Thích Đinh Nhạn sau khi uống Dương Thần Tán xong thì đã hồi tỉnh trở lại.
Chàng ngơ ngác nhìn khắp mọi người hiện diện trong gian phòng lộ sắc kinh ngạc hỏi :
- Chuyện chi xảy ra thế... mà tôi nhớ ra rồi... dường như tôi đã biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn.
Phong Trần Cuồng Khách nói :
- Nào phải như thế mà thôi đâu... Suýt nữa cậu đã gây ra một cuộc đổ máu thảm khốc trong chốn giang hồ rồi!
Sau đó, ông bèn đem mọi việc đã xảy ra nói rõ lại cho Thích Đinh Nhạn nghe.
Nghe qua Thích Đinh Nhạn khiếp sợ đến run rẩy cả người, nói :
- Lại có chuyện như thế hay sao.
- Đúng vậy! Nếu không có Từ cô nương cứu nguy cho cậu...
Tia mắt của Thích Đinh Nhạn bỗng dời thẳng về khung mặt của Từ Cần. Chàng kinh hoàng thối lui một bước, nói :
- Chính là cô à.
Hứa Trân nói :
- Thích ca ca, chị ấy là tỷ tỷ của tôi!
Hứa Trân tất nhiên là hoàn toàn không hiểu chuyện đã xảy ra giữa Thích Đinh Nhạn và Từ Cần. Từ Cần gượng cười nói :
- Thích thiếu hiệp, hãy quên việc ấy đi!
Thích Đinh Nhạn đứng trơ người như một khúc gỗ, chẳng nói năng chi được cả.
Thất Hải Thần Long nói :
- Thích thiếu hiệp, Ngân cung Cung chủ và cậu đã là kẻ tử thù không đội trời chung với nhau. Vậy việc khai phái phong thần không thể kéo dài được nữa. Bắc Cực Hồ Tiên cần phải bắt sống trở về, rồi sau đó sẽ học hết võ công của Hồng Kỳ soái chủ đã ghi chép lại trong các quân cờ, rồi tiến hành việc diệt trừ Ngân Diện hội.
Thích Đinh Nhạn gật đầu tán đồng, rồi giã từ tất cả mọi người bước ra khỏi Diêm Vương miếu, trực chỉ về phía Nam đi rút tới.
Khi Thích Đinh Nhạn đi tới thành Khai Phong, dùng xong cơm tối tại Hắc Lang tửu lầu, đang sửa soạn lên đường, thì bỗng thấy một việc rất lạ lùng xảy đến.
Vì trong khi chàng sửa soạn bước xuống tửu lầu, thì có một cô gái mặc y phục màu hồng từ dưới hối hả bước thẳng lên.
Lúc đó, Thích Đinh Nhạn đang đứng tại đầu cầu thang, nên bất giác đã đưa mắt nhìn theo cô gái ấy. Chàng thấy cô ta tuổi độ đôi mươi, kiều diễm như một đóa hoa thược dược, xinh tươi như một bông cúc mùa Xuân.
Thích Đinh Nhạn thấy thế thì không khỏi giật mình.
Giữa lúc chàng đang định quay người bước thẳng xuống lầu, thì lại thấy một lão tăng tuổi trên bảy mươi và một đạo sĩ từ dưới nối gót nhau bước thẳng lên lầu.
Vị lão tăng và đạo sĩ ấy đều lộ sắc mặt đăm chiêu. Thích Đinh Nhạn đoán vị lão tăng đó có thể là đệ tử của phái Thiếu Lâm, còn vị đạo sĩ ở sau có thể là đệ tử của phái Côn Lôn.
Như thế, còn cô gái kiều diễm tuyệt sắc kia là ai.
Thích Đinh Nhạn ngơ ngác không làm sao tìm câu giải đáp được. Khi chàng xuống đến dưới nhà, thì viên quản lý tươi cười nói :
- Ông chủ có cần xét lại sổ sách hay không.
- Không cần, nhưng việc tôi giao cho ông làm đã kết quả ra sao.
- Việc đó ông chủ hãy yên lòng. Tôi đã đem số tiền lời cứu tế cho tất cả người nghèo trong thành Khai Phong. Bởi thế, hiện nay chúng ta được nhiều người ngợi khen. Ôi, đến hôm nay tôi mới hiểu là làm việc lành thì lòng dạ mình lúc nào cũng thư thới...!
