"Đúng vậy, thật là đúng dịp." Hạ Lan Tuyết khẽ nhún vai, hướng về Nam Cung Triệt lộ ra một cái cười tươi.
Đối với hoàng tử này nàng cũng không ghét.
Nụ cười của nàng làm cho Nam Cung Triệt được cổ vũ thật lớn, tiếng nói càng phát ra ôn nhu dễ nghe, "Vừa rồi ngươi cùng Hoa Âm đang nói chuyện gì vậy? Sao ta thấy ngươi vừa cắn răng vừa giậm chân vậy."
"A? Có sao?" Nàng dữ tợn như vậy sao?
"Ừ, có." Nam Cung Triệt vô tội gật đầu trong nháy mắt.
"Ha ha." Hạ Lan Tuyết cười khan một tiếng, không đần độn đến nỗi đem chuyện xấu hổ vừa rồi nói ra.
Nhưng mà, Cơ Hoa Quân lại dễ bị lừa gạt như vậy, quạt xếp vừa gõ, nhìn qua Nam Cung Triệt, cười nói, "Ngươi vừa rồi không nghe rõ sao? Không phải là bọn họ đang nói đến độ lớn của con chim sao "
"A, như vậy à" Nam Cung Triệt giống như có chỗ lĩnh ngộ.
Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, cho là bọn họ nghe thật đi.
"Hai người các ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan." Cơ Hoa Âm vẻ mặt nhạt nhẽo vui vẻ, nhưng mà, tiếng nói lại âm lãnh vô cùng.
"Ha ha." Nam Cung Triệt ánh mắt nhu nhu nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, chỉ cảm thấy nha đầu kia càng ngày càng thú vị, mặc dù hành vi làm càn lớn mật chút ít, nhưng so với những cô nương tầm thường khác tốt hơn nhiều, ít nhất, nàng dễ dàng đến gần Cơ Hoa Âm.
Cơ Hoa Quân lại là chẳng hề để ý, cười nói, "Cửu đệ, Nhị ca cũng là quan tâm đến đại sự của ngươi mà. Dù sao, những năm này, ngươi không gần nữ sắc, không phải là nhị ca sợ ngươi phạm sai lầm sao? Là muốn tại lúc ngươi không hiểu, chỉ dạy ngươi một ít thôi ..."
"Cái này cũng đúng, dù sao, Nhị ca phong lưu những năm này, dù không có bản lãnh, cũng có thể được những cô nương tại Túy Tiên Lầu dậy dỗ cho." Cơ Hoa Âm nói.
Cơ Hoa Quân sắc mặt cứng đờ, mới chịu im mồm, liền nghe Nam Cung Triệt hô một tiếng, "Nguyệt Nhi, tại sao các ngươi cũng tới?"
Nam Cung Nguyệt cùng Tô Minh Ngọc dắt tay đi tới, một đôi mắt mau chuẩn ngoan đã rơi vào trên người Hạ Lan Tuyết, ánh mắt tràn trề khinh thường cùng phẫn uất.
"Hạ Lan Tuyết, không thể tưởng được ngươi thật đúng là leo tường tiến vào? Có xấu hổ hay không vậy?"
"Cắt." Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Ngươi hỏi câu này thật kỳ quái, khuôn mặt này là của ta còn phải hỏi ý kiến ngươi sao?"
"Ngươi?" Nam Cung Nguyệt nhất nghẹn.
Tô Minh Ngọc kéo lấy nàng, sau đó dịu dàng hướng về Hạ Lan Tuyết cười cười, "Hạ Lan tiểu thư, Nguyệt Nhi không phải là ý tứ kia, chỉ là nàng chưa bao giờ thấy ai leo tường vào nên thấy có chút kỳ quái thôi"
"À vậy sao." Hạ Lan Tuyết hiểu rõ gật đầu, "Kỳ thật, ta cũng vậy rất kì quái , không phải trên kịch công chúa đều được nuôi dưỡng ở trong thâm cung, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang ưu nhã sao? Như thế nào, vị bên cạnh ngươi này vừa mở mồm là làm cho người ta có cảm giác muốn đánh đâu?"
"Ngươi nói cái gì?" Nam Cung Nguyệt hổn hển, theo thói quen giơ tay muốn đánh người.
Hạ Lan Tuyết nhanh nhẹn lui về phía sau, nhân thể té nhào vào trong lòng Cơ Hoa Âm, điềm đạm đáng yêu nháy mắt, "Hoa Âm, nàng muốn đánh ta, ta rất sợ đó."
"Hạ Lan Tuyết, ngươi sao dám? Sao dám ôm Hoa Âm ca ca, ngươi, không biết xấu hổ ngươi." Nam Cung Nguyệt tức giận tiến lên định cào cấu Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết hướng về nàng nháy nháy mắt, càng phát ra khiêu khích la ầm lên, "Ta liền ôm, lại không phải là ôm ngươi, ngươi hung cái gì?"
"Hoa Âm ca ca." Nam Cung Nguyệt không làm gì được nàng, chỉ có thể tức giận nhìn về phía Cơ Hoa Âm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc cũng có chút âm trầm, nhưng, nàng ta cũng nhiều tuổi hơn một chút, làm người chững chạc, mặc dù trong lòng không vui, nhưng còn có thể dắt lấy Nam Cung Nguyệt, khuyên nàng, "Tốt lắm, Nguyệt Nhi, Hạ Lan tiểu thư tuổi còn nhỏ, ham chơi yêu nháo, ngươi đừng động một chút là tức giận phát hỏa , ngay cả Hoa Âm đều tùy nàng, coi nàng giống như muội muội mà sủng ái, chúng ta cũng nên dung túng nàng."
Ôi, câu nói đầu tiên đã đem quan hệ Hạ Lan Tuyết và Cơ Hoa Âm quy kết thành tình huynh muội?
Hạ Lan Tuyết buồn cười, ngửa đầu trêu tức nhìn Cơ Hoa Âm, "Ngươi cho ta là muội muội sao?"
Tay của nàng còn vòng eo của hắn, tư thái hờn dỗi như vậy, Cơ Hoa Âm cảm thấy, như vậy mới giống nữ nhi một chút.
"Ngươi nghĩ làm muội muội?" Hắn hỏi ngược lại.
Hì hì, Hạ Lan Tuyết một tiếng ăn vạ vậy cười khẽ, đột nhiên nhón chân lên ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một câu, "Ta nghĩ là làm tình nhân muội muội của ngươi."
"Không biết xấu hổ." Cơ Hoa Âm kéo tay của nàng ra, khuôn mặt tuấn tú hơi nổi lên tia đỏ ửng.
Hạ Lan Tuyết còn không biết xấu hổ nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, cười hì hì nói, "Không phải bảo ta đi an ủi con chim to kia sao? Đi, cùng nhau."
Bên này quá nhiều người, đặc biệt là còn có hai nữ nhân nàng không thích, Hạ Lan Tuyết liền muốn mang người yêu đến chốn thanh tĩnh, dầu gì chim to mặc dù không đáng yêu, nhưng vẫn hơn nữ nhân om sòm.
"Hoa Âm." Tô Minh Ngọc vội vàng gọi Cơ Hoa Âm lại, trong ánh mắt có ý cầu khẩn, "Ta cùng Nguyệt Nhi xuống bếp, làm chút thức ăn, ngươi có muốn nếm thử hay không?"
"Hoa Âm ca ca, ngươi nhìn, ta còn bị cắt trúng tay nữa." Nam Cung Nguyệt cũng lập tức vươn ra bàn tay nhỏ bé, trong đó ngón trỏ tay trái còn đang quấn băng gạc, trên đó mơ hồ có vệt máu đỏ.
"Đúng vậy, Nguyệt Nhi vì làm sườn sào chua ngọt ngươi thích nhất, không cẩn thận làm thương ngón tay , Hoa Âm, ngươi nên nếm thử ." Tô Minh Ngọc thanh âm nhu nhu khuyên.
Tình cảnh này, hai nữ nhân kẻ xướng người hoạ dùng ôn tình công kích, Hạ Lan Tuyết cảm giác gặp được phiền toái.
Thế nhưng cũng như trước nàng muốn cho bọn họ trở thành trò cười cho thiên hạ, không muốn bọn họ chiếm được ưu thế..
Nhưng giờ phút này nàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cơ Hoa Âm.
Mỹ nữ tự mình xuống bếp, một người còn là công chúa, làm món hắn thích ăn, còn bị thương ngón tay.
Hắn sẽ cảm động sao? Cảm động sau đó sẽ thỏa hiệp? Sau đó... Sẽ tiếp nhận sao?
"Đói không?"
Cơ Hoa Âm đột nhiên cúi đầu, hỏi nàng.
Hạ Lan Tuyết con mắt nóng lên, lắc đầu, "Rượu mời ta còn chưa được uống, không muốn ăn cái gì"
"Vậy liền đi thôi, tiểu Phượng còn đang chờ." Vừa nói Cơ Hoa Âm vừa cùng nàng rời đi.
Hạ Lan Tuyết một tay còn níu lấy xiêm y của hắn, vừa đi theo phía sau hắn vừa quay đầu nhìn lại hai nữ nhân đang ngẩn ngơ kia, thầm vui mừng.
Quả nhiên, người này có khi lãnh khốc làm cho nàng yêu a.
Xem ra, ôn nhu tình cảm là không dùng được với hắn, món ăn ngon cũng không tác động đến, nên có thể bỏ qua nấu ăn ngon rồi, thật tốt quá .
"Hoa Âm ca ca." Bàn tay của Nam Cung Nguyệt còn đang trong tư thế duỗi ra, đầu ngón tay bị thương hình như lại bắt đầu đau .
"Nên hết hi vọng đi?" Nam Cung Triệt lúc này tiến đến trước mặt muội muội, nhìn có chút hả hê khẽ cười, "Vương huynh sớm khuyên qua ngươi, nên thay đổi tính cách của mình, ngươi không tin? Nhìn đi, còn có nam nhân nào dám cưới ngươi?"
Lời của hắn không thể nghi ngờ lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho Nam Cung Nguyệt trở tay thành chưởng, bay thẳng đến trên mặt hắn vung đi, "Đi tìm chết!"
"Xem đi xem đi, lại thế?" Nam Cung Triệt dễ dàng trốn thoát công kích của nàng.
Nam Cung Nguyệt tức mà không biết nói sao, ngược lại lại dùng chân đá, kết quả là, hai huynh muội nhà này lại bắt đầu ẩu đả trước mặt người khác.
Cũng may, hai người kia cũng không để ý đến bọn họ.
Tô Minh Ngọc nhìn về phía đôi nam nữ càng ngày càng xa phía trước hốc mắt đỏ dần lên.
Bên cạnh, Cơ Hoa Quân một bên lắc lắc quạt xếp một bên lắc đầu thở dài, "Ngọc nhi, nhìn thấy chưa? Cửu đệ người này không phải là không gần nữ sắc, hắn chỉ là không gần sắc của ngươi thôi."
Tô Minh Ngọc một cái mắt lạnh ngang đi qua, Cơ Hoa Quân vội vàng dùng quạt xếp chặn lại miệng, dáng vẻ rất vô tội.
"Hừ." Tô Minh Ngọc hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cơ Hoa Quân vội vàng đuổi theo, khuyên, "Ngọc nhi, ta nghiêm túc, luận gia thế, luận bộ dáng, luận phẩm tính, cái gì ta cũng tốt hơn hắn. Không bằng ngươi đi theo ta, ta đảm bảo đối xử tốt với ngươi?"
"Cơ Hoa Quân." Nghe những lời như vậy lỗ tai Tô Minh Ngọc cũng ong ong rồi, không chịu được quát lên.
"Ngọc nhi." Cơ Hoa Quân đứng ở trước mặt nàng ta, vô cùng thành khẩn cười, "Có gì phân phó?"
Nhìn hắn cợt nhả, tự nhiên Tô Minh Ngọc lại nhớ tới gương mặt nghiêm nghị của Cơ Hoa Âm, tựa hồ trước mặt nàng ta hắn chưa tươi cười bao giờ.
"Đừng làm phiền ta, ta mệt rồi."
Nàng bất đắc dĩ nói, chán nản đi lên phía trước.
Cơ Hoa Quân như thế nào nghe lời? Lại đi theo, "Ngọc nhi, làm những thức ăn ngon? Ta cùng ngươi đi ăn đi."
"Cơ Hoa Quân." Tô Minh Ngọc đột nhiên đứng lại, tức giận nhìn hắn, "Đến lúc nào rồi, ngươi cảm thấy ta còn có thể ăn được sao?"
"Ôi." Cơ Hoa Quân tà tứ cười, "Như thế nào? Vì hắn ngay cả cơm ăn không ngon rồi? Tuyệt thực sao? Chỉ sợ chiêu này cũng không dùng được đối với Cửu đệ đi."
"Ta biết rõ." Kỳ thật, chiêu này từ lúc nàng mười sáu tuổi năm ấy đã dùng qua.
Thần sắc Tô Minh Ngọc ảm đạm, hướng về Cơ Hoa Quân lộ ra thoáng cái cười khổ, "Vì cái gì ngươi không phải là hắn?"
Cơ Hoa Quân vui cười thần sắc lập tức thu lại rồi, "Ngọc nhi, ngươi đây là tội gì? Ngươi có thể vì hắn chịu đựng một năm hai năm, năm năm mười năm, còn có thể chịu đựng cả đời sao?"
Cơ Hoa Quân tự giễu cười, "Ngọc nhi, ngươi cần gì phải lừa mình dối người, theo hiểu biết của ngươi với hắn, liền phải biết, hắn người này theo không dễ dàng làm cho người ta đến gần. Ngươi cảm thấy hắn tìm nha đầu kia đến diễn trò cho ngươi xem mục đích để làm ngươi tức giận sao."
"Vốn là như thế." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Minh Ngọc lạnh xuống .(Cái con TMN này ảo tưởng quá)
Cơ Hoa Quân lắc đầu, "Đều là nam nhân, khác khó mà nói, nhưng là tâm tư nam nhân, ta rõ ràng nhất. Ngươi cảm thấy hắn là tìm nha đầu kia diễn trò, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, những năm này, số lần hắn cự tuyệt ngươi còn ít sao? Lần nào không phải là trực tiếp làm, sao còn phải tìm con nhóc đến chọc ngươi tức?"
"Vậy hắn là ý gì?" Tô Minh Ngọc cũng là nghĩ không ra, bất luận tài mạo hoặc là gia thế phẩm tính, Hạ Lan Tuyết căn bản không thể so với nàng ta , phàm là nam nhân đều phải vứt bỏ Hạ Lan Tuyết để chọn nàng ta mới đúng.
"Ngươi thông minh như vậy mà còn nhìn không ra sao?" Cơ Hoa Quân bất đắc dĩ lại thất vọng lắc đầu, một mặt giải thích, "Đó chính là, Cửu đệ trong lòng đã nhận thức nha đầu Hạ Lan Tuyết kia, ngoài sáng nhìn xem là nha đầu kia quấn quít lấy Cửu đệ, trên thực tế, nhưng là Cửu đệ thay đổi biện pháp làm cho người ta dây dưa."
"Có ý gì?" Tô Minh Ngọc nghe bối rối, chẳng lẽ nói Cơ Hoa Âm trong lòng là thích bị Hạ Lan Tuyết quấn quít lấy ? Hơn nữa còn nghĩ tới biện pháp làm cho người ta quấn lên chính mình?
Cơ Hoa Quân xem nàng vẫn không rõ, không khỏi lắc đầu như trống bỏi, lại nói, "Mềm nắn rắn buông, ngươi hiểu không?"
"Mềm nắn rắn buông?" Tô Minh Ngọc khó hiểu.
Cơ Hoa Quân tà tứ phác thảo môi, "Không chỉ có nữ nhân mới diễn trò, nam nhân có đôi khi càng ưa thích chiêu này. Không để lại dấu vết làm cho nữ nhân tự mình đưa đến cửa, nhìn qua là nữ nhân quấn lên hắn, mà trên thực tế, đây là hắn đã sớm tỉ mỉ bện võng, chỉ đợi nàng lần lượt đến gần, từ từ đem nàng cuốn lấy, đến lúc đó nghĩ trốn cũng không thoát rồi."
"Ngươi nghĩ Hoa Âm ca ca là con nhện sao? Còn dệt lưới?" Lúc này, Nam Cung Nguyệt vừa mệt mỏi đầu tóc rối bời đi đến, không vui trừng mắt Cơ Hoa Quân.
Cơ Hoa Quân đứng thẳng mi, "Không tin cũng được, kết quả chúng ta mỏi mắt mong chờ đi."
"Nhưng..." Tô Minh Ngọc liền tính đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông, làm sao Cơ Hoa Âm lại thích nữ nhân như Hạ Lan Tuyết?
Nam Cung Nguyệt không thèm nghĩ nữa, lôi kéo Tô Minh Ngọc, "Ngọc tỷ tỷ, đừng nghe hắn nói mò, Hoa Âm ca ca chính là bị tiện nhân kia làm phiền, lúc này mới lần lượt dung túng nàng, nhưng tuyệt không thích nàng ."
Mặc dù bộ dáng so ra kém Tô Minh Ngọc, nhưng là, so với Hạ Lan Tuyết, Nam Cung Nguyệt cảm thấy vẫn là dư sức có thừa, huống chi, nàng ta còn có thân phận công chúa.
"Vậy vì sao hai người các ngươi theo đuổi hắn những năm qua mà hắn cũng không động tâm?" Nam Cung Triệt ác liệt lại giội cho bầu nước lạnh.
Nam Cung Nguyệt ngoan trừng mắt nhìn hắn, nói, "Này có cái gì khó giải thích ? Ngọc tỷ tỷ từng có hôn ước, hiện tại, lại bị Hoa Quân ca ca theo đuổi, Hoa Âm ca ca tự nhiên không muốn dính vào."
Tô Minh Ngọc sắc mặt trắng nhợt, đồng thời ánh mắt phức tạp hướng về Cơ Hoa Quân nhìn đi, nhớ năm đó, nàng chính là tức giận Cơ Hoa Âm đối với nàng luôn có một thái độ lạnh nhạt, lúc này mới trêu chọc tới Cơ Hoa Quân, định chọc tức hắn một chút, kết quả, mục đích không có đạt tới, ngược lại mang thêm phiền toái cho mình.
Cơ Hoa Âm không tin nàng không nói, Cơ Hoa Quân cái phiền toái này quăng hai năm cũng không có vứt bỏ.
"Vậy còn ngươi?" Nam Cung Triệt trêu tức nhìn muội muội.
Nam Cung Nguyệt cắn răng một cái, ngạo nghễ nói, "Ta có thân phận công chúa, Hoa Âm ca ca người như vậy, thời gian qua không màng danh lợi, không thích nhất cùng người hoàng tộc cấu kết. Những thứ này các ngươi đều rõ ràng, cho nên, hắn cự tuyệt ta cũng vậy không kỳ quái."
"A, cho nên , hắn thích Hạ Lan Tuyết thì thật kỳ quái sao?" Nam Cung Triệt buồn cười, liền thật sự nở nụ cười, "Theo ta thấy, nha đầu kia thật tinh quái, can đảm cẩn trọng, còn có tính cách mạnh mẽ không sợ chết, Hoa Âm thích tính cách như vậy cũng là đúng ấy chứ."