây có điều chi dạy bảo.
Hải Vân Tiên Tử gượng cười :
- Có phải cô rất yêu Thích Đinh Nhạn.
A Mẫn không trả lời mà hỏi lại :
- Rất yêu.
Hải Vân Tiên Tử gật đầu :
- Phải, tôi xin hỏi cô như thế!
Hải Vân Tiên Tử ngưng giây lát, rồi hỏi tiếp :
- Cô và anh ấy chẳng phải đã...
A Mẫn biến hẳn sắc mặt nói :
- Tại sao cô biết được.
Hải Vân Tiên Tử hơi cúi gầm đầu xuống :
- Việc ấy chính mắt tôi trông thấy... Song tôi rất hối tiếc vì đấy chẳng phải là hữu ý.
A Mẫn gượng cười :
- Đấy chỉ là một cơn ác mộng, bên trong không hề có thành phần tình yêu. Trước đây, tôi đã từng đem tình yêu hiến dâng cho một người con trai, nhưng giờ đây đã hoàn toàn thất vọng. Lẽ tự nhiên là tôi không còn thừa tình cảm để hiến dâng cho một người thứ hai. Mà dù cho có đi nữa cũng không thể quá nhanh như thế.
Hải Vân Tiên Tử thay đổi sắc mặt, nói :
- Cô không yêu anh ấy.
- Việc ấy rất khó nói. Nhưng cô nương gọi tôi đến đây và có chuyện chi.
- Nếu cô thực sự yêu anh ấy, tôi mới có thể nói chuyện ấy được!
- Cũng có thể trong giây phút nào đó, tôi đã có yêu anh ấy. Nhưng sau đó thì tôi mới nhận ra rằng đó không phải tình yêu, mà chính là nhu cầu...
- Nhu cầu về phương diện gì.
- Đấy là một nhu cầu về mặt sinh lý. Và trong đó tôi không thể nào quên được là tôi đang yêu tha thiết một người con trai khác. Mà cô nương hỏi về việc này chi vậy.
Hải Vân Tiên Tử đáp :
- Để lo đến việc cứu Thích Đinh Nhạn!
A Mẫn kinh ngạc giây lát :
- Tôi có thể cứu được sao.
- Phải, cô có thể...
- Vậy cô hãy nói cho tôi nghe thử, tôi phải cứu anh ấy bằng cách nào.
Hải Vân Tiên Tử cắn chặt đôi hàm răng, nói :
- Cô nương, tôi xin thỉnh giáo nơi cô một vấn đề khác nữa!
- Cô cứ nói!
- Nếu Thích Đinh Nhạn bằng lòng kết hôn với cô, thì cô có chịu không.
- Kết hôn...Ha ha ha...
A Mẫn không ngớt cất tiếng khô khan cười dài. Hải Vân Tiên Tử hỏi :
- Cô cười chi thế.
A Mẫn bỗng nhiên im bặt tiếng cười, rồi buồn bã cất tiếng than dài nói :
- Hai tiếng kết hôn thực xa xôi với tôi quá!
- Tại sao thế.
- Thích Đinh Nhạn đã hiểu, tuy giữa anh ấy với tôi có chuyện thầm kín vụng trộm, nhưng tôi không phải là một cô gái trinh băng, nên không thể kết hôn được với anh ấy, và suốt đời sẽ không khi nào nghĩ đến việc kết hôn.
- Giờ đây thì tôi đã hoàn toàn hiểu rồi!
A Mẫn nói :
- Cô hãy bảo cho tôi biết làm thế nào cứu Thích Đinh Nhạn. Anh ấy đối với tôi đã có cái ơn cứu mạng, vậy giờ đây dù có phải chết đi nữa tôi cũng bằng lòng cứu anh ấy!
Đấy là một lời nói chân thực. Cá tính của A Mẫn rất kiên cường, nàng có thể chịu đựng tất cả mọi sự bất hạnh. Đối với việc cứu Thích Đinh Nhạn lẽ tất nhiên là nàng hoàn toàn sẵn sàng.