Nói đến đây, viên quản lý như sực nhớ ra điều gì, bèn nói tiếp :
- Thưa ông chủ, suýt nữa tôi quên mất một việc, là có người nhờ tôi nói lại với ông.
- Việc chi thế.
- Có một người che mặt đến đây tìm ông!
- Người ấy ở đâu.
- Tôi đưa ông ấy đi đến gặp ngay!
Thích Đinh Nhạn hết sức hoài nghi, chẳng rõ có một người che mặt nào lại đến tìm mình.
Trong khi Thích Đinh Nhạn sửa soạn bước theo viên quản lý, thì thấy có mấy vị tăng nhân và đạo sĩ hối hả bước lên tửu lầu.
Trông thấy thế, Thích Đinh Nhạn đoán biết trong thành Khai Phong chắc chắn đã có chuyện chi xảy ra rồi.
Viên quản lý đưa Thích Đinh Nhạn đến trước một gian phòng, thì đã nghe bên trong có người lên tiếng hỏi :
- Ai thế.
Thích Đinh Nhạn liền trả lời ngay :
- Tôi đây!
Cánh cửa phòng xịt mở, có một người che mặt hiện ra nơi khung cửa. Thích Đinh Nhạn nhìn qua, nhận ra người ấy chính là một trong số môn nhân của chàng.
Người ấy giữ quân Sĩ Tượng.
Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình sửng sốt. Người che mặt ấy liền cúi mình thi lễ nói :
- Xin mời Môn chủ bước vào!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Có chuyện chi thế.
- Xin mời bước vào trong sẽ nói tỉ mỉ sau!
Thích Đinh Nhạn không thể nào đoán ra đây là một việc gì, nhưng liền bước thẳng vào phòng, trong khi viên quản lý trở lui ra ngoài.
Sau khi ngồi xuống xong, người che mặt hỏi :
- Có lý nào Môn chủ không thấy tình hình có điều khác lạ hay sao.
- Đúng thế, chẳng rõ đã có chuyện chi, mà bất thần trong thành Khai Phong lại xuất hiện một số đông đệ tử của ba môn phái đến.
Người che mặt nói :
- Việc này nếu nói ra, thì vị tất Môn chủ đã chịu tin. Nghe đâu ba hôm trước đây, vào lúc đêm khuya, cả ba môn phái đều cùng một lúc bị kẻ lạ mặt vào kho tàng trữ kinh sách, lấy trôm đi rất nhiều kinh điển...
Thích Đinh Nhạn kinh ngạc nói :
- Thực sự có chuyện như thế xảy ra hay sao.
- Đúng vậy!
- Số kinh sách ấy bị ai trộm đi.
- Về việc đó, thì ngay cả người trong ba môn phái lớn cũng đều chưa tìm hiểu được!
- Đấy quả là một việc không ai tưởng tượng nổi. Cao thủ trong ba môn phái đông như kiến, việc canh phòng hết sức cẩn mật, vậy ai có thể lại cùng một lúc, lẻn vào ba nơi ấy để trộm kinh điển mang đi.
- Bởi thế, đấy chẳng những là một chuyện hết sức bất ngờ mà đồng thời tổn thương đến danh dự của ba môn phái lớn. Do đó, họ đành ngậm đắng nuốt cay, không dám hé môi than van nửa tiếng, mà chỉ âm thầm phái cao thủ ra đi khắp nơi bí mật dò xét mà thôi!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Thảo nào, tôi trông thấy số đệ tử ba môn phái lớn đó, đều có vẻ hốt hoảng mất bình tĩnh.
- Nghe đâu người trộm số kinh điển ấy, hiện nay còn đang lẩn quẩn tại thành Khai Phong.
Trong óc của Thích Đinh Nhạn bỗng thoáng hiện hình ảnh của người tuyệt sắc giai nhân mặc y phục màu hồng. Chàng ngậm nghĩ :
- Có lý nào chính nàng gây ra tất cả chuyện đó hay sao.
Trong khi Thích Đinh Nhạn còn đang nghĩ ngợi, người che mặt lại nói :
- Chuyện đáng sợ, chẳng phải chỉ có bấy nhiêu...
- Vậy có lý nào, còn xảy ra những chuyện đáng sợ hơn thế nữa hay sao.
- Đúng thế! Ngày hôm qua, Ngân Diện hội đã trao cho phái Thiếu Lâm một phong thư. Thư ấy viết như vầy :
“Kính thưa Chưởng môn, Bản hội sau ngày thành lập đến nay, kinh tế rất eo hẹp, vậy mong quý môn phải lấy lòng từ bi, quên góp cho ba nghìn lượng vàng, để bản hội tiến hành việc xây cất nhà cửa.
Sau mười hôm, quý môn phái nhận được bức thư này, thì mong chuẩn bị sẵn sàng ba nghìn lượng vàng để bản hội sẽ phái người đến lấy. Nếu không giao đủ số vàng trên đúng ngày hẹn, thì các cao thủ của bản hội và những con Hoạt Cương Thi sẽ đến viếng thánh địa. Chừng ấy, máu sẽ chảy thành sông, thì chớ trách bản hội là ác độc!
Hội trưởng Ngân Diện hội kính bút.”
Phong thư ấy khi đến tay phái Thiếu Lâm, đã khiến phái này kinh hoàng như đứng trước một họa diệt vong. Vì nếu không trao đủ ba nghìn lượng vàng, thì việc đổ máu tất không làm sao tránh khỏi.
Thích Đinh Nhạn nghe qua mọi việc, thì vừa kinh hoàng vừa tức giận. Chàng thực không ngờ Ngân Diện hội đã hạ chiến thư, bắt đầu tấn công trước tiên phái Thiếu Lâm như thế!
Thích Đinh Nhạn bất giác rùng mình nói :
- Thế phái Thiếu Lâm có bằng lòng nạp cho họ ba nghìn lượng vàng hay không.
- Riêng về phái Thiếu Lâm chớ nói chi ba nghìn lượng vàng, mà ngay đến ba nghìn lượng bạc, họ cũng không có!
- Nếu thế, ý dịnh của phái Thiếu Lâm....
- Riêng việc đó tôi không được biết!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Số kinh điển của ba môn phái lớn có thể bị Ngân Diện hội trộm mất hay không.
- Không phải! Theo lời nói của số người giữ các kho kinh điển thì kẻ trộm là một người mặc y phục màu hồng.
Thích Đinh Nhạn giật bắn người. Vì qua câu nói ấy, cô gái tuyệt sắc chàng gặp vừa rồi, lại càng đáng nghi ngờ hơn. Vậy cô ta trộm kinh điển của ba môn phái lớn ấy để làm gì.
Thích Đinh Nhạn có một ý nghĩ trong đầu óc, nên nói :
- Tôi có thể nhờ người giúp cho một việc hay không.
- Xin Môn chủ cứ nói!
- Người hãy đến Thiếu Lâm phái một chuyến để hỏi vị Chưởng môn của phái này, định giải quyết vấn đề ba nghìn lượng vàng ấy như thế nào.
- Có phải ý của Môn chủ, là nếu phái Thiếu Lâm không có khả năng nộp ba nghìn lượng vàng cho họ, thì chúng ta sẵn sàng tiếp tay với phái này để đối phó với kẻ địch hay không.
- Đúng thế!
- Giờ đây, Môn chủ có ý định đi đâu.
- Tôi vốn có ý định đến Đào Hoa đảo, nhưng hiện nay, tôi cần phải tìm hiểu rùng rõ ràng việc trộm kinh điển của ba môn phái trước đã!
- Tốt, thế chúng ta chia tay thôi!
Sau khi người che mặt đã ra đi, thì Thích Đinh Nhạn cũng bước khỏi Hắc Lang tửu lầu. Chàng đi đến một địa điểm đối diện với gian tửu lầu này, đưa mắt chú ý nhìn nơi cửa ra vào của gian tửu lầu.
Cô gái đẹp tuyệt trần ấy đã từ trong bước ra. Tiếp đó, có mấy vị tăng nhân và đạo sĩ cũng nối gót theo sau. Cô gái ấy đưa mắt nhìn qua số người này một lượt, nói :
- Các vị lúc nào cũng theo sát bản cô nương là có ý chi vậy.
Vị lão tăng chàng gặp vừa rồi, liền cất tiếng cười ha hả nói :
- Nữ thí chủ nói thế là sai rồi. Giữa chúng ta ai đi đường nấy, thế sao nữ thí chủ lại bảo là chúng tôi theo sát nữ thí chủ được.
Cô gái xinh đẹp ấy không trả lời, nàng chỉ cười nhạt, rồi vọt người lao vút đi.
Thích Đinh Nhạn thấy thế liền đuổi theo sát lưng của cô gái ấy!
Cô gái tuyệt sắc đó sau khi vượt qua mấy cái nóc nhà, thì vượt thẳng ra khỏi ngoài thành, rồi nhắm hướng làng mạc ở phía Nam lướt thẳng tới. Tài khinh công của cô gái ấy hết sức cao cường. Thích Đinh Nhạn vận dụng thuật Vân Lý Thập Nhị Phiên mà cơ hồ không đuổi theo kịp nàng.
Khi đã đến ngoại ô, thì cô gái ấy đã chậm chân lại, đưa mắt quét qua bốn bên, rồi nhảy thẳng vào một khu rừng đào.
Thích Đinh Nhạn đã đoán hiểu là cô gái tuyệt sắc này, nếu đúng là người trộm kinh điển của ba môn phái lớn, thì chắc chắn cũng chẳng phải do sức một mình nàng làm ra được chuyện tài trời đó.
Trong khi chàng đang định lao thẳng người vào rừng để đuổi theo cô ta, thì trông thấy cô gái tuyệt sắc đó lại dẫn thêm một cô gái mặc y phục màu hồng từ trong bước trở ra.
Thốt nhiên, tiếng cười to bất thần vang lên. Liền đó, có bốn tăng nhân và ba đạo sĩ tràn đến chận lấy lối đi của hai cô gái. Vị tăng nhân vừa rồi lại quát :
- Nữ thí chủ hãy để số đồ vật ấy lại thì êm xuôi tất cả!
Chừng ấy, Thích Đinh Nhạn mới trông thấy tay của cô gái tuyệt sắc vừa rồi đang cầm một gói đồ. Chàng thầm nghĩ :
- Đây chắc là số kinh điển bị mất trộm của ba môn phái lớn...
Ngay lúc ấy, cô gái tuyệt sắc nọ liền nói :
- Nếu có tài thì hãy xông vào thử cho biết!
Vị lão tăng ấy bèn quát :
- Nữ thí chủ đã trộm mất bốn bộ kinh điển của ba môn phái lớn, chẳng hay có mục đích gì. Bốn bộ kinh điển ấy, chính là vật hết sức quý báu của ba môn phái. Vậy nếu thí chủ không...
- Chớ nói bá láp!
- Nếu thế là nữ thí chủ không bằng lòng trả lại.
- Đúng thế!
Tức thì tiếng quát to vang dội nổi lên, rồi hai tăng nhân bất thần lao vút về phía cô gái tuyệt sắc ấy, vung tay đánh ra hai chưởng nghe vút vút.
Trong khi đó, lại có trên mười vị tăng nhân và đạo sĩ, xông tới vây chặt lấy hai thiếu nữ đó!
Võ công của hai cô gái tuyệt sắc kia cao cường đến một mức khiến Thích Đinh Nhạn trông thấy phải kinh hoàng. Vì chỉ trong chốc lát, đã có mấy vị tăng nhân và đạo sĩ đã bị mất mạng dưới tay của hai cô ta.
Đứng trước tình trạng đó, Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hoàng.
Nhưng ba môn phái lớn vì số người đông, nên người này nga lăn ra chết, là người khác đã lao tới tấn công như điên cuồng ngay.
Một cuộc ác chiến đẫm máu đang diễn ra. Hai cô ấy hết sức hung tợn. Chẳng bao lâu lại có thêm hai tăng nhân và một đạo sĩ bị chết thảm thiết dưới tay cô ta.
Thích Đinh Nhạn thấy tình thế rất bất lợi, đang có ý định lao người bỏ đi, nhưng ngay lúc ấy chàng lại có ý nghĩ :
- Ba môn phái lớn chưa hẳn đã bại, vậy tại sao ta không nán lại để dò xét coi hai cô gái này là người thuộc về môn phái nào.
Vì nghĩ thế, nên chàng lại đứng yên chờ đợi mọi sự diễn biến của trận đánh.
Bỗng ngay lúc ấy, có một tiếng hự trong trẻo xé không gian vọng đến. Tức thì, một cô gái tuyệt sắc đã ngã lăn xuống đất, miệng trào máu tươi, vì bị trúng một chưởng của vị lão tăng vừa rồi.
Cô gái còn lại trông thấy thế, không khỏi kinh hoàng thất sắc. Trong khi ấy, chưởng lực của ba vị tăng nhân và bốn vị đại sĩ vây quanh không ngớt cuốn tới ồ ạt, cũng như binh khí của họ không ngừng múa vun vút nhanh như điện chớp, nhắm ngay những nơi hiểm yếu người cô gái ấy phóng tới.
Một tiếng hự khô khan vang lên. Tức thì, cô gái tuyệt sắc ấy liền loạng choạng thối lui gần mười bước.
Nhưng ngay lúc đó, cô gái ấy lẹ làng đánh ra một chưởng, rồi nhún người lao thẳng đi. Số người trong ba môn phái lớn, như không ngờ được cô gái nọ sẽ hành động như thế, nên khi hay kịp thì người thiếu nữ đã vọt đi xa hàng mấy trượng rồi.
Cô gái tuyệt sắc nọ tuy vượt qua khỏi vòng vây, nhưng vì đã bị trọng thương nên ụa lên một tiếng rồi té lăn ra đất.
Ngay lúc đó, Thích Đinh Nhạn đã nhanh nhẹn nhún người vọt lên bay vút tới như một luồng điện xẹt, đồng thời vung tay chụp thẳng về hướng cô gái nọ.
Hành động của Thích Đinh Nhạn hết sức nhanh nhẹn nên chàng đã chụp được cô gái ấy vào tay, rồi phi thân bay đi luôn.
Số người trong ba môn phái lớn thấy thế, đều không khỏi sửng sốt, cất tiếng kinh hãi đồng thanh kêu lên :
- Thân pháp hay tuyệt!
Trong khi đó, Thích Đinh Nhạn nắm cô gái tuyệt sắc trong tay, tiếp tục chạy bay tới chẳng biết bao xa.
Lúc bấy giờ, trời đã bắt đầu sáng.
Thích Đinh Nhạn bèn để cô gái ấy xuống nơi một khu rừng. Chàng nhìn đôi mắt cô ta nhắm nghiền, đôi má tái nhợt, thì trong lòng không khỏi sợ hãi.
Chàng bèn lấy cái gói mang theo người cô ta mở ra xem, thì thấy đó quả là bốn bộ kinh điển. Thích Đinh Nhạn bèn bói bốn bộ kinh điển ấy lại kỹ lưỡng, rồi vận dụng chân lực ra đôi bàn tay, lo việc chữa thương cho cô gái.
Có lý nào, Thích Đinh Nhạn phát điên rồi hay sao. Nếu không phải thế, tại sao chàng lại bằng lòng chữa thương cho cô ta. Hay là chàng đã có lòng yêu cô ta rồi.
Không, chắc chắn là không phải thế. Thích Đinh Nhạn là một con người rất thông minh, chàng biết cô gái tuyệt sắc này lấy trộm bốn bộ kinh điển của ba môn phái lớn chắc hẳn không phải là không duyên cớ.
Qua một lúc sau, cô gái ấy mở mắt ra nhìn Thích Đinh Nhạn một lượt, rồi lại nhắm nghiền đôi mắt như ngủ. Đôi má nàng cũng đã dần dần hồng hào mịn màng như trước.
Thích Đinh Nhạn lo việc chữa thương cho cô ta xong, thì ngồi cạnh đấy để nghỉ ngơi, điều hòa lại hơi thở.
Trong khi đó, cô gái đã từ từ ngồi dậy. Cô ta đưa mắt nhìn Thích Đinh Nhạn, hỏi :
- Có phải anh đã cứu tôi không.
Thích Đinh Nhạn gượng cười nói :
- Vậy có lý nào cô nương cho rằng còn có người khác vào đây làm việc đó chăng.
Cô gái ấy bèn mỉm cười. Nụ cười của cô ta khiến ai nhìn đến cũng phải ngây ngất. Thích Đinh Nhạn nhìn thấy trong lòng không khỏi rung động. Chàng không dám nhìn thẳng vào mặt nàng. Chàng đã từ từ cúi gầm mặt xuống.
Bỗng, nụ cười trên khóe miệng nàng tắt hẳn, nói :
- Anh đã xem đồ vật tôi gói trong gói kia rồi chăng.
Thích Đinh Nhạn gật đầu :
- Phải, đấy là bốn bộ kinh điển của ba môn phái lớn!