- Giờ thì ngươi có thể đi được rồi! Nhưng, ngươi hãy xem chừng là trong vòng ba tháng mà ngươi không tìm được số binh khí của ba anh em chúng ta bị mất cắp, chiếc đầu của ngươi không có yên đâu!
- Đệ tử dù có phải đánh đổi bằng sinh mạng đi nữa, cũng nhất định sẽ tìm lại cho được ba món binh khí ấy trong vòng ba tháng tới đây!
- Nếu thế thì ngươi hãy đi đi!
Thích Đinh Nhạn chưa kịp trả lời, Luật Nhân Vương đã quày lưng đi thẳng vào túp lều tranh của ông ta trước tiên. Còn hai lão già kia cũng hiện sắc quyến luyến, bùi ngùi, rồi cùng bước thẳng vào chòi tranh riêng của mỗi người. Cảnh sanh ly dù trong trường hợp nào cũng đều buồn bã cả!
Luật Nhân Vương đi được mấy bước, bỗng dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt của Thích Đinh Nhạn nói :
- Ngươi có thể đi ra thoát được cánh rừng này không.
Thích Đinh Nhạn sắc mặt đầy vẻ u sầu, thò tay vào áo lấy mười sáu quân cờ ra, rồi dùng sứ bóp bể con tướng xanh, thì quả nhiên thấy ở bên trong có một cuộn giấy tròn.
Thế là trong mười sáu quân cờ ấy, gồm có tất cả mười sáu chữ, chia thành bốn hàng, nói rõ trận thế của cả khu rừng.
Thích Đinh Nhạn trước khi đi ra khỏi khu rừng Tử Vong lâm đã trao lại cho Luật Nhân Vương mười sáu chữ giải rõ trận thế của Kỳ trận này, nói :
- Sư phụ, nếu trong vòng ba tháng nữa mà để tử chưa kiếm được ba món vũ khí kia mang về, các sư phụ căn cứ vào đó đi ra khỏi Kỳ trận để tìm đến trừng trị đệ tử vậy. Giờ thì đệ tử xin cáo lui!
Chàng cảm thấy trong lòng hết sức bùi ngùi, đôi mắt ngấn lệ quay người bước đi ra khỏi khu Tử Vong lâm tối tăm mù mịt này.
Thích Đinh Nhạn thầm tính ngày giờ, thì thấy chỉ còn cách ngày cử hành lễ ra mắt của Ngân Diện hội bốn ngày nữa mà thôi. Bởi thế, chàng hối hả đi thẳng đến Đồng Bách sơn.
Chàng thấy đoạn đường từ đây đến đó, nếu không có gặp gì trở ngại thì chỉ trong vòng ba hôm là có thể đến Bách Hoa Cốc Nham rồi.
Chàng phi thân lướt đi, chỉ trong nháy mắt là đã ra khỏi cửa thung lũng của khu rừng Tử Vong lâm. Trong khi chàng đang chạy bay đi, bỗng có tiếng người từ phía sau lưng quát hỏi :
- Có phải Độc Nhãn Hắc Lang đang đi ở phía trước đó không.
Thích Đinh Nhạn nghe thế không khỏi giật mình, quay đầu ngó lại, trông thấy Bảo chủ Ngũ Long bảo Ngũ Long Chân Quân đang nhắm hướng chàng chạy nhanh tới. Thích Đinh Nhạn cười nhạt nói :
- Vãn bối chính là Thích Đinh Nhạn đây!
Ngũ Long Chân Quân mặt chợt biến sắc sợ hãi, nói :
- Ngươi... còn sống hay sao.
- Đúng thế, trong giới giang hồ đang đồn đãi là ngươi đã chạy vào khu Tử Vong lâm kia mà...!
- Nhưng tôi vào rồi lại ra chứ!
- Thế tại sao ngươi không chết. Đây mới quả là một chuyện hi hữu trên đời!
Thích Đinh Nhạn cười ngạo nghễ nói :
- Có lẽ trời xanh chưa cho tôi chết trước khi tôi trả được mối thù nhà!