Nhưng, Hải Vân Tiên Tử hiểu rằng, việc cứu Thích Đinh Nhạn chẳng riêng là một sự báo đáp ơn xưa, mà trong đó còn cần phải có tình yêu nữa!
A Mẫn nhìn Hải Vân Tiên Tử trân trố, bất giác hỏi :
- Cô nghĩ chi thế. Phải cứu anh ấy bằng cách nào. Cô hãy nói đi!
Trong giây phút đó, Hải Vân Tiên Tử cũng đã có một sự quyết định. Nàng không thể để cho A Mẫn phải chịu hy sinh một lần nữa, và do đó phải chìm đắm vào khổ hải không còn cách nào tự cứu được.
Bởi thế, nàng bèn gượng cười nói :
- Không có cách nào cả, cô hãy đi về đi!
A Mẫn ngạc nhiên. Nàng là một người rất thông minh, biết rằng bên trong vấn đề này hẳn không phải là đơn giản. Song, chỉ có điều là nàng không làm thế nào ngờ được phương pháp kỳ diệu để cứu Thích Đinh Nhạn ấy.
Nàng cười lạnh lùng nói :
- Cô tìm tôi đến đây, chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi chăng.
Hải Vân Tiên Tử hạ giọng :
- Phải, tôi sợ Thích Đinh Nhạn có điều bất trắc chi xảy ra... nên... phải tìm cô để cho hay... cô bảo có phải không.
- Ồ, có lẽ là cô quá lo nghĩ xa xôi! Cô có thể cứu anh ấy được chứ.
- Có thể, tôi sẽ cứu anh ấy, vậy cô hãy lui ra đi!
A Mẫn hỏi :
- Không nhờ tôi tiếp cho một tay hay sao.
Hải Vân Tiên Tử lắc nhẹ đầu :
- Không cần!
A Mẫn lui ra, Hải Vân Tiên Tử nói :
- A Mẫn cô nương!
A Mẫn quay đầu lại hỏi :
- Còn có việc chi thế.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Nhờ cô kêu giúp cho Tổng soái và Quân sư đến đây!
A Mẫn thắc mắc :
- Hai người ấy là ai.
- Cô hỏi Huyết Kiệu chủ nhân thì sẽ rõ!
A Mẫn lui ra. Chẳng bao lâu, Luật Nhân Vương và Thương Hải Khách liền bước vào. Thương Hải Khách nói :
- Phải còn có chách cứu chữa được chăng.
- Còn...
Nàng ngừng lại trong giây lát, rồi nghiêm giọng nói :
- Xin nhị vị canh gát trước cửa giúp cho tôi, bất luận là ai cũng không cho bước vào!
Luật Nhân Vương và Thương Hải Khách đồng thanh đáp :
- Xin vâng!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Ngay cả hai ông, nếu nghe có tiếng động chi trong phòng, cũng không được bước vào!
- Xin vâng!
Liền đó, Hải Vân Tiên Tử đóng cửa phòng lại. Lòng nàng bỗng có một sự cảm xúc không tên tuổi, rồi hai hàng nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Nàng bước thẳng đến chiếc giường Thích Đinh Nhạn, cúi gục đầu xuống gối khóc rưng rức.
Nàng âm thầm tự hỏi :
- “Ta yêu anh ấy chăng”.
Nàng không làm sao giải đáp được.
Nhưng, từ nơi thầm kín nhứt của lòng nàng, nàng quả yêu chàng rất tha thiết.
Nhưng sau khi nàng cứu cho chàng xong, thì nàng sẽ hy sinh cả hạnh phúc của một cuộc đời.
Song, dù cho thế nào đi nữa, nàng phải cứu lấy chàng.
Vì, giữa nàng và Thích Đinh Nhạn đã từng thích huyết ăn thề.
Nàng phải hiến dâng cho chàng tất cả những cái gì mà mình có!