Nói đến đây, chàng tươi cười hỏi :
- Chẳng rõ lão tiền bối đang định đi đâu thế.
- Ta định đến Bách Hoa Nham trước là để xem đại lễ ra mắt của Ngân Diện hội, sau đó để xem cho biết võ công của Hội trưởng Ngân Diện hội!
Thích Đinh Nhạn nói :
- Tôi cũng đang định đến đó!
- Thế thì chúng ta cùng đi một đường vậy!
Thích Đinh Nhạn gật đầu, rồi cùng Ngũ Long Chân Quân sánh vai chạy nhanh tới trước. Khi hai người chạy đi được mấy trượng, thì Ngũ Long Chân Quân như sực nhớ ra điều gì, liền dừng chân đứng lại hỏi :
- Thích thiếu hiệp, ta bất ngờ nhớ lại một việc này muốn hỏi cậu!
- Chuyện chi thế.
- Cậu còn nhớ sáu quân Xa Pháo Mã đỏ trong số quân cờ bằng hồng ngọc ấy không.
- Tôi còn nhớ. Thế nào. Vậy có lẽ đã có người biết được sáu quân Xa Pháo Mã ấy hiện ở nơi nào rồi.
- Đúng như vậy...
- Hiện nó ở đâu.
- Vừa rồi bất ngờ trên đường đi, tôi trộm nghe được bọn cao thủ Ngân Diện hội đang bàn bạc với nhau sửa soạn đi cướp sáu quân cờ đó!
Sắc mặt Thích Đinh Nhạn liền thay đổi, nói :
- Sáu quân cờ đó, nếu lại rơi vào tay của Ngân Diện hội thì hậu quả tai hại không thể lường được. Bất luận thế nào, chúng ta cũng phải tìm cách ngăn không cho họ lấy!
- Nhưng nếu ta đuổi theo đến nơi, e rằng đã muộn mất rồi!
- Thế hiện giờ nó ở trong tay ai.
- Nghe đâu số quân cờ đó hiện đang ở trong tay của một cặp vợ chồng trẻ, cư ngụ tại một khu rừng đào, bên cạnh một con sông nhỏ ở ngoại ô thành Hoài Dương.
Thích Đinh Nhạn nói :
- Này lão tiền bối, dù thế nào đi nữa chúng ta vẫn không thể để những quân Xa Pháo Mã ấy rơi vào tay của Ngân Diện hội được!
- E rằng chúng ta không đuổi theo kịp họ nữa!
- Dù kịp hay không, tôi cũng phải đến tận nơi xem cho biết!
Nói đoạn, chàng không đợi Ngũ Long Chân Quân trả lời, liền lao người chạy bay tới trước. Ngũ Long Chân Quân thấy thế, không khỏi giật mình sửng sốt. Ông đưa mắt nhìn theo Thích Đinh Nhạn, cất tiếng than dài, rồi lầm lũi đi thẳng về hướng Đồng Bách sơn.
Thích Đinh Nhạn chạy đến cạnh một dòng suối, thì men theo đường mòn quanh co đi ngược dòng suối thẳng tới mãi.
Bỗng nhiên, chàng nghe một tiếng hú dài xé không gian vọng lại, nên mặt không khỏi biến sắc, liền vận dụng thuật khinh công tuyệt thế Vân Lý Thập Nhị Phiên vọt người bay lên, nhắm một cánh rừng đào lao vút tới.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt nhìn kỹ, thấy giữa cánh rừng đào nhô lên một nếp nhà tranh, chung quanh phẳng lặng như tờ.
Thích Đinh Nhạn phi thân bay nhẹ như một con dơi, rồi đáp thực nhẹ nhàng xuống phía sân sau của gian nhà ấy.
Bỗng nhiên, Chàng nghe có tiếng một cô gái khóc nức nở vọng lại rằng :
- Hồ ca ca... em...
Cô gái ấy nghẹn ngào, nói không nên lời, tựa hồ như đang đau khổ vì một chuyện chi.
Ngay lúc đó, bỗng nghe có một giọng đàn ống nói :
- Anh biết anh đã làm khổ em... Em đã chiều chuộng anh nhiều quá rồi. Có lẽ chỉ hai hôm nữa, thì thương thế của anh sẽ bình phục... Vừa rồi, anh có nghe tiếng hú dài, dường như có người lạ xâm nhập vào khu rừng đào của chúng ta.
- Đúng thế Hồ ca ca!
- Anh rất bực tức, giờ đây anh không thể ra tay đối địch với kẻ thù...
- Hồ ca ca, anh cứ lo chữa trị vết thương, trăm việc đã có em...
Vừa nói đến đây, nàng bỗng quát to lên :
- Các ông bạn là người ở phương nào. Tiến vào Đào Hoa Cư của chúng tôi làm chi thế.
Ngay lúc đó, Thích Đinh Nhạn thấy một bóng người áo trắng từ trong nhà vọt thẳng ra cửa. Tiếp đó lại nghe có nhiều tiếng quát to vọng đến.
Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình khi nghe có một giọng nói lạnh như băng vọng đến rằng :
- Phu nhân, hôm nay chúng tôi đến đây xin có lời nói trước, là nếu phu nhân ngoan ngoãn đưa số quân cờ ấy ra, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm khó dễ chi đến hai vợ chồng bà cả!
- Nếu các ngươi có tài thì cứ xông vào thử cho biết!
- Bà thực không bằng lòng nghe lời nói tử tế, mà đợi chúng tôi dùng vũ lực bắt buộc hay sao. Ha ha... nếu thế thì chớ trách chúng tôi là độc ác đấy nhé!
Liền đó, có nhiều tiếng quát lại vang lên khiến Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình. Nếu giờ đây, chàng không ra tay can thiệp, thì chỉ với một cô gái yếu đuối này làm thế nào đối địch nổi với số cao thủ của Ngân Diện hội.
Nghĩ thế, nên chàng liền nhún người bay lên, lướt ngang qua ngôi nhà, trông thấy một bóng người áo trắng đang giao tranh bên ngoài với một cao thủ Ngân Diện hội.
Trong khi đó, có hai tên cao thủ của Ngân Diện hội đang đứng bên ngoài đưa mắt nhìn chòng chọc, thủ thế sẵn sàng xông vào vòng chiến.
Thích Đinh Nhạn quát to :
- Các bạn trong Ngân Diện hội, hôm nay thì các bạn chớ mong chạy thoát được một người nào!
Đi đôi với tiếng quát, người chàng liền nhắm ngay phía Người Mặt Bạc đang giao tranh với thiếu phụ áo trắng, lao thẳng tới như một luồng điện chớp!
Thích Đinh Nhạn vung chưởng quét ra, tức thì một tiếng gào thảm thiết vang lên, thế rồi máu tươi và mớ óc của Người Mặt Bạc đó đã bắn tung tóe khắp nơi, ngã lăn ra đất chết không kịp trối!
Hai tên cao thủ Ngân Diện hội đang đứng ngoài, trông thấy thế thì không khỏi giật bắn người! Thiếu phụ áo trắng cũng hốt hoảng thối lui một bước!
Sự xuất hiện đột ngột của Thích Đinh Nhạn đã khiến cho mọi người đã phải kinh ngạc rồi, phương chi giờ đây chàng chỉ nhấc chân múa tay một lượt là hạ được một Người Mặt Bạc rồi, vậy thử hỏi mọi người chung quanh không kinh hoàng sợ hãi sao được.
Hai Người Mặt Bạc còn lại đưa mắt nhìn lên, rồi bỗng buột miệng kêu to :
- Độc Nhãn Hắc Lang!
Cùng một lượt với tiếng kêu, cả hai tên ấy đều nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước!
Thích Đinh Nhạn cất tiếng cười lạnh lùng và tính hung tợn vốn có của chàng, nói :
- Đúng thế! Ta là Độc Nhãn Hắc Lang đây! Hôm nay có mặt ta thì bọn ngươi đừng hòng cướp đoạt những quân cờ ấy mang đi.
Nói đến đây, chàng liền quay mặt về phía người thiếu phụ áo trắng hỏi :
- Phu nhân, nơi đây....
Câu nói của chàng chưa dứt thì bỗng lộ sắc kinh hãi kêu “ồ” lên một tiếng thật to!
Người thiếu phụ áo trắng cũng buộtmiệng lẩm bẩm rằng :
- Ồ! Té ra là... anh...
Sắc mặt của Thích Đinh Nhạn trở thành xám hẳn, cả người chàng run lẩy bẩy không ngớt. Vì kẻ đứng trước mặt chàng lại rõ ràng là Hứa Trân.
Trong khi đó, sắc mặt của Hứa Trân cũng trở thành tái nhợt hẳn.
Giữa lúc đôi bên còn đang kinh ngạc hoang mang, hai cao thủ của Ngân Diện hội đồng thanh cất tiếng quát to, rồi nhắm hướng Thích Đinh Nhạn nhất loạt lao thẳng tới, vung tay tấn công liền!
Thích Đinh Nhạn vẫn đứng trơ trơ như khúc gỗ. Trong giây phút đó chàng như quên đi tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Thậm chí gần như chàng không còn biết có mình tồn tại trong thế giới trước mắt!
Hai luồng chưởng lực của đối phương ồ ạt cuốn tới như muôn nghìn đợt sóng!
Thốt nhiên, chàng quát to lên :
- Các ngươi cút mau!
Tức thì, chàng vung cánh tay mặt lên, quét ra một chưởng, khiến hai gã Mặt Bạc kia bị hất văng ra sau ngoài mười trượng, mới gắng gượng đứng vững lại được!
Thích Đinh Nhạn gằn giọng cười, tiếng cười nghe ghê rợn như tiếng quỷ khóc ma rên, khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh cả tâm can. Bỗng chàng im bặt tiếng cười, nói :
- Hứa cô nương! Chúng ta lại có dịp gặp mặt nhau...
Vừa nói đến đây thì chàng cảm thấy trong lòng hết sức chua xót, nên không còn nói thành lời nữa.
Hứa Trân lẩm bẩm rằng :
- Anh...
- Có lý nào cô quên tôi là Thích Đinh Nhạn đây sao.
Sắc mặt của Hứa Trân biến đổi hẳn, gằn giọng cười rằng :
- Suốt đời tôi cũng không làm sao quên anh được...
- Tôi đây cũng suốt đời không tha thứ cho cô được! Cô là người đã có chồng, thế mà còn đi trêu cợt tôi! Tôi thật là một thằng ngốc!
- Anh... anh nói chi thế!
- Ha ha, Hứa cô nương, tôi không muốn trả thù, nhưng giờ thì tôi xin cáo lui!
Vừa nói dứt lời, chàng bèn nhún người vọt lên bay nhẹ nhàng bỏ đi.
Từ phía sau lưng chàng có tiếng quát vọng to lại, nhưng Thích Đinh Nhạn vẫn tiếp tục chạy bay ra khỏi khu rừng đào.
Chàng uất ức muốn òa khóc lên khóc một trận cho hả cơn bực tức. Chàng đã hiến dâng tình cảm của mình cho cô gái đã có chồng! Hứa Trân đã lấy tình cảm chân thành nhất trong đời chàng để làm một trò chơi!
Trời hỡi, Hứa Trân... một Hứa Trân xem ra ngây thơ trong trắng mà lại là một hạng gái như thế sao. Tim chàng vì thế, nên từ nay phải chịu một vết thương trong tình yêu...
Thốt nhiên, chàng sực nhớ lại sự việc đáng sợ đã xảy ra ấy là việc chàng đã cưỡng bức Hứa Trân trước đây... Chàng không khỏi rùng mình, run rẩy khắp châu thân!
Từ phía sau lưng chàng, tiếng quát to không ngớt vọng lại...
Chàng chậm chân từ từ bước đi, và nghĩ ngợi miên man. Trong đời chàng, chắc chắn không khi nào chàng có thể tha thứ cho Hứa Trân được, vì nàng làm như vậy quá ư tàn nhẫn!
Nhưng sự sáng suốt của lý trí bỗng lóe lên giữa cơn phẫn nộ. Chàng tự nhủ lòng :
Yêu chính là hiến dâng. Tuy Hứa Trân có lỗi với chàng, song chàng càng cần phải hiến dấng tình thương cho nàng nhiều hơn nữa. Phương chi, hiện nay nàng đã có chồng rồi, thế rồi, chàng lẩm bẩm :
- Hãy trở lại! Hãy đi cứu lấy nàng để mang lại niềm hạnh phúc cho những cô gái mà ta yêu!
Sau đó, chàng bỗng cảm thấy tâm trạng của mình sáng sủa trở lại. Chàng nghiến chặt đội hàm răng, rồi phi thân chạy vút trở lại cánh rừng đào!
Nhưng cơn tức giận ích kỷ của chàng đã khiến chàng gây ra một lỗi lầm to lớn.
Vì khi chàng chạy trở lại đến nơi, thì đã thấy Hứa Trân ụa lên một tiếng to, rồi nhổ ra một đống máu tươi, vì đã bị một Người Mặt Bạc đánh hất bắn người ra sau!
Thích Đinh Nhạn liền quát to :
- Các ngươi hãy nạp mạng đây!
Cùng một lúc với tiếng quát kinh rợn đó, bóng người chàng cũng lao vút tới ngay. Thế là, tiếng gào thảm thiết vang lên đinh tai nhức óc. Đồng thời, bóng một Người Mặt Bạc đã ngã lăn ra đất chết tốt dưới tay của Thích Đinh Nhạn.
Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét về phía Hứa Trân, trông thấy miệng nàng vẫn không ngớt trào máu tươi, đôi mắt ẩn dưới làn mi dài và cong đang trào ra hai hạt lệ to lóng lánh.
Thích Đinh Nhạn giương đôi mắt đỏ ngầu, bước lần tưng bước một tiến thẳng về phía Người Mặt Bạc còn sót lại, miệng hét lên :
- Ngươi hãy nạp mạng đây!
Liền đó, chàng vung chưởng đánh ra, tức thì một tiếng gào thảm thiết nữa lại vang lên!
Trong lúc ấy bỗng từ trong gian nhà có một tiếng “hự” khô khan vọng lại. Thích Đinh Nhạn nói thầm rằng :
- Nguy mất! Đã có người lén từ phía cửa sau vào nhà rồi!
Vừa nghĩ thế, chàng liền phi thân lao thẳng vào trong nhà...
Nhưng giữa lúc người chàng vừa xoay qua, bỗng có một luồng chưởng lực bất thần đánh thẳng vào mặt chàng. Chàng giận dữ quát lên :
- Ngươi muốn chết mà!
Tức thì, chàng vung chưởng lên, dùng Tá Thiên Phích Lịch chưởng đánh thẳng trở ra. Song, đối phương cũng chẳng phải vừa, nhanh nhẹn vọt nhảy tránh khỏi luồng chưởng lực đó.
Nhưng Thích Đinh Nhạn đã theo sát đối phương như hình với bóng. Chàng xử dụng ngay U Linh bộ pháp tràn thẳng đến trước mặt Người Mặt Bạc, vung chưởng đánh ra một lần thứ hai...
Tức thì một tiếng gào thảm thiết nữa lại vang lên...
Cùng một lúc với tiếng gào ấy, Thích Đinh Nhạn đã lao thẳng người vào nhà.
Chàng đưa mắt nhìn, thấy tại trong gian phòng phía sau có một người đang lăn lộn trên đất, miệng trào máu tươi!
Bởi thế, chàng nhanh nhẹn lao mình về phía ấy, nhưng nào có bóng dáng của một Người Mặt Bạc nào đâu.
Chàng nghĩ thầm rằng :
- Vậy có lẽ sáu quân cờ của người họ Hồ này đã bị cướp đi rồi chăng.
Nghĩ thế, nên chàng liền quày người trở lại nơi người ấy đang nằm